Đại hôn trước kia của Hoàng Thượng, cũng đã rất nhiều vợ. Đợt chọn tú lần này, chẳng qua muốn có phi tần phong phú, vì Hoàng thượng có con nối dõi.
Tú nữ tập trung hết 1 phòng, tôi và nữ nhi của Tề Châu đô đốc Trầm Tự Đệ là Trầm Mi Trang đã sớm có quen biết nhau. Phủ đệ nhà tôi vốn là láng giềng nhà cô ấy, tôi cùng cô ấy lớn lên từ nhỏ, thân nhau như tỷ muội. Từ xa xa, cô ấy đã thấy tôi cười đi tới, bắt lấy tay tôi, vui mừng thân thiết nói: " Huyên Nhi, có muội ở trong này tỷ cũng yên tâm. Lần trước nghe ngoại tổ mẫu nói muội muội bị phong hàn, đã khoẻ chưa?"
Tôi bịn rịn, nói: " Chỉ ho khan 2 tiếng, muội khoẻ rồi. Làm phiền tỷ tỷ lo lắng. Tỷ lặn lội đường xa tới đây, vất vả cho tỷ rồi.."
Tỷ ấy gật đầu, tỉ mỉ xem hai mắt tôi, mỉm cười: " Ở trong kinh thành nghỉ ngơi 2 ngày, tỷ khoẻ lên nhiều rồi. Hôm nay muội trang điểm rất mộc mạc trông thuần khiết trong trắng, càng thêm vẻ dung mạo xuất chúng."
Tôi đỏ mặt, thẹn thùng nói: " Tỷ tỷ không phải là mỹ nhân sao? Nói như vậy làm muội xấu hổ gần chết."
Tỷ ấy mỉm cười không nói câu gì, lấy tay nhẹ véo tôi hai cái vào má. Lúc này tôi mới có dịp nhìn kĩ tỷ ấy, cả người là đoá hoa hồng đỏ ngàn cánh. Trên trán còn có một đoá hoa nạm vàng, khuyên tai hồng bảo lay động, phong thái trầm tĩnh.Tôi cười, không khỏi tán dương: " Mấy ngày không thấy, tỷ tỷ ngày càng trổ mã. Hoàng Thượng thấy nhất định sẽ chọn tỷ cho mà xem."
Mi Trang ấn ngón tay trên môi ra hiệu bảo tôi chớ lên tiếng, nhỏ giọng nói: " Lời nói thận trọng! Nhiều tú nữ nổi bật như vậy, tỷ không chắc sẽ được chọn đâu."
Tôi tự biết mình nói lỡ, không thèm nhắc lại, chỉ cùng tỷ ấy nói liên miên vài việc nhà.
Chỉ nghe thấy có tiếng "loảng xoảng" xa xa, có tiếng chén trà rơi xuống đất. Tôi cùng Mi Trang tỷ ngừng nói chuyện, ngẩng đầu nhìn. Chỉ thấy một người thân mặc áo xanh thẫm một tay giữ làn váy, 1 tay dùng lực kéo tú nữ khác, miệng quát: " Ngươi không có mắt sao? Nước trà nóng như vậy còn đổ trên người của ta! Muốn giết ta chết à? Ngươi là tú nữ nhà ai?"
Tú nữ bị ả kéo tay ăn mặc cũng không xuất chúng, diện mạo mi thanh mục tú, động lòng người. Lúc này đã co rúm người lại, không biết giải quyết như nào. Chỉ ủ rũ mặt xuống, thấp giọng đáp: " Tôi là An Lăng Dung. Gia phụ... gia phụ.. là... là...."
Tú nữ kia thấy nàng ăn mặc bình thường, sớm không để nàng vào mắt, càng thêm hung ác: " Chẳng ẽ ngay cả chức quan của phụ thân cũng không nói ra được à?"
An Lăng Dung bị ả doạ, mặt mày xanh mét, nhỏ giọng như muỗi kêu: " Gia phụ....là An Tỷ Hoè, huyện thừa huyện Tùng Dương."
Tú nữ kia giương mặt lên, thần sắc lộ vẻ khinh miệt, hừ hừ nói: " Quả nhiên là con nhỏ xuất thân nhà nghèo! Như vậy không biết cấp bậc lễ nghĩa."
Bên cạnh còn có người xen mồm nhắc nhở An Lăng Dung: " Ngươi có biết ngươi đắc tội thiên kim Hạ Nguyệt Tinh của Tân Phù Tư sĩ tướng quân."
Trong lòng An Lăng Dung sợ hãi, đành phải khom người thi lễ, tạ tội: " Lăng Dung vừa rồi chỉ muốn đến đợi gặp mặt thánh giá, trong lòng bất an, nhất thời sợ hãi nên làm làm rơi tách trà đổ lên người của Hạ tỷ tỷ, Lăng Dung thỉnh tội với tỷ tỷ, mong tỷ tỷ tha thứ cho Lăng Dung vô tình thất lễ."....