Cái gì mà "Vậy là được rồi"? Tiêu Chiến không hiểu.
Phu nhân tìm điện thoại, phát hiện không có túi xách bên mình mới nhớ ra mình đã vứt nó ở bên ngoài. Thập phần bình tĩnh nói với Tiêu Chiến: "Dì đi gọi điện cho ba thằng bé, hai nhà chúng ta gặp mặt, ngồi xuống cùng nhau nói chuyện."
Nói chuyện gì cơ? Tiêu Chiến còn chưa kịp hỏi, phu nhân đã đi ra ngoài.
Tiêu Chiến có dự cảm không lành.
Chờ một chút.
Ủa ủa...
Coi như bây giờ hai người họ muốn yêu nhau đi, đó cũng là chuyện riêng của hai người, vì sao phụ huynh hai nhà lại phải ngồi xuống nói chuyện với nhau!
Tính làm gì thế?
Tiêu Chiến giật tay lại, quay đầu trừng mắt với Vương Nhất Bác: "Mẹ em định làm gì?"
Vương Nhất Bác nhìn anh rồi mỉm cười ấm áp như gió xuân.
"Anh Chiến... Anh lại đây." Hắn ngoắc ngoắc ngón tay.
"Gì?" Tiêu Chiến cảnh giác nhìn hắn.
"Anh chơm chơm em nữa đi, giống như vừa nãy í." Vương Nhất Bác dùng ngón tay chỉ lên môi mình, khóe miệng cong lên, nụ cười ngọt ngào đến mức như mật ngọt sắp trào ra ngoài.
"Đừng bày trò nữa!" Tiêu Chiến nhớ lại tình cảnh ban nãy, khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng, bực mình nói.
"Em đâu có bày trò. Đi mà..." Vương Nhất Bác ôm lấy cổ anh, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách giữa hai người, đôi mắt sáng long lanh mà nhìn anh: "Xin anh đó, anh Chiến, lúc nãy em bị ngã đau lắm ó."
Nhìn dáng vẻ mê người này của Vương Nhất Bác, khiến cho trái tim Tiêu Chiến đập thình thịch. Nhưng anh biết Vương Nhất Bác lại giả vờ đáng thương, thế là cố ý nói: "Thật sao, vậy anh đi gọi bác sĩ cho em."
"Hổng cần bác sĩ đâu, anh Chiến chơm chơm là đủ rồi, có được hơm ạ?"
Gì thế này? Bày ra vẻ mặt ngây thơ vô tội, còn nói chuyện đáng yêu như vậy... Tiêu Chiến cảm thấy một dòng máu nóng đang chảy thẳng lên đỉnh đầu, không khí giống như đột nhiên ngưng đọng, khó khăn thở dốc.
Vương Nhất Bác thoải mái nhắm mắt lại, chu mỏ muốn Tiêu Chiến hôn hắn.
Tiêu Chiến do dự tới gần...
Kẹt ——
Cửa đột nhiên bị mở ra.
Anh theo phản xạ có điều kiện mà dịch ra, liếc mắt nhìn ra cửa làm bộ như không có việc gì, rồi lại nhìn sang chỗ khác. Vương Nhất Bác mở mắt ra, mất hứng nhìn chằm chằm anh.
Phu nhân vừa bước vào, đã mừng rỡ chạy đến chỗ Tiêu Chiến: "Thầy Tiêu, đã bàn xong rồi, vừa nãy dì đi gặp ba mẹ của con. Mẹ con thật tốt bụng, đã đồng ý cùng ăn một bữa cơm rồi."
Lông tơ của Tiêu Chiến nhất thời dựng ngược cả lên, tốc độ bàn thờ à?!
Sao tiến độ lại nhanh dữ vậy?
Ai có thể đến nói cho anh biết chuyện gì đang xảy ra hay không?
Vương Nhất Bác ở một bên đột nhiên mở miệng: "Mẹ, mẹ đừng có mà đe dọa bọn họ."
Phu nhân trợn tròn hai mắt: "Con gọi mẹ là gì?"
Vương Nhất Bác làm mặt quỷ với bà ấy.
Phu nhân vui đến phát khóc: "Nhất Bác... Con... Đã lâu lắm rồi con không gọi mẹ là mẹ." Lại chuyển hướng sang Tiêu Chiến, kích động nắm lấy tay anh: "Tốt quá rồi, tốt quá rồi... Nhất Bác nhà ta ngày càng hiểu chuyện hơn, thầy Tiêu, cảm ơn con, cảm ơn cảm ơn..."
Ủa liên quan gì đến mình sao? Tiêu Chiến chả hiểu kiểu gì.
"Được rồi mẹ," Vương Nhất Bác mỉm cười đầy giả tạo, "Không còn việc gì nữa thì mẹ ra ngoài đi? Mẹ phiền quá đi mất, ra ngoài nhanh chút được không?"
"Được được được, xíu nữa mẹ đến đón con nha." Phu nhân vui vẻ gật đầu liên tục, lại vỗ nhẹ lên tay Tiêu Chiến, trịnh trọng nói: "Nhất Bác giao lại cho con nhé!" Nói xong liền dứt khoát rời đi.
Tiêu Chiến vừa được phổ cập thông tin còn chưa kịp hoàn hồn lại, đã bị Vương Nhất Bác kéo sát lại, hôn lên môi anh, đầu lưỡi ấm nóng cứ thế mạnh mẽ chen vào khoang miệng của anh, tuỳ hứng công thành đoạt đất như một con dã thú đã bị kìm nén quá lâu. Tiêu Chiến bị ép phải há miệng ra, tiếp nhận từng đợt tấn công dồn dập nôn nóng của Vương Nhất Bác, hai người môi lưỡi triền miên dính lấy nhau, không thể phân biệt nổi đâu là môi lưỡi của mình, cảm giác giống như vị kem bơ hoà tan trong miệng.
Tiêu Chiến cố gắng tách ra một chút, muốn hít thở, nhưng lại bị Vương Nhất Bác nuốt lấy từng hơi thở, một lần nữa kéo vào vòng xoáy dục vọng.
Lấy lại tinh thần, Tiêu Chiến phát hiện một đầu gối của mình đang ở giữa hai chân của đối phương, quần áo xộc xệch, bị hắn ôm lấy eo. Vương Nhất Bác vén áo của anh lên, đầy vẻ sắc tình mà xoa nắn lồng ngực trắng trẻo mềm mại của anh, hắn nhìn thẳng vào mắt anh, rồi liếm lên hạt đậu hồng hào nhô lên ở trước ngực anh, khiến cho eo của Tiêu Chiến run rẩy một trận.
"Không được... A..." Tiêu Chiến không chịu nổi kích thích nên đẩy vai hắn, bả vai của Vương Nhất Bác lại giống như sắt thép không hề dịch chuyển. Anh chỉ có thể cố gắng hít thở để thân thể không còn khó chịu nữa.
Vương Nhất Bác ngậm mút đầu nhũ đến đỏ bừng, còn nhẹ nhàng cắn, chỉ trong chốc lát, nơi đó đã dính đầy nước bọt óng ánh, vừa sưng vừa dựng đứng lên. Hắn lại tiếp tục liếm láp bên còn lại...
Tiêu Chiến khó chịu mà vặn vẹo, nôn nóng tìm chỗ tựa hai cánh tay, cuối cùng ôm lấy cái ót của Vương Nhất Bác còn cào cấu vào lưng hắn, ngón tay bấu chặt lấy da thịt của hắn.
Bỗng nhiên, không biết từ lúc nào Vương Nhất Bác đã vạch quần anh ra, nắm lấy hạ thể đã cứng lên của anh, ngón trỏ vuốt ve đầy trêu chọc.
Cả người Tiêu Chiến run nhẹ, đột nhiên nhớ ra chỗ này là phòng bệnh! Bất kỳ lúc nào cũng sẽ có người bước vào!
"Ơ... Buông... Buông tay ra, không được làm ở đây." Tiêu Chiến túm lấy cổ tay hắn, nhưng bàn tay của Vương Nhất Bác không chịu dừng lại, vẫn như cũ ở bên trong quần của anh lưu manh sờ soạng.
Hắn ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt mê ly của Tiêu Chiến, gương mặt đỏ ửng, bờ môi sưng tấy, nước bọt loang loáng.
"Anh Chiến... Dễ chịu không?"
Tiêu Chiến chịu không nổi ghé đầu vào vai hắn, nhỏ giọng rên rỉ, hai tay đều túm lấy cổ tay của Vương Nhất Bác, nhưng vẫn không thể ngăn được mấy ngón tay linh hoạt trêu chọc từng điểm mẫn cảm tại nơi riêng tư của mình.
"Em... Sao em cứ... cứ như vậy anh sẽ không thèm để ý đến em nữa đâu!" Tiêu Chiến tung đòn knock out, đe dọa hắn.
Vương Nhất Bác cuối cùng cũng chịu dừng lại, nhìn anh đầy đáng thương: "Anh Chiến, em muốn..."
Tiêu Chiến nhẹ nhàng thở ra, lý trí chậm rãi trở về. Anh lập tức ngồi lui về cuối giường, sửa sang lấy quần áo, khẩu khí rất giống với ông thầy chủ nhiệm: "Hôm nay không được!"
"Vì sao?"
"Em nhìn chân em xem, còn cả vết thương trên người em nữa, đừng có mà liều, nếu bị thương nặng lên thì anh không biết phải ăn nói thế nào đâu." Tiêu Chiến chỉ vào chân của hắn.
Vương Nhất Bác vội vàng đáp: "Có thể, em có thể mà, bên dưới em còn full máu..." Nói xong còn định kéo quần xuống cho anh nhìn thử.
"Dừng dừng dừng!" Tiêu Chiến vội vàng khoát tay ngăn cản hắn: "Dù sao trước khi khỏe lại nghĩ cũng đừng nghĩ."
Vẻ mặt Vương Nhất Bác đều là cầu xin, đờ mờ nó tức thật chứ!
——————————————-
Jin: phu nhân dễ dãi vl =)))))) cứ thế mà gả con đi =)))))))