Hai mươi bảy tháng chạp, sáng sớm, đầu đường cuối ngõ đã hết sức nhộn nhịp.
Mẹ Tiêu nhận lấy con gà đã được làm sẵn từ người bán hàng, đem cái túi giao cho con trai xách, còn mình lại vui vẻ tiếp tục chen lên phía trước.
"Mẹ, còn mua nữa ạ..." Hai tay Tiêu Chiến xách rất nhiều đồ, nhăn mặt, kéo dài âm cuối mà rên rỉ.
"Đương nhiên rồi, ngày mai ông bà ngoại con tới đó, còn phải mua vài thứ nữa... Không được phép nhăn nhó như vậy, năm hết tết đến đến nơi rồi!" Mẹ Tiêu cằn nhằn con trai.
Đồ đạc thật sự là vừa nhiều vừa nặng, Tiêu Chiến ưỡn eo, còng lưng gian nan đi theo. Lại nghĩ Vương Nhất Bác tiểu tử thối này không biết đã chạy đi đâu.
Đột nhiên, một loạt âm thanh của bánh xe vang lên ở sau lưng, Vương Nhất Bác lái xe xuất hiện: "Anh Chiến! Nè nè nè bỏ ở đây!"
Toàn bộ túi ở trong tay Tiêu Chiến được hắn bỏ vào trong xe, hắn lại xách một túi đồ như bảo vật quý giá mà đưa cho mẹ Tiêu nhìn: "Mẹ, mẹ cứ để cho con mua hết đồ tết cũng được mà!"
"Nhất Bác ngoan quá!" Mẹ Tiêu cười tủm tỉm.
"Mẹ ơi, con xách nhiều đồ nặng lâu như vậy, sao mẹ chỉ khen em ấy..." Tiêu Chiến bất mãn nói.
"Con còn không biết xấu hổ hả, sức lực có tí tẹo, còn không bằng ba con nữa."
Tiêu Chiến chẹp miệng, quay đầu thấy Vương Nhất Bác cười vui vẻ liền tức giận, thế là anh lại nhéo vào tay hắn một cái, mà bị mẹ Tiêu bắt được nên mắng anh.
"Con đừng có bắt nạt thằng bé!"
Tiêu Chiến đang định phản bác, đột nhiên điện thoại kêu lên, đành tránh sang một bên nghe máy.
"Alo? Phu nhân ạ?"
"Chiến Chiến đấy à, dì có việc muốn nhờ con..." Ngữ khí của phu nhân hình như có phần khó xử.
"Không sao đâu ạ, dì cứ nói."
"Ông ngoại của Nhất Bác muốn gặp thằng bé, sắp hết năm đến nơi rồi, nó lại không chịu về nhà, con giúp gì khuyên bảo nó một chút nhé..."
"À dạ..." Tiêu Chiến liếc nhìn Vương Nhất Bác đang đứng đợi ở gần đó, vừa lúc Vương Nhất Bác cũng đang nhìn sang, anh nhanh chóng cúp điện thoại.
Đi qua cũng vừa lúc nghe thấy mẹ đang hỏi: "Nhất Bác này, con không về nhà ăn tết sao? Sắp giao thừa rồi, phải mau trở về thôi."
Vương Nhất Bác nhún vai: "Con đã lâu lắm không về nhà ăn tết, không hề muốn về ạ, lại còn đông người nữa, đáng ghét lắm."
"Ôi... Như vậy sao được, ăn tết là phải về với gia đình, cả nhà đoàn tụ mới phải chứ." Mẹ Tiêu lo lắng nói: "Vậy mẹ con..."
"Ôi dào... Chúng ta đi nhanh đi!" Vương Nhất Bác ngắt lời mẹ Tiêu, nhanh chóng đi về phía xe. Tiêu Chiến vỗ vai mẹ để trấn an bà, còn anh thì đuổi theo.
"Nhất Bác..." Tiêu Chiến túm lấy tay hắn.
Vương Nhất Bác liếc nhìn anh một cái.
"Vừa nãy mẹ em mới gọi điện cho anh."
"Thì sao?"
"Bà ấy nói muốn em về nhà ăn tết, nói ông ngoại em đã chờ rất lâu rồi. Nhất Bác, mau về đi, bọn họ đều rất nhớ em."
"Hầy, phiền thế." Vương Nhất Bác hất tay anh ra, bỏ đi. Tiêu Chiến bất đắc dĩ theo bóng lưng hắn.
Cả một ngày khó ở rồi náo loạn cả lên, nhưng sang ngày hôm sau hắn vẫn được Tiêu Chiến dỗ dành, còn được anh đưa ra tận sân bay.
Trước khi đi, Vương Nhất Bác chu mỏ đòi hôn, giống y chang một ông đại gia đang rất không vừa ý. Tiêu Chiến ôm mặt hắn, hôn đến cả mấy lần Vương Nhất Bác mới miễn cưỡng mỉm cười.
"Đừng có bí xị nữa, về rồi cũng đừng cãi lời mẹ, chăm sóc tốt cho bản thân. Anh chờ em quay lại."
Nghe thấy giọng nói dịu dàng của Tiêu Chiến, lông mày của Vương Nhất Bác mới giãn ra được một chút, hai người cứ thế đứng ôm nhau cả nửa ngày ở ngay phòng chờ, đến khi phát thanh viên thông báo, Vương Nhất Bác mới lưu luyến không rời hôn một cái lên khóe miệng của Tiêu Chiến rồi chạy như bay.
Đêm giao thừa, người người nhà nhà tụ tập ăn xong bữa cơm cuối năm, vây quanh trong phòng khách nói chuyện phiếm, ai ai cũng chuyện trò vui vẻ, trên TV còn đang phát chương trình mừng xuân, ca múa nhạc rộn ràng, rồi chiếu đến mấy tiểu phẩm hài kịch vui nhộn. Thời gian vẫn còn sớm, bên ngoài thỉnh thoảng đã vang lên vài tiếng bắn pháo hoa.
Tiêu Chiến dựa vào cửa sổ, nhìn ánh sáng pháo hoa như có như không lóe lên bên ngoài, đáy mắt phát ra từng tia cô đơn.
Ở trong hoàn cảnh càng náo nhiệt, con người ta lại còn dễ cảm thấy cô đơn tịch mịch, đa sầu đa cảm.
Bây giờ Vương Nhất Bác đang làm gì nhỉ?
Lấy điện thoại ra để liên lạc, đầu dây bên kia vang lên giọng nói giống như thường ngày của Vương Nhất Bác.
"Alo? Anh Chiến?"
"Nhất Bác... Em đang làm gì đó."
"Ôi... Phiền chết em rồi. Anh Chiến ơi hiện tại em đang bận xí, lát gọi lại cho anh sau nha." Ở trong loa của Vương Nhất Bác có rất nhiều tạp âm, còn có cả giọng nói của cô bé nào đó, nhưng hắn đã vội cúp điện thoại.
Tiêu Chiến hiện tại càng ủ rũ hơn, thoáng chốc cứ tưởng mình sắp trở thành thím Tường Lâm[1].
[1] Thím Tường Lâm: Nhân vật chính trong tiểu thuyết Chúc phúc 祝福 của tác giả Lỗ Tấn. Trong xã hội Trung Quốc cũ thì "Tường Lâm" 祥林 được dùng làm tên người, mang ý nghĩa "cát tường như lâm" 吉祥如林, vận mệnh rất tốt, cho nên không ít người đã dùng nó. Nhưng, với thím Tường Lâm của Lỗ Tấn thì ông đã dùng với ý nghĩa ngược lại, chỉ một người có số mệnh khổ sở trong xã hội.
Em ấy đang làm gì, vì sao em ấy lại cúp điện thoại của mình, vì sao lại có giọng con gái ở cạnh, em ấy đang ở cùng với những ai, vì sao ngữ khí của em ấy lại sốt ruột như thế, có phải em ấy thấy mình rất phiền hay không? Sao em ấy lại thành ra như vậy? Em ấy chưa bao giờ dùng giọng điệu này để nói chuyện với mình,vì sao mới được có hai ngày mà đã thay đổi rồi?
Vốn đã nhạy cảm, bây giờ lại càng thấy thương tâm.
Vương Nhất Bác ở bên đó ra sao rồi, sự thật rất đơn giản, là bị trẻ con phá phách.
Nhà ông ngoại có một cô cháu gái, khoảng bốn năm tuổi, vừa thấy mặt hắn đã bám chặt lấy hắn không buông, cứ chít chít meo meo nói gì đó nghe không hiểu, Vương Nhất Bác mất hết kiên nhẫn, không thèm bày ra vẻ mặt dễ chịu với bé, mà cô bé này cũng rất đầu gấu, cứ như thế trực tiếp trèo lên ghế rồi cưỡi lên lưng Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác túm cổ cô bé lôi sang một góc, đe dọa một trận, làm cho cô bé sợ mà khóc òa lên, cuối cùng cô bé nghịch ngợm mới chịu ngồi im, không dám làm phiền hắn nữa.
Lên lầu tìm phòng dành cho khách, đóng cửa, nằm lỳ trên giường rồi gọi điện thoại cho Tiêu Chiến, đợi đến hơn nửa ngày bên kia mới bắt máy.
"Alo?" Giọng điệu có vẻ không được vui cho lắm.
"Anh Chiến, lúc nãy ở dưới lầu ồn quá, không nghe rõ anh nói gì hết." Vương Nhất Bác giải thích.
"À." Tiêu Chiến buồn bã đáp lời.
"Sao thế? Giận rồi hả?"
Tiêu Chiến vốn định nhịn một chút, nhẫn nhịn không nói chuyện được hẳn nửa phút, cuối cùng vẫn là không nhịn được, tủi thân nói: "Vừa nãy em bơ anh..."
"Hả?" Vương Nhất Bác không hiểu lắm: "Không có mà! Em không có! À..." Nhớ lại mấy việc vừa xong, hắn giải thích từ đầu đến đuôi cho Tiêu Chiến nghe. Vừa giải thích vừa cười anh: "Anh lại suy nghĩ nhiều đấy à, lại ghen nữa rồi?"
"Nhất Bác..." Tiêu Chiến cũng không phản bác hắn, giọng nói có phần buồn tủi: "Anh nhớ em lắm, em về sớm một chút nha."
Nụ cười trên gương mặt Vương Nhất Bác cũng dần tắt, siết chặt điện thoại: "Vâng, em cũng nhớ anh lắm."
——————————————-
Jin: ui anh Chiến cứ như thiếu lữ mới biết iu =)))))) nghĩ nhiều mà nom dễ thương quá à =)))) đời này anh cũng không thể sống thiếu Đan Đan được dòi =))) chương cuối dài lắm luôn á mình sẽ làm từ từ nên có khi hơi lâu xíu nha ?