Mẹ Tiêu năm nay cũng đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng ngũ quan trời sinh hiền lành, đôi mắt hạnh đào long lanh giống như hồ nước, trong suốt động lòng người. Khuôn mặt có hơi đầy đặn, mỗi lần cười lên thì má lúm đồng tiền ở hai bên má đều xuất hiện, mười phần hoà nhã. Lại thêm cả làn da trắng nõn hồng hào, nhìn thế nào cũng giống như mới hơn ba mươi tuổi.
Tiêu Chiến thừa kế bộ phận đẹp nhất của mẹ, là đôi mắt, cũng là một đôi mắt nhu tình ướt át, sống mũi cao thẳng, làn da trắng nõn nhẵn nhụi. Mẹ con hai người khi ngồi cùng một chỗ, sẽ khiến cho người khác nhịn không được mà cảm khái, tại sao ông trời lại bất công như vậy? Giống như đem hết tất cả vẻ đẹp mà người thường không có rồi đắp lên người bọn họ.
Mẹ Tiêu lôi kéo tay Tiêu Chiến, nhẹ nhàng nói: "Chiến Chiến à, đây là dì Phương, còn đây là con gái của dì ấy Tịnh Tịnh, mẹ đã đề cập với con từ trước."
Tiêu Chiến lễ phép gật đầu chào hỏi hai mẹ con nhà nọ: "Chào dì Phương, chào Tịnh Tịnh, con là Tiêu Chiến."
"Dáng dấp của Tiêu Chiến nhà các vị thật là nho nhã." Dì Phương gật gật đầu, bình luận một câu rất đúng trọng tâm.
Ngồi ở giữa hai nhà là dì Phùng chuyên đi mai mối, dì Phùng lập tức vỗ vào tay dì Phương: "Đúng không, đúng không, tôi không hề nói khoác chút nào!
Nhưng không ai nghĩ rằng dì Phương bỗng nhiên chuyển chủ đề: "Nghe nói là con vừa đi du học về? Hiện tại đang làm ở đâu? Thu nhập ít hay nhiều?"
Mẹ Tiêu chậm rãi nhíu mày, lo âu nhìn về phía con trai.
Tiêu Chiến cười một tiếng, thành thật mà nói: "Con vừa mới trở về, đi làm ở một doanh nghiệp tư nhân gần nhà. Thu nhập không cao lắm."
"Trình độ của con rất cao mà? Tại sao lại đến một nơi nhỏ bé như thế này của chúng ta tìm việc làm? Không nghĩ tới việc phát triển sự nghiệp sao?" Nhìn qua thì dì Phương có vẻ không hài lòng lắm, tiếp tục đưa ra nghi vấn.
Dì Phùng lập tức ra mặt hoà giải: "Ôi chị có điều không biết, đứa nhỏ Chiến Chiến này rất có hiếu. Không phải lúc đầu thằng bé vẫn còn đang học nghiên cứu sinh sao, nhưng tháng trước mẹ xảy ra chuyện phải vào bệnh viện, Chiến Chiến nghe được tin vội vàng chạy về nước. Sau khi nghe bác sĩ nói bệnh tình của mẹ mình còn phải tiếp tục quan sát, nó lập tức làm thủ tục tạm nghỉ học, ở nhà để chăm sóc cho mẹ."
"À, " Dì Phương nhíu lông mày, nhìn về phía mẹ Tiêu: "Vậy chị không sao chứ?"
Mẹ Tiêu cười rất ôn hòa: "Không sao cả, tự nhiên bất ngờ bị bệnh, sau khi đi chữa đã không sao rồi, kiểm tra thân thể cũng không có vấn đề gì. Bác sĩ nói đã tạm an toàn, chỉ cần quan sát thêm một thời gian nữa là được. Ôi, tôi có hơi sợ, bởi vì lớn tuổi rồi, nghĩ đến một ngày tôi phải ra đi, không có người ở cạnh Chiến Chiến nhà chúng tôi bầu bạn..." Thật ra việc Tiêu Chiến tạm nghỉ học, cũng là mẹ Tiêu nói anh làm, bị như thế một lần, mẹ Tiêu cảm thấy sợ, nhất định phải nói Tiêu Chiến trước hết ở lại nhà đợi một thời gian ngắn, bàn tính cho xong việc lập gia đình.
Tiêu Chiến ôm eo mẹ: "Mẹ đừng nói như vậy, mẹ nhất định sẽ khoẻ mạnh, sống lâu trăm tuổi!"
"Mà sau đó con phải trở về làm nghiên cứu sinh tiếp nhỉ? Hiện tại đáng lẽ là tầm giai đoạn đi tìm việc trong một công ty nào đấy? Chuyện này.... Đừng trách dì nhiều chuyện mà nói một câu, con tạm nghỉ học rồi một năm sau trở về, học xong nghiên cứu sinh cũng đã 26 tuổi rồi? Đến lúc đó lại phải tiếp tục đi tìm việc làm... Mà với hoàn cảnh hiện tại, muốn tìm một công việc phù hợp cũng không dễ dàng gì." Dì Phương đột nhiên xen vào.
Tịnh Tịnh lúc đầu ở một bên một mực lén quan sát Tiêu Chiến, còn có vẻ rất thích anh, sau khi nghe bọn họ nói như vậy, mặt lại xụ xuống. Thầm nghĩ, ôi, dáng vẻ nho nhã, đáng tiếc không phải đối tượng thích hợp kết hôn.
Tiêu Chiến không nói gì.
Dì Phùng nhìn hai bên một chút, cố gắng bày ra vẻ mặt tươi cười: "Nào, đồ ăn tới rồi, chúng ta ăn trước đã, vừa ăn vừa nói."
Trong bữa ăn, dì Phương lại hỏi: "Nhà các vị hiện tại dựa vào tiền lương hưu lão Tiêu mà sinh hoạt sao" "Trong nhà có mấy phòng ở vậy" "Có chuẩn bị mua xe không" mọi vấn đề cứ thế tiếp đến, một mình mẹ Tiêu không thể ứng phó được, không khỏi có chút hoang mang. Ngược lại thì Tiêu Chiến rất bình tĩnh, thành thật trả lời từng câu một.
Dì Phùng nhìn ra nhà gái bên này có yêu cầu khá cao, sợ rằng chuyện này đi vào bế tắc, cho nên vội nói: "Nếu không Chiến Chiến cùng với Tịnh Tịnh tìm chỗ riêng tư mà tâm sự đi? Người trẻ tuổi nhất định có chung nhiều chủ đề để nói chuyện phải không? Việc kết hôn không chỉ xem xét mỗi điều kiện, cũng phải xem xem tình cảm giữa bọn trẻ thế nào nữa."
Dì Phương dừng lại, không đưa ra ý kiến gì, chỉ quay đầu nhìn con gái của mình.
Tịnh Tịnh nghe thấy câu này, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chiến một chút. Tiêu Chiến cũng nhìn cô, lễ phép mỉm cười nhẹ nhàng.
Tịnh Tịnh lập tức đỏ mặt. Cố gắng duy trì biểu cảm thân trọng, nhưng bên dưới gầm bàn nắm tay đã siết chặt. Nội tâm thầm gào thét, đẹp trai quá đi, đẹp trai quá đi! Muốn tìm được một người vừa dịu dàng lại vừa đẹp trai thế này cũng không dễ dàng gì! Với giá trị nhan sắc cao như thế, nói chuyện cùng cũng không mất mát gì mà! Mặc dù cô đã hạ quyết tâm không bàn việc cưới gả, dù sao điều kiện cũng không tốt lắm.
"Cứ quyết định như vậy đi." Dì Phùng vui vẻ ra mặt.
Cả mấy người bọn họ đi ra khỏi phòng bao, Tiêu Chiến và Tịnh Tịnh vì chiều lòng hai nhà mà cùng đi cạnh nhau ở phía trước. Ba vị trưởng bối đi song song ở phía sau, cùng nhau nói chuyện gì đó.
Bên ngoài trông Tiêu Chiến có vẻ rất ung dung nhưng trong lòng đã sớm ca thán, phải ứng biến với chuyện này thế nào đây!
Tịnh Tịnh ngượng ngùng kéo vạt áo của Tiêu Chiến: "Chúng ta nên đi đâu?"
Tiêu Chiến đảo mắt, đang nghĩ ngợi thì bị một người nào đấy ở phía đối diện bổ nhào vào lòng, khiến anh phải lui về sau hai, ba bước.
Ba vị trưởng bối ở phía sau cũng phải dừng chân lại, giật mình nhìn lên.
"Đồ đàn ông bội bạc! Tôi đang mang thai con của anh! Anh thế mà lại dám chạy đi tìm người phụ nữ khác!"
————————————-
Jin: đoán ra ai chưa nèo =))))