Đây là con át chủ bài của hậu Kim quốc, là ba năm nàng tìm kiếm cũng không thăm dò được, Tây Hán.
Trong mắt chợt lóe lên một tia cười lạnh, phí hết tâm huyết còn không cầu được, giờ đây nàng lại thoải mái đi vào bằng cửa chính.
Đoàn người đến gần căn phòng cũng không có ai tiến lên gõ cửa, đại môn oanh một tiếng liền mở ra, hai người mặc đồ đen đi ra nghênh đón.
“Thái tử điện hạ …”
Hai người còn chưa nói xong, Thần Phi vung tay lên chặn họng, nói : “Phỉ Nghiêm trúng độc, tứ đường chuẩn bị.”
Hai người vừa nghe, sắc mặt liền biến sắc. Một người lui ra sau, bay nhanh đi vào trong.
Người còn lại tiến lên trước, nhìn Phỉ Nghiêm trong lòng thủ lĩnh thị vệ sắc mặt khó coi, liền phóng về phía Tây hán nội phòng.
“Ngươi đi theo.” Thần Phi quay đầu nói với Lưu Nguyệt một câu, cũng theo sát phía sau đi vào.
Mà đàm thị vệ phía sau, đều lui lại, đứng canh bên cạnh đại môn Tây Hán, không theo vào.
Lưu Nguyệt thấy vậy không nói gì, theo sau Thần Phi đi vào Tây Hán.
Đại môn phía sau hai người đóng lại.
Chồng chất, đại môn nhìn có vẻ nhỏ bé không đáng chú ý, nhưng bên trong lại lớn không tưởng tượng được, hẳn là có thể chứa một dãy phòng bình thường bên trong.
Lưu Nguyệt nhìn qua một lượt, nhất đường, nhị đường, tam đường đều tự phân chia nơi chốn, nhìn vào cửa đình viện, cái gì cũng không thấy.
Âm trầm, một người cũng không có.
Đi nhanh qua hành lang rộng lớn, cuối cùng bước theo Thần Phi vào phạm vi của tứ đường.
Tây Hán tứ đường, chuyên chế độc cùng giải độc.
Hai người đi vào nội đường, một gian phòng to như chính điện của hoàng cung Hậu Kim quốc, dựa vào vách tường là một đống hỗn độn nhưng được sắp xếp có trật tự.
Mùi thuốc đông y nồng đậm lan tỏa, rất nhiều hỗn hợp, hoàn toàn không thể nhận ra rốt cuộc là nguyên liệu gì.
Phòng trong tĩnh lặng, hiện giờ có ba người đứng đó, hai người trung niên sắc mặt khó coi, một người trẻ tuổi.