Hắn hỏi như vây, ai sẽ trả lời, cho dù nói, nhất định cũng là giả.
“Không được, đổi cái khác.”
“Có thể, ngươi trở về nhặt xác con đi.”
Hiên Viên Triệt uống một ngụm trà, trả lời rõ ràng,
Sắc mặt Phỉ Thành Liệt càng khó coi, đứng bật dậy, nhìn chằm chằm Hiên Viên Triệt. Nếu ánh mắt có thể giết người, Hiên Viên Triệt sớm đã vạn tiến xuyên tâm.
Nhẹ nhành thổi thổi lá trà trên mặt, Hiên Viên Triệt không thèm nhìn Phỉ Thành Liệt, chậm rãi nói : “Hậu Kim ở hảo cũng không phải họ Phỉ, hôm nay là một Tây Hán hán chủ hữu ích, ngày mai có thể là một tù nhân vô dụng. Nhưng đứa con, chỉ có một.”
Lời nói nhẹ nhàng không hề mang theo sự uy hiếp, lại khiến cho Phỉ Thành Liệt trong nháy mắt nghẹn lời, không nói năng được câu nào.
Đúng vậy, đứa con chỉ có một.
Nếu không phải vì đứa con duy nhất naysfhawns làm sao có thể mạo hiểm một mình đi đến đây.
Đứa con, hắn chỉ có duy nhất đứa con này.
Lạnh lùng nhìn, gian phòng lâm vào một mảnh yên tĩnh.
Nửa ngay, Phỉ Thành Liệt thở dài một hơi, vẻ mặt giống như già đi vài tuổi.
Mặt nhăn mày nhíu, trầm giọng nói : “Bản đồ không có ở chỗ ta. Mấy ngày trước đây bí khố có người xâm nhập, quốc chủ liền đem bản đồ đưa vào hoàng cung.”
“Ta biết.” Hiên Viên Triệt tuyệt không nghi ngờ lời nói của Phỉ Thành Liệt.
Nếu không phải bởi vì Hiên Viên Triệt không tìm được trong bí khố của Phỉ Thành Liệt, hắn như thế nào dùng đến chiêu thức ấy, gậy ông đập lưng ông.
Lưu Nguyệt không hiểu trận thế, điều đó cũng không chứng minh, mấy cái thế trạn bình thường ấy có thể vây trụ hắn.
Phỉ Thành Liệt vừa nghe, hoảng sợ nhìn Hiên Viên Triệt, thành lũy do nhiều đại hán chủ của Hậu Kim quốc tạo ra, cư nhiên có thể vô thanh vô tức xâm nhập, còn không hề để lại bất kì dấu vết nào, này…
Hoảng sợ ngắn ngủi qua đi, Phỉ Thành Liệt thu lại biểu tình trên mặt.
Sớm nên nghĩ tới, từ lúc nhìn thấy phong thư của hắn, hắn nên biết rằng người hắn gặp hôm nay đã sớm vượt qua nhận thức của hắn.