Tiêu Chiến nặng nề nằm xuống giường trong ký túc xá, bạn cùng phòng hỏi anh, hôm nay cậu không lên lớp sao? Anh chỉ ừ một tiếng, lại đem đầu chôn xuống gối.
Bạn cùng phòng nhìn thấy dáng vẻ kỳ quái của anh chỉ biết lắc đầu, mở cửa đi ra ngoài.
Yên tĩnh được một lát, tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Tiêu Chiến cầm lên nhìn một chút, là phu nhân gọi điện tới.
Vừa hoảng hốt lại vừa phiền lòng. Giống như đang cầm một trái bom, ném đi không được, mà không ném cũng không được. Cuối cùng vẫn phải nghe máy.
"Phu nhân..."
"Thầy Tiêu? Thầy bị cảm sao? Tại sao giọng nói lại không giống như thường ngày?"
Tiêu chiến vò vò mái tóc: "Vâng... Bị cảm nhẹ."
Đầu dây bên kia ôn hòa nói:"Chẳng trách hôm qua thầy lại không đến được, tôi còn lo lắng rằng không biết đã xảy ra chuyện gì."
"Đột nhiên nghỉ mà không báo trước cho phu nhân một tiếng, là tôi không đúng, thật ra..." Tiêu Chiến rầu rĩ tìm cách để nói.
"Không sao, không có vấn đề gì là tốt rồi. Vậy thầy nghỉ ngơi cẩn thận, khi nào khỏe lại thì liên lạc với tôi." Phu nhân khéo léo đáp.
Cúp điện thoại, Tiêu Chiến lại càng phiền não, thật ra vừa nãy anh thiếu chút nữa không kìm được xúc động nói với phu nhân rằng bản thân không muốn đến dạy nữa. Nhưng anh nên lấy cớ gì? Chẳng lẽ lại nói, thật xin lỗi, con trai của phu nhân đem tôi lên giường, tôi sợ cậu ấy lại đến tìm tôi, cho nên tôi không muốn làm nữa?
Không thể, cho nên phải suy nghĩ cẩn thận lại.
Chỉ trong chốc lát, lại có một cuộc điện thoại khác gọi tới, là số lạ, Tiêu Chiến không chút nghĩ ngợi liền tắt máy.
Khẳng định lại là Vương Nhất Bác.
Hai ngày nay hắn đổi rất nhiều số điện thoại khác nhau để gọi tới.
Lần đầu, Tiêu Chiến nghe máy, đập vào tai là một câu nói tràn đầy ngọt ngào, "Hello thầy Tiêu, là em đây ~" anh lập tức cúp máy, cho số điện thoại này vào danh sách đen.
Lần thứ hai, lại là một dãy số lạ, anh do dự mà bắt máy, nghe được câu, "Thầy Tiêu anh thật vô tình, cùng người ta lên giường xong liền không để ý tới người ta nữa~" anh lấy làm kinh hãi, lập tức tắt máy, trước khi cho vào danh sách đen vẫn phải nhìn lại một chút xem có phải hắn sử dụng số điện thoại khác hay không.
Lần thứ ba, cũng qua được một khoảng thời gian, lại là số lạ gọi đến. Lần này anh tương đối cảnh giác, thế nhưng lại suy nghĩ, không thể nào, hắn lấy đâu ra nhiều số điện thoại di động như thế, cho nên quyết định nghe thử. Quả nhiên, vẫn là "Thầy Tiêu..."
Không chờ đợi gì liền tắt máy, cũng quyết định rằng từ nay về sau sẽ không bao giờ nhận điện thoại từ số lạ nữa.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hiện tại đã là 1:20 chiều, bụng của Tiêu Chiến đã sôi lên ùng ục.
Anh thở dài, nhân sinh thật khổ cực, rốt cuộc phải đi ăn cơm.
Đỡ lấy cái mông cẩn thận mà đứng lên, Tiêu Chiến tùy tiện mặc vào một chiếc áo khoác, xuống lầu đi mua chút đồ ăn ở cửa hàng tiện lợi.
Mới vừa đi tới cửa túc xá, đã nhìn thấy một gã da đen bộ dạng lưu manh đang dây dưa cùng với một cô gái.
Cô gái kia đưa lưng về phía anh, nhìn qua có vẻ là người châu Á, mái tóc đen dài óng mượt, mặc một chiếc váy liền kiểu dáng mới nhất của hãng Versace, hình như là một cô tiểu nhà giàu yếu đuối. Gã da đen kia lôi kéo cô, còn cô lại đi giày cao gót nên có chút khó khăn mà chống cự. .
||||| Truyện đề cử: Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn (Đoạt Lại Vợ Yêu) |||||
Những người qua lại xung quanh đều nhìn thấy, nhưng không ai chịu đứng ra giúp đỡ.
Tiêu Chiến theo thói quen đi tới tìm cách khuyên can, lịch sự nói với gã da đen rằng nếu như gã còn tiếp tục như vậy nữa, anh sẽ thông báo cho bảo vệ của trường học. Gã da đen tức giận, vung một quyền định đánh anh, cô gái đột nhiên nhào vào lòng Tiêu Chiến, chặn gã da đen lại.
Cô ngẩng đầu lên, Tiêu Chiến nhìn thấy một ánh mắt giảo hoạt.
Hít thở một hơi, không đợi anh kịp phản ứng, cô gái đã quay lại dương dương tự đắc nói với gã da đen: "Bạn trai tôi tới rồi, mau cút đi."
Gã da đen xông lên, đấm Tiêu Chiến té nhào xuống đất, miệng lưỡi mắng chửi mấy tiếng, đồ gà còm [1], rồi bỏ đi.
[1] Từ gốc: "小病鸡" nghĩa là con gà nhỏ bệnh tật. Ý mỉa mai đối phương nhỏ bé và ốm yếu, mình cũng không biết Việt hoá như trên cũng hợp lý hay không.
Tiêu Chiến che mũi, ngồi bệt dưới đất, nửa ngày không nói nên lời.
Cô gái cũng ngồi bệt dưới đất, lo lắng hỏi: "Anh không sao chứ? Thầy Tiêu?"
Tiêu Chiến nhịn xuống xúc động muốn đánh người: "Cậu câm miệng lại cho tôi! Vương Nhất Bác!"
Vương Nhất Bác hừ một tiếng, chỉ vào mũi của của Tiêu Chiến, bật cười: "Thầy Tiêu, anh bị chảy máu mũi rồi~"
Tiêu Chiến ngồi trong một chiếc xe thể thao mui trần mà thở dài, cách đó không xa, Vương Nhất Bác mặc đồ phụ nữ cầm theo túi thuốc hướng anh vẫy vẫy, chân mang giày cao gót chậm rãi đi tới.
Anh lại thở dài, ai đó làm ơn nói cho anh biết đi, sự tình làm sao lại biến thành thế này?
Vương Nhất Bác hứng chí bừng bừng ngồi trên ghế lái, mở túi thuốc đưa cho anh: "Thầy Tiêu, em mua thuốc để khử trùng cho anh, bông gòn cầm máu, còn có thuốc xịt mũi nữa... Này, anh đừng cúi đầu nữa, máu sẽ lại chảy ra, ngẩng đầu lên, em giúp anh cầm máu."
Vương Nhất Bác nửa ngồi nửa quỳ trên ghế, tay thì vịn lên mặt Tiêu Chiến, không cho anh cử động, bộ ngực giả to tròn nhẹ nhàng lắc lư trước mắt anh.
Tiêu Chiến lúng túng ho khan hai tiếng, hỏi hắn: "Cậu tới đây làm gì?"
Vương Nhất Bác giúp anh gỡ bông gòn trong lỗ mũi ra, cười ngọt ngào đáp: "Em tới tìm anh, tại vì thầy Tiêu không chịu trả lời điện thoại của em."
Tiêu Chiến cau mày, muốn khóc mà không khóc nổi: "Tiểu tổ tông, cậu tha cho tôi đi. Chúng ta mỗi người đều thối lui một bước, nước sông không phạm nước giếng có được không?"
Vương Nhất Bác giúp Tiêu Chiến khử trùng, cẩn thận nhét bông gòn cầm máu mới vào, xong xuôi liền vỗ vai anh: "Không được."
"Cậu rốt cuộc muốn như thế nào?" Tiêu Chiến gấp gáp hỏi.
"Em không muốn như thế nào cả, Thầy Tiêu sợ cái gì?" Vương Nhất Bác ôm lấy cổ anh, nghiêng mặt qua hôn lên hai gò má của Tiêu Chiến: "Thầy Tiêu sợ sẽ yêu em sao?"