Cố Mạn mấy ngày nay không gặp được Duệ vương cứ ngỡ hắn bận việc lễ hội nên mới không có thời gian. Nhưng khi đến Dạ Yên cung thấy mọi người đang vui vẻ ăn uống tại đây lại nheo mắt nhìn Hạ tướng quân trầm giọng.
- Không phải ở lễ hội bận việc lắm sao?
- Việc gì? Ngay cả pháo cũng đã chuẩn bị xong, pháo chuyển đi cho các thành cũng đã đến nơi còn chuyện gì nữa đâu?
- Vậy… Duệ vương đi đâu?
- Chuyện này…
Nhìn vẻ mặt mập mờ của họ Cố Mạn đen mặt, y đi đến trước mặt Châu Mộc lạnh giọng.
- Đưa kiếm ngươi đây.
- Chủ nhân, người định…
- Nấm không cần sản sinh nhiều.
Cố Mạn giật lấy kiếm của Hạ tướng quân thay vì Châu Mộc, y quay người rời đi. Đám người Châu Mộc nhìn nhau rồi nhanh chóng chạy theo muốn cản y lại, nhưng cái sát khí tỏa ra từ người y làm cho họ lại gần còn không dám.
Duệ vương hớn hở khi quà mình dành tặng cho Cố Mạn cuối cùng cũng đã xong. Đang loay hoay bên trong thì bên ngoài Cố Mạn đã đi đến cửa. Y không vào mà dừng chân bên ngoài nhìn bóng lưng ướt đẫm mồ hôi của hắn y có phần xót.
- Duệ vương, người uống chút nước đi đã.
- Được rồi, giúp ta giấu nó đi. Đợi khi nào thích hợp thì mang nó đến Mạn Châu cung.
- Vâng.
Duệ vương định làm cho y cái kê chân, nhưng vẫn còn chưa biết chọn loại gỗ nào thì cảm nhận vùng eo mình có lực đang ôm. Mùi thảo mộc vừa nghe hắn đã nhận ra đó là của y, hắn quay người nhìn Cố Mạn ngạc nhiên vội hỏi.
- Sao lại đến đây?
- Không đến sao biết ngươi làm chuyện mờ ám sau lưng ta.
- Woa… giường này có thể đung đưa được này…
- Hạ tướng quân thỉnh ngươi bước ra khỏi đó cho ta.
Cố Mạn phì cười, y nhướng người hôn lấy hắn rồi cho người mang quà tự tay hắn là trở về Mạn Châu cung. Cố Mạn rất thoải mái nằm trên giường mới, y vẫy tay Duệ vương nằm xuống cạnh mình. Nắm lấy bàn tay chai sần còn có cả vết thương do bị thương trong lúc làm giường cho y y lại thấy thương hắn nhiều hơn.
- Đau không?
- Không đau.
- Ngươi nói dối.
Duệ vương lắc đầu, hắn ôm y vào lòng thì thầm.
- Không hề nói dối, ta không hề đau. Có lẽ đây là món quà hoàn chỉnh nhất ta làm cho ngươi.
- Đối với ta muốn quà hoàn chỉnh nhất chính là ngươi và thỏ con trong bụng.
- Ngươi đã nghĩ ra tên cho con chưa?
Cố Mạn đăm chiêu một lúc rồi gật đầu.
- Rồi, là Vương Phiến Uy Uy.
- Không lấy họ ngươi sao?
- Không cần, đứa sau mang họ ta cũng được.
- Được, đều nghe ngươi.
Cố Mạn nằm trong người hắn thật sự rất muốn ngủ, chỉ cần là mùi của hắn là y lập tức buồn ngủ. Mới vừa nói với hắn câu đầu, câu sau mắt y đã mở không ra. Duệ vương phì cười vì độ đáng yêu này của y, hắn cứ tưởng tượng không biết khi đứa trẻ sinh ra có đáng yêu giống y hay không.
Hắn mong đứa trẻ sẽ giống y chứ đừng giống hắn, giống y sẽ xinh đẹp đáng yêu. Giống hắn lại phải cô độc đi trên trên con đường xưng vương thật là tàn khốc. Nếu như có thể hắn chỉ mong con cái của mình sống cuộc sống bình dị chứ không phải dấn thân vào tranh ngôi đoạt vị chốn hoàng cung này.
Cuối cùng lễ hội mừng xuân đã đến, mọi người đều mặc y phục đẹp để đi xem pháo hoa. Hằng năm người trong cung sẽ có hai ngày để nghỉ ngơi, chính là dịp lễ như thế này. Còn những người được cho về quê đoàn tụ với gia đình thường thì ở gần sẽ nghỉ mười ngày còn ở xa thì mười lăm ngày đến một tháng, tùy vào quê quán họ ở đâu mà cho nghỉ.
Những ngày cận tết cung nào cũng sẽ để sẵn thức ăn, do hoàng cung Đại Duệ quốc có phần đặt biệt nên cung nữ không cần chia ca ra ở lại nấu nước gì cả.
Duệ vương sẽ là người thắp nhang cầu phúc năm mới cho người dân Đại Duệ quốc nhưng năm nay đặc biệt hơn một chút. Bên cạnh người còn có một người khác thân khác áo lông gương mặt quen thuộc với mọi người cùng với Duệ vương trước thắp nhang sau ban phát phước lành cho mọi người…
Ghế cũng được hắn làm riêng nệm lót nên Cố Mạn rất ưng ý, năm nay pháo hoa bắn nhiều hơn trước. Mọi người đều hồ hởi ngắm pháo hoa, đám người của Châu Vĩnh đã hòa vào dòng người mà đi dạo để một lát nữa sẽ trở về hoàng cung đón giao thừa với mọi người.
Ánh mắt long lanh của Cố Mạn không khác gì ánh sáng rực rỡ trên bầu trời đêm kia. Nó không khác gì hắn và y là bao, màu sáng rực rỡ khiến lòng người mê mẩn không chán kia chính là y còn hắn là bầu trời đêm tĩnh mịch kia. Được y soi sáng chữa lành vết thương lòng, gặp được y và yêu y chính điều tuyệt vời nhất của hắn.
Nếu hỏi hắn có hối hận không hắn trả lời là có, hắn hối hận khi mình không nhận ra bản thân sớm hơn để có thể bên người đặc biệt này sớm hơn một chút.
Ngồi được một lúc Cố Mạn cảm thấy mệt nên muốn về nhưng nhìn hắn say sưa ngắm pháo hoa đến thế y lại không nỡ. Đành nhích ghế lại gần bên cạnh hắn, Duệ vương vỗ vỗ lên đùi mình. Cố Mạn hiểu ý liền đứng dậy ngồi xuống đùi hắn, y tựa vào người hắn mà thϊếp đi.
Duệ vương đợi đến khi gần tàn tiệc mới bế Cố Mạn đứng dậy rời đi, mọi người cũng đã tụ tập đông đủ tại sân lớn phía sau hoàng cung. Nơi này rất lớn dùng để luyện võ của binh sĩ trong thành, các cung nữ ngày thường đi qua đây hay nán lại để nhìn đám nam nhân cơ thể lực lưỡng kia.
Cố Mạn nằm trong người Duệ vương bật cười khi nhìn mọi người vui vẻ đùa giỡn với nhau. Ý này cũng là do y nghĩ ra, vương gần quân thì mới hiểu rõ được tướng mình đang cần gì mà muốn gì.
- Các người muốn chơi một trò chơi với ta không?
- Trò gì vậy vương hậu?
- Muốn uống hay muốn thật.
- Cái này…
- Lấy chiếc khăn tay của Duệ vương, khi một bài hát bất kỳ được bắt bởi Tiểu Mai quận chúa thì các ngươi phải liên tục chuyền khăn, đến khi bài hát kết thúc phải chọn giữa uống và nói thật. Hình phạt là ba vò rượu lớn ta đã đích thân chuẩn bị.
Châu Mộc, Châu Vĩnh và Châu Hỏa ôm ba vò rượu lớn đi vào bên trong vòng tròn. Ai nhìn thấy nó cũng đều nuốt nước bọt, Cố Mạn đắc ý lấy chiếc khăn giơ lên cao nhìn Tiểu Mai gật đầu. Chiếc khăn nhanh chóng được chuyền đi, không ai dám giữ chiếc khăn này quá lâu trong người, một phần vì đây là khăn Duệ vương một phần vì không muốn chịu phạt.
- Người cầm khăn mau đưa lên.
Chiếc khăn nhanh chóng được đưa lên khi tiếng nhạc trống vừa dứt, mọi người bật cười khi người giữ khăn lại là Hạ tướng quân. Cố Mạn nhếch miệng, y cắn một miếng táo to rồi ung dung hỏi người bị phạt.
- Muốn uống hay bị hỏi?
- Bị hỏi, không ai dại mà uống hết ba vò rượu đó, chưa kịp đón năm mới đã đi gặp ông bà tổ tiên rồi.
- Sai lầm lớn nhất trong cuộc đời ngươi.
Hạ tướng quân trầm mặt, không khí đang vui vẻ nghe xong câu hỏi của y đều trùng xuống. Hạ tướng quân nắm lấy tay Lãnh Cung Nghi siết chặt dõng dạc trả lời.
- Có lẽ là bức thư đã viết cho Doạt vương khi ở chiến trường. Nếu như ta không gửi bức thư đó có lẽ y sẽ không gặp nguy hiểm vì ta mà đến mạng cũng xém mất.
Duệ vương lắc đầu.
- Nhưng ngươi có từng nghĩ nếu ngươi chết ở chiến trường thì hoàng huynh ta sẽ sống vui vẻ không? Hay huynh ấy sẽ làm chuyện ngu dại để được ở bên ngươi?
- Ta…
Cố Mạn phì cười, trò này vui hơn y nghĩ nhưng vậy thì hơi mất thời gian. Y cho người đem đến một ống tre lớn bảo họ bốc một que bên trong, trên thân của que đó có số thứ tự, họ phải nắm chặt số mình trong tay, nếu y gọi trúng số nào số đó phải chọn một trong hai.
Cũng nhờ vậy mà người trong cung trải lòng được với nhau, hiểu lầm của mấy cung nữ cũng được gỡ bỏ. Có người không chịu được mà bật khóc khi nói đến hoàn cảnh của mình, trong đó Cố Mạn chú ý đến một đứa trẻ tầm khoảng bảy tám tuổi đang ngồi một góc gương mặt đượm buồn.
Y nheo mắt nhìn ra số trên tay nó đang cầm lạnh giọng gọi lớn.
- Sáu mươi chín.
- Vâng…
Đứa trẻ giật mình, nó chậm rãi bước ra ngoài, run rẩy đặt que có số mà Cố Mạn vừa gọi vào trong ống tre. Nhìn cơ thể đầy vết bầm tím, trên mặt cũng không sót chỗ nào hắn chau mày.
- Ngươi tại sao lại vào cung? Ta nhớ trong cung đã không còn nhận người dưới mười hai tuổi?
- Là… là nô tài đã mua nó từ người cha nghiện cờ bạc và lén đưa nó vào cung.
Duệ vương nhếch miệng, hắn nhìn thằng bé gương mặt dù bị đánh nhưng vẫn toát lên vẻ sáng sủa thông minh, hắn nhìn Cố Mạn nhướng mày y muốn hỏi. Cố Mạn bật cười, y rất ưng ý đứa trẻ này, y nhỏ giọng hỏi nó.
- Ngươi… bao nhiêu tuổi, tên gì?
- Ta… Lý Ngao, tám tuổi, từ nhỏ đã bị người cha nghiện cờ bạc bắt làm công cụ kiếm tiền. Cũng may đã gặp vị đại nhân tốt bụng kia ra tay giúp đỡ đưa vào trong cung. Duệ vương người có phạt thì phạt ta xin đừng liên lụy đến người tốt bụng.
Đứa trẻ liên tục đập đầu xuống đất ra sức cầu xin, Cố Mạn nhận ra tâm lý của đứa trẻ này có vấn đề liền lên tiếng.
- Ngươi lại đây cho ta.
- Vâng…
Lý Ngao bò đến chỗ Cố Mạn, mọi người nhìn thấy đều đau lòng thay cho đứa trẻ này, nói ra họ còn tốt hơn nó gấp nhiều lần nhìn nó cắn răng chịu đựng ai cũng thương.
Cố Mạn đưa tay định lau đi vết bẩn trên mặt nó ấy vậy mà thằng bé lại hoảng sợ ôm lấy đầu la hét sợ hãi.
- Đừng… đừng đánh lên mặt con… đau lắm… đừng đánh.
- Tiểu Ngao… không ai đánh ngươi cả, an toàn rồi… ngoan.
Cố Mạn không hiểu sao lại ôm nó vào lòng ra sức trấn an, Duệ vương nhìn trên đỉnh đầu của nó vết thương vẫn còn rỉ máu ngầm ra lệnh cho Hạ tướng quân. Hắn lấy một chiếc bánh táo đưa đến trước mặt Lý Ngao nhẹ nhàng lên tiếng.
- Ngươi ăn cái bánh này, sau này đi theo bọn ta sẽ không có ai ăn hϊếp ngươi nữa. Mọi người ở đây đều bảo vệ ngươi, trò chuyện với ngươi ngươi chịu không?
- Thật… thật sao ạ?
- Là thật.
Thằng bé nhìn Duệ vương gật đầu nó òa khóc lớn hơn, có lẽ cả cuộc đời nó có mơ cũng không ngờ lại được người khác quan tâm như thế này. Nó từ nhỏ đã chịu những lời xúc phạm, chịu đựng những đòn roi do chính phụ thân mình gây ra.
Thằng bé cứ vừa ăn mà vừa khóc nhìn rất tội nghiệp, Cố Mạn vỗ nhẹ lưng cho nó ân cần quan tâm, y sợ nó sẽ nghẹn mất. Thằng bé ăn xong lại ôm lấy Cố Mạn không buông, Duệ vương muốn gỡ nó ra nhưng nhìn thấy đôi mắt lim dim của nó lại không nỡ mà bế nó sang người mình để nó cảm nhận được hơi ấm an toàn mà yên giấc.