Lưu Nguyệt bây giờ đã là Bắc Mục Trung Nghĩa Vương, là kẻ địch của bọn hắn, làm việc vì Bắc Mục, mà không phải là một Vương Phi của một trong bảy nước Trung Nguyên.
Mà hắn, Dạ thái tử, Vương tương lai của Ngạo Vân, Ngạo Vân, Bắc Mục, thủy hỏa bất dung.
Lần này, hắn buông thả chính mình, hắn đem mọi nợ nần hắn nợ Lưu Nguyệt, trả, sau này, bọn họ nếu gặp lại cũng là làm việc vì chủ kiến của mình, là địch nhân.
Ánh đèn kéo dài trên thân hình mờ nhạt, lại khiến nó càng dài hơn.
Một thân hào hoa phú quý, một thân cao ngạo, một thân… hiu quạnh.
“Tốt, khi gặp lại, không phải ngươi chết, chính là ta vong.”
Trong trẻo lạnh lùng quyết tuyệt, Lưu Nguyệt hung hăng đập vỡ chén rượu trong tay.
Từng mảng chén ngọc, vỡ vụn trên đất.
Hôm nay, nàng chỉ đến cần lương, ngày khác, đợi Bắc Mục nàng xưng bá biên cương, độc tôn thảo nguyên, khi đó, nàng đến cũng không phải vì số lương ít ỏi như thế này nữa.
Bóng đêm nồng đậm, đen đến xuyên thấu tất cả mọi sự.
Gió lạnh sắc nhọn vù vù thổi qua, mùa đông khắc nghiệt này, lạnh thấu xương.
Chuẩn bị, triệu tập, mở kho, vận chuyển.
Đô thành Ngạo Vân mấy đại quốc kho, cũng mở ra.
Dê bò cả đàn cả lũ bị đuổi ra quan ngoại, người chọn, ngựa nâng, xe kéo, trang bị đầy đủ lương thảo, vải vóc, hoàng kim, một đội rồi một đội binh mã Ngạo Vân, uốn lượn mà đi, cơ hồ không nhìn thấy cuối.
Thủ đô Ngạo Vân bách tính kinh ngạc, nhiều binh sĩ bốc xếp và vận chuyển như vậy, chuẩn bị đi nơi nào vậy? Đây là muốn làm gì?Mà mấy trọng thần của quốc gia khác dừng lại ở thủ đô Ngạo Vân để tham gia đại hôn của Độc Cô Dạ, nghi thức sắc lập chánh phi, cũng không phải dân chúng bình thường không biết gì, vận chuyển nhiều đồ như vậy ra quan ngoại, chẳng lẽ là muốn nghị hòa, dâng cho Bắc Mục?Mặc dù, những đồ được vận chuyển được bao bọc kĩ càng, thế nhưng, người biết hàng, đương nhiên có thể từ dấu vết bánh xe nông sâu sẽ biết là chuyển vật gì.
Đang cho Bắc Mục? Trời ơi, những thứ này không lẽ là…Nhất thời, trên bầu trời bồ câu đưa tin từ nam chí bắc, tin tức nhiều vô kể bay đi khắp nơi.