2 tên nam tử kia mặt vẫn nghệch ra, mỗi người nhìn cô với 1 ánh mắt khác nhau, nam tử áo đen thì nhìn cô với ánh mắt “thú lạ xổng chuồng”, nam tử áo xanh thì nhìn cô với ánh mắt dò xét.
– Ngươi thật khác những nha đầu khác nga. -sau 1 hồi im lặng, nam tử áo đen thốt ra 1 câu
– Ta cũng có tóc, có đầu, có mình, có tay có chân như người ta thì làm sao mà khác a. -cô híp híp đôi mắt to che miệng cười khúc khích
– Ngươi thật cổ quái. -nam nhân áo xanh lên tiếng
– Hắc hắc, đồ đệ của ta dĩ nhiên phải thế rồi. Giống người thì không phải đồ đệ của ta. -Lãnh Ngạo hai tay chống hông, hất mặt lên trời cười hắc hắc
– Lão chết tiệt, ngươi cũng chả giống ai đâu. -cô bĩu môi
Bỗng, 1 toán người mặc bộ trang phục màu đen che kín hết cả người, tay lăm lăm cầm cây đao sáng choang xông vào.
– Tam Tinh. Hôm nay các ngươi nạp mạng đi. -một người hét lớn rồi cả toán người xông lên
– Lão Nhị, Lão Tam, phiền các ngươi a. Ta và đồ đệ ta né sang 1 bên cho các ngươi a. -Lãnh Ngạo kéo cô lui vào 1 góc, bỏ lại 2 nam tử kia trừng mắt nhìn hắn mà tay thì không ngừng đỡ những nhát kiếm loạn xạ trên không trung.
– Hắc hắc, đồ đệ a, không sao đâu. 2 lão đó là đệ nhất của đệ nhất a. -Lãnh Ngạo vuốt vuốt bộ râu của mình gật gà gật gù.
Thấy tình thế không ổn, 2 tên làm dấu với nhau lao sang đối phó với Lãnh Ngạo. 2 thanh kiếm sáng choang chưa kịp đụng đến tóc của Lãnh Ngạo, 2 tên hắc y nhân kia đã lãnh đòn của Nhã Thư. Đòn Judo cho tên thứ 1, đôi chân thon dài nhanh chóng đá văng tên còn lại. 2 tên hắc y nhân nhìn cô không hiểu vì sao mình bị ngã. Cả đám người đang đánh nhau kia cũng kinh ngạc nhìn cô. Lãnh Ngạo thì khỏi nó, mắt sáng rực ngưỡng mộ (Fly: có ai cho taz bít ông nội này có bị chập mạch hông…….36t mà cứ như con nít)
Thấy mọi người đang nhìn mình, cô gãi đầu cười
– Hắc hắc, các vị sao lại nhìn ta a.
2 tên nam tử kia chớp lấy thời cơ, đánh toán người kia ôm mông mà chạy (Fly: ta bít ta dùng từ ngữ hơi thô tục tí, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại có cụm từ này là đúng nhất thôi)
– Hưm……..Ngươi thật là khác lạ. Võ công lúc nãy ngươi sử dụng là gì? -nam tử áo xanh nhíu mày nhìn cô nghi hoặc
– A, cái đó gọi là Judo, còn ta đá hắn 1 cước đó gọi là Karate.
– Ta chưa bao giờ nghe qua loại võ công này. -nam tử áo đen lắc lắc đầu ngẫm nghĩ
– Tiểu cô nương, xin thứ lỗi. -nam tử áo xanh không biết từ lúc nào trên tay đã cầm 1 thanh trúc nhỏ lao tới, tay hắn múa những đường tuyệt đẹp, lúc thanh trúc nhỏ uốn lượn luốn lách, lúc thì cứng cáp như có thể xuyên qua bất kì vật gì. Lúc nhu lúc cương, thật là một kiếm pháp hoàn hảo. Cô né trái né phải, tiện tay cầm lấy thanh gỗ gần đó làm kiếm để chống đỡ. Chừng 1 khắc sau, thanh gỗ rơi xuống, thanh trúc nhỏ đã kề bên chiếc cổ trắng nõn của cô.
– Ta thua.
Nam tử áo đen sắc mặt kì lạ, đột nhiên phóng đến 1 chiếc lá tốc độ kinh người, cô vội né sang 1 bên, vừa định mắng thì chừng 10 chiếc lá khác đã bay tới. Cô tránh bên này, né bên kia, chiếc lá cuối cùng sượt qua cánh tay trơn mềm của cô.
– 2 ngươi làm gì thế hả. Dám ăn hiếp đồ đệ của ta à. -Lãnh Ngạo chứng kiến xong 1 màn ấn tượng, làm ra vẻ “sư tử mẹ bảo vệ sư tử con”
– Ách, ngươi muốn làm đồ đệ của ta không. -2 nam tử cùng lúc nói
– Hả. -cô mỡ to mắt nhìn 2 nam nhân kia
– Oa, ta không chịu nha. Tiểu nha đầu này là của ta, các ngươi không được cướp a. -Lãnh Ngạo hóa thân thành con Koala bám lên cô
– Không được, 1 nhân tài như vậy không thể để nó mục nát trong tay ngươi được. -nam tử áo xanh lên tiếng
– Khả năng né tránh của nha đầu này rất tốt, nếu được ta tôi luyện chắc chắn sẽ trở thành đệ nhất sát thủ sau ta. -nam tử áo đen nhìn cô
– Oa, ta không chịu a. Nha đầu này là của ta a. Các ngươi tìm người khác đi. thiều gì người muốn làm đồ đệ của các ngươi. Tại sao lại giành với ta a. -Lãnh Ngạo ủy khuất rống lên
– Không được, lão đại a. Ngươi tìm người khác đi. Ta nhận tiểu cô nương này lam đồ đệ của ta. -nam tử áo xanh
– Ách, hai ngươi không thèm để ý đến ta à. Ta cũng muốn nha đầu này làm đồ đệ ta a. -nam tử áo đen
– A, xin hỏi quý danh của 2 vị đây là gì? -cô xen vào “chiến tranh thế giới thứ 3”
Cả 3 nam tử trừng mắt nhìn cô như không thể tin được.
– Ai nha đồ đệ a, ta ít khi rời khỏi cốc nên ngươi không biết ta cũng không có gì lạ a. Nhưng còn 2 tên ôn thần này mà ngươi cũng không biết sao. -Lãnh Ngạo nhìn cô kinh ngạc
– Ngươi thật sữ không biết? -nam tử áo đen nhíu mày
– Ta là Lãng Phong, đệ nhất kiếm khách tại Vân Lăng Quốc. Là lão nhị trong Tam Tinh. -nam tử áo xanh nhã nhặn tự giới thiệu
– Hừm, ta là Dạ Mặc, đệ nhất sát thủ, lão tam của Tam Tinh. -nam tử áo đen giọng nói có chút không kiên nhẫn giới thiệu bản thân
– Còn ta thì ngươi biết rồi. Ta là lão đại của 2 cái tên ôn thần này đây.
– Phốc, ngươi mà là lão đại á. Ta thấy ngươi làm lão tam hợp hơn nha.
– Đồ đệ thối, ngươi làm ta tức chết a………
– Hắc hắc hắc. -cô ôm bụng cười
– Này, giới thiệu cũng giới thiệu rồi, ngươi có nên qua đây bái sư không a. -Dạ Mặc không kiên nhẫn lên tiếng
– Oa, ta vẫn chưa có cho phép a. Nha đầu này là của ta a. -Lãnh Ngạo 1 lần nữa bám lấy cô
– 2 ngươi ngưng ngay cho ta. Tiểu cô nương này ta sẽ nhận. -Lãng Phong bóp trán
– Oa, ta không chịu a, nha đầu này là ta tìm thấy trước a. -Lãnh Ngạo giãy nãy
– Thôi thôi, 3 lão nhân các ngươi im lặng đi. Sao các ngươi không ai hỏi ta muốn hay không muốn a. -cô bĩu môi
– A, đúng nha đúng nha. Tiểu nha dau268 này đã đồng ý làm đồ đệ ta rồi nha. Các ngươi căn bản không ép được người ta a. -Lãnh Ngạo đắc chí vênh mặt lên
2 nam tử kia sắc mặt đen lại.
– Bất quá ta muốn học hết cả 3 nha. Các ngươi chịu dạy ta không a.
2 nam tử kia nhíu mày suy nghĩ, vẻ đắc chí trên mặt Lãnh Ngạo biến đâu mất, xoay lại nhìn cô.
– Ai nha đồ đệ a, ngươi nỡ lòng nào bán đứng sư phụ a.
– Ta đồng ý dạy cho ngươi. -Lãng Phong đắn đo 1 hồi rồi lên tiếng
– Ta cũng vậy. -Dạ Mặc không muốn mất 1 đồ đệ tài năng như vậy nên cắn răng chịu đựng
– Đồ nhi Lý Nhã Thư xin ra mắt 3 vị sư phụ a. -cô tủm tỉm cười hành lễ.
– Không không, ta chỉ…….. -cả 2 nam tử lắc lắc đầu