Vương Hầu Đại Hạ

Chương 43: Minh tử



Dịch: Tiểu Duyên

***

Ninh Thần rất rối rắm, rối rắm hơn bao giờ hết. Hắn khổ sở đến như vậy, bị người khác chơi xấu cực kỳ tàn nhẫn đến thế, thậm chí suýt nữa là bị ảo cảnh vây chết, hiện giờ vất vả lắm mới có thể nhìn thấy bảo vật trước mắt. Tuy nhiên, hắn lại không lấy được.

Loại thống khổ này khiến hắn như phát điên lên, không khác gì bản thân bị kẻ khác đâm vào một đao, sao đó hung thủ còn rút lại cây đao ấy.

“Phì phò...”

Ngựa trắng nhỏ thở hổn hển, cả người đỏ bừng, trông cứ như đang bị nấu chín vậy. Cơ mà, Ninh Thần đang phiền lòng, thế nên không rảnh để ý tới nó.

Leng keng...

Có tiếng lục lạc vang lên; ngoài cổng Địa phủ, có một chiếc quỷ kiệu U minh xuất hiện. Ở phía trước, Hắc Bạch Vô Thường cứ nhảy một bước là vượt qua khoảng cách gần 10 trượng, thoáng chốc đã tiến gần đến nơi này.

Ninh Thần giật thót cả mình, bèn quyết đoán lôi kéo con ngựa trắng nhỏ rời đi. Hắn không rõ người ngồi trong kiệu là ai, nhưng lại tự biết mình không phải là đối thủ của Ngưu Đầu Mã Diện và Hắc Bạch Vô Thường.

Máu dồn lên não chỉ một lần là đủ, hắn không thể dấn thân vào con đường ăn hành một lần nữa.

Đại điện của U minh Địa phủ rất lớn; phía sau tế đàn là một cái ao máu có chu vi gần 10 trượng. Ao máu đã khô cạn, nhưng mùi máu tanh cứ vương vấn mãi không tan, tạo nên cảm giác cực kỳ buồn nôn.

Sau khi chiếc kiệu quỷ U minh kia tiến vào đại điện rồi dừng trước tế đàn, một đôi mắt lạnh như băng từ bên trong chiếc kiệu nhìn ra, quan sát thanh Yêu đao và Thần kiếm. Kẻ đó niệm lầm rầm một tấu khúc quỷ dị nào đó, tựa như muốn thu phục hai thanh thần binh này.

Yêu đao nhẹ nhàng run lên, phát ra ánh sáng sắc máu chói lóa. Nhưng khi nó vừa định bay ra, thanh Thần kiếm lại bùng lên một vầng sáng màu tím mạnh mẽ, đè lại sự xao động của thanh Yêu đao. Hai thanh thần binh rung động liên tục, trông có vẻ như đang tranh luận về một điều gì đó.

Cuối cùng, thanh Yêu đao bình tĩnh trở lại, mà thanh Thần kiếm cũng theo đó mà im lặng đi.

“Hừm!”

Trong chiếc kiệu quỷ, một giọng hừ lạnh nhưng không kém phần trong trẻo vang lên. Hiển nhiên, kẻ đó rất bất mãn với kết quả như vậy. Nhưng đao kiếm có linh, chẳng ai có thể miễn cưỡng ép uổng hai thanh thần binh kia nhận chủ tại U minh Địa phủ này.

“Quỷ nữ! Đã lâu không gặp!”

Đúng lúc này, từ bên ngoài đại điện, một giọng nói chí âm chí tà vọng vào. Kẻ mới đến có thần thái tuấn mỹ như yêu nghiệt, mặc một bộ hoa phục màu tím xen kẽ sắc đỏ; dù y đang cười rạng rỡ nhưng lại tỏa ra một cảm giác lạnh lẽo khiến ai nhìn vào cũng đều phải run rẩy.

“Minh tử? Hóa ra ngươi cũng tỉnh rồi à?”

Giọng nữ bên trong chiếc kiệu quỷ có sắc thái kinh dị nhưng lại xen lẫn chúc cảm xúc phẫn nộ. Có lẽ nàng cực kỳ phản cảm với chàng trai tuấn tú đã sớm xuất thế kia.

“Tỉnh? À! Ta vẫn luôn tỉnh.”

Minh tử tiến tới hai bước, đứng trước tế đàn, cười nhẹ rồi đáp.

Cô gái trong kiệu phớt lờ đi lời nói dối trắng trợn này. Bọn họ đã ngủ say rất lâu, không thể nào luôn luôn tỉnh được.

Minh tử là kẻ dị dạng của Minh giới, rất mạnh mẽ nhưng lại khá hoang đường. Y là người khiến kẻ khác phải ngưỡng mộ, nhưng cũng khiến người ta sợ hãi.

“Ngươi cũng vì Yêu đao mà đến đây à?”

Minh tử tỉnh lại đã là sự thật, Quỷ nữ cũng không muốn suy nghĩ thêm nữa, chỉ gằn giọng hỏi tiếp.

“Nếu ta nói không phải, ngươi có tin không?” Minh tử khẽ vuốt ngón tay lên những đường hoa văn trên thân thanh Yêu đao; khóe miệng của y nặn ra thành một vòng cung nguy hiểm. Y tiếp tục nói, “Tuy nhiên, ta biết có rất nhiều người đang hứng thú với nó. Vậy nên ta mới tới.”

“Đồ điên!” Từ trong kiệu, Quỷ nữ buông lời châm chọc.

“Bị điên à? Ta cứ ngỡ Quỷ nử là người hiểu rõ Minh tử nhất. Đáng tiếc thay!”

Minh tử thở dài u sầu, trong khi khuôn mặt yêu dị của y còn hiện lên một nét bi thương. Tiếng than thở sầu khổ kia tựa như là đang đau lòng vì Quỷ nữ không hiểu mình vậy.

“Thâm Uyên! Sự dối trá của ngươi quá buồn cười rồi!”

Quỷ nữ nói ra tên thật của Minh tử bằng giọng điệu châm chọc. Ở nơi này, chỉ có hai người bọn họ. Ai nấy cũng đều hiểu rõ đối phương sâu sắc, thế nên dĩ nhiên sẽ không thể bị lay động vì những cử chỉ giả tạo này.

Minh tử xoay người, tỏ vẻ nghiêm nghị trước khi khẽ thở dài, nói: “Ta, xưa nay không hề nói láo.”

Trong kiệu vọng ra tiếng cười lạnh lùng của Quỷ nữ, “Đây là câu nói láo lớn nhất của ngươi!

Minh tử, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi! Kiếp này không giống như dĩ vãng. Sự hoang đường của ngươi sẽ có thể đưa ngươi đến con đường tử vong.”

Vừa dứt lời, Quỷ nữ cũngkhông muốn lãng phí thời gian ở đây nữa. Nàng khẽ niệm chú quyết, Hắc Bạch Vô Thường mở đường, Ngưu Đầu Mã Diện nâng kiệu. Kiệu quỷ U minh chậm rãi rời đi rồi nhanh chóng biến mất.

“Tử vong? Ta cũng rất chờ đón nó đấy.”

Minh tử khẽ vuốt ve thanh Yêu đao, trong khi tròng mắt của y sáng lên từng ánh nhìn le lói. Y tùy ý để lưỡi đao sắc bén cắt đứt ngón tay mình; từng giọt máu tươi bám vào thân đao, càng khiến thanh đao lạnh băng này trông càng yêu dị hơn.

Thanh Yêu đao cũng không từ chối máu tươi của Minh tử, nhưng cũng không thừa nhận thân phận của y. Nó chỉ im lặng cắm tại tế đàn, tỏa ra vầng huyết quang chập chờn, không hề nhúc nhích.

Lẳng lặng nhìn thanh Yêu đao một lúc lâu, Minh tử nhẹ cười nhẹ, nói: “Yêu đao ơi Yêu đao! Ta sẽ cố chờ đến ngày mà ngươi xuất thế. Ta muốn xem cảnh tượng ngươi nhuộm cả thấy gian này bằng màu máu đỏ tuyệt sắc kia...”

...

Ninh Thần cũng không biết chuyện gì đã xảy ra trong đại điện. Sau khi rời đi, hắn cũng không hề quay đầu lại. Hắn hiểu rõ, đôi đao kiếm tà môn kia không dành cho hắn. Hắn không lay động được chúng, cũng không thể mang đi. Tuy nhiên, hắn đã giấu kín con thuyền gỗ bên bờ Nhược thủy rồi, những người khác cũng đừng hòng tiến vào nơi này.

Hiện tại, Ninh Thần rất khó chịu, vừa đi vừa lẩm bẩm không ngừng.

Ninh Thần thừa nhận, lòng dạ của mình không thuộc dạng rộng lượng. Hắn không chiếm được thứ gì, người khác cũng đừng hòng lấy đi.

Về phần người trong chiếc kiệu kia có thể lấy đi đôi đao kiếm ấy hay không, đó là phạm trù nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn rồi. Tuy rất khó chịu, nhưng hắn cũng hết cách.

Hiện giờ, ngay cả Ngưu Đầu Mã Diện khiêng kiệu mà hắn cũng đánh không lại, huống chi là Quỷ trong kiệu hoặc Người trong chiếc kiệu kia.

Ngựa trắng nhỏ vẫn đỏ bừng toàn thân như cũ, thậm chí phát sốt đến mức suýt phỏng tay. Thoạt nhìn, quả thật không khác gì đang bị nấu sôi cả.

“Phì phò...” Ngựa trắng nhỏ đau khổ mà khó có thể thốt thành lời, oán hận mà chẳng biết hờn trách ai.

“AI biểu ngươi ăn lung tung!” Ninh Thần khá vui sướng khi thấy kẻ khác gặp hoa.

Hắn vẫn còn rất cay cú về chuyện vuột tay với đôi đao kiếm kia. Thấy con ngựa nhỏ này khó mà chết được, đoán chừng chỉ khó chịu trong vài ngày mà thôi, hắn bèn không thèm để ý tới nó nữa.

“Cố gắng xíu đi!À mà vừa rồi, ta đang nói đến đâu rồi nhỉ?” Từ khi thoát ra khỏi ảo cảnh, Ninh Thần cực kỳ lắm lời. Hắn cứ lẩm bẩm suốt cả buổi mà không chịu dừng miệng. Trên thực tế, cũng không khó quá khó hiểu cho lắm. Nếu một người – dù là ai đi chẳng nữa – mà bị nhốt trong ảo cảnh trong trạng thái vô tri về thời gian và năm tháng, bên cạnh không có một người sống nào, thậm chí ngay cả một con gián cũng không có, thay vào đó là cả một đội quân Âm binh và Âm kỵ, kẻ đó dù không phát điên thì cũng trở thành người biến thái.

Con ngựa trắng nhỏ rất đau khổ, cơ bản là không hề để ý xem Ninh Thần đang nói cái gì. Nó ngẫu nhiên rú lên một tiếng, rõ ràng là do phiền lòng với những lời lẩm bẩm liên tục của Ninh Thần mà tỏ vẻ kháng nghị.

Đáng tiếc, Ninh Thần căn bản cũng không quan tâm nó kháng nghị thế nào.

Trong mắt hắn lúc này, hành vi kháng nghị của con ngựa trắng nhỏ cũng rất đáng yêu.

Hoặc, miễn nó còn sống, vậy nó chính là thứ đáng yêu.

Phía sau đại điện U Minh Địa Ngục là một mảnh vùng hoang vu, loang lổ, đâu đó còn có đá lớn dựng lên một cách ngẫu hứng. Địa hình kỳ dị cổ quái theo dạng dõi mắt mà nhìn cũng không thấy bầu trời thế này đủ khiến lòng người cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.

Ninh Thần nhíu mày; hắn không thích nơi này. Địa phương hiện tại có âm khí quá dày, lại khó đi.

Hắn là người tàn tật, dù đi đất bằng cũng phải phí sức hơn người bình thường rất nhiều. Nay lại để hắn đi trên dạng địa hình quỷ dị này, đây không phải là muốn lấy cái mạng già của hắn ư?

Nhìn sang con ngựa trắng nhỏ một hồi, Ninh Thần ước lượng sơ bộ về cả cơ thể của nó. Cuối cùng, hắn buông bỏ ý định. Nhìn sơ qua, con ngựa cạnh bên cũng chẳng mập mạp bao nhiêu. Chưa kể đến việc đi không nổi, hắn còn sợ nó quẳng hắn té ngã xuống đất ấy chứ.

Ngày xưa té núi mà gãy chân, hôm nay nếu bị té dập mặt lần nữa thì quá uổng phí rồi.

Suy nghĩ một hồi, tính ra mạng của hắn cũng khá lớn đấy. Té xuống vách núi nhưng không chết, vì khi ấy hắn rơi trúng vào người của một loài vật nào đó. Hôm nay bị vây trong ảo cảnh cũng không chết, hắn được con ngựa trắng nhỏ cứu ra. Thế gian thường bảo, người tốt đoản mạng, kẻ xấu sống nghìn năm, nhưng bất luận thế nào thì hắn đâu có trông giống kẻ xấu đâu?

Người xưa nói, cổ nhân viết lại; cổ nhân từng phán nhiêu câu như vậy, xem ra là có câu đúng, câu sai.

“Tiểu Bạch! Ngươi nói xem, ta có phải là người tốt hay không?”

Ninh Thần xoay xe lăn, vừa cố gắng bò qua một cái hố nhỏ, vừa hỏi.

“Phì phò!”

Mặc dù đang rất khó chịu, con ngựa trắng nhỏ cũng không thể nhịn được mà ứng tiếng khinh bĩ.

“Ta biết mà, chắc chắn ngươi cũng nghĩ như vậy.”

Ninh Thần hớn hở nói.

“Phì phò!”

Ngựa trắng nhỏ liếc xéo hắn một cái, quyết định không thèm để ý đến tên nhân loại vô sỉ này nữa.

“Chờ đã!”

Ninh Thần đột nhiên cứng đờ cả hai tay. Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua địa hình xung quanh, trong lòng thầm nảy sinh một loại dự cảm không ổn.

Chẳng lẽ đây chính là 18 tầng Địa ngục trong truyền thuyết ư?

Ninh Thần cau mày, đắn đo suy nghĩ một hồi. Ở kiếp trước, hắn cũng không đọc nhiều truyền thuyết thần thoại, thế nên khó mà nhớ rõ. Nằm phía sau đại điện U minh, có phải chính là 18 tầng Địa ngục hay không?

Ninh Thần thầm thở dài; đến lúc cần dùng kiến thức trong sách mới biết tiếc hận là mình ít đọc – câu nói này hoàn toàn chính xác. Sớm biết thế, trước kia hắn sẽ đọc thêm vài quyển sách liên quan đến truyền thuyết thần thoại là được rồi.

Đi đường không biết bao lâu, một người một ngựa đã ăn sạch đống lương khô mang theo. Cổ họng của cả hai cũng khô khốc đến mức bốc khói, để rồi mới nhận ra là dường như mình không thể nào đi đến tận cùng của địa phương quỷ dị này.

“Tiểu Bạch! Có khi nào chúng ta sẽ chết đói, chết khát ở đây hay không?”

Ninh Thần xoay bánh xe lăn, yếu ớt nói.

“Phì phò.”

Con ngựa trắng nhỏ quay đầu ứng tiếng, ý bảo cả hai có thể trở về bằng đường cũ.

Im lặng một lát, Ninh Thần vẫn lắc đầu. Hắn luôn cảm giác rằng, phía sau đang có một con quái vật đáng sợ nào đó đang canh giữ. Vì thế hắn mới gạt phăng ý niệm quay trở về từ lúc đầu.

“Phì phò.”

Con ngựa trắng nhỏ tiếp tục đi về phía trước, ý bảo không muốn quay về thì thôi, có chết thì cùng chết.

“Nghĩa khí quá!”

Ninh Thần rất hài lòng về thái độ của con ngựa trắng nhỏ này. Hắn gian nan nhếch miệng cười, để rồi quyết định mình sẽ đối xử với nó tốt một chút nếu có thể sống sót trở về.

“Phù phù...”

Lại đi hơn nửa ngày, ngay khi một người và một ngựa đều đã đến tình trạng dầu cạn đèn tắt, thể lực kiệt quệ, thì Ninh Thần đột nhiên run lên cả người dù vẫn đang ngồi trên xe lăn. Hắn đau đớn rên nhẹ một tiếng, vì hai tờ giấu màu vàng trong Khí hải bắt đầu cắn xé lẫn nhau vì khuyết thiếu chân khí tẩm bổ.

“An phận một chút cho tao!”

Ninh Thần tức giận thét to lên. Đến lúc nào rồi, mà hai tên kia còn nội đấu chứ?

Con ngựa trắng nhỏ hoảng sợ nhìn Ninh Thần, chẳng rõ chuyện gì đang diễn ra.

Hai tờ giấy màu vàng tựa như một cặp đối đầu trời sinh vậy. Lúc Khí hải còn sung túc chân khí, chúng nó còn miễn cưỡng ở chung với nhau. Nhưng hiện tại, chân khí trong Khí hải nơi đan điền đã tản mác gần hết, hai trang giấy vàng cũng không thể nào duy trì nền hòa bình được nữa.

Ninh Thần xụ mặt, gằn giọng nói từng chữ, “Ta sắp chết ở đây, và hai đứa bây cũng phải chôn cùng tao đấy. Tốt hơn hết là bọn bây nên an phận cho tao.”

Đinh đang...

Hai trang giấy vàng đều run rẩy, tựa như nghe hiểu hắn vậy. Chúng không tranh đấu nữa, mà dần dần bình ổn lại.

“Thế giới chết tiệt gì thế này? Ngay cả một tờ giấy rách cũng có thể thành tinh được à?”

Ninh Thần bực bội rủa xả một câu; ngay sau đó, trong đầu hắn chợt nảy sinh một ý nghĩ, một loại ý nghĩ mà ngay cả chính hắn cũng cảm thấy rất hoang đường.

Tuy nhiên, hắn đã gặp qua chuyện hoang đường hơn thế này rồi, thế nên cũng không ngại gì mà thử thêm lần này. Mạnh mẽ thúc giục một tia chân khí cuối cùng thẩm thấu vào tờ giấy màu vàng vừa lấy được từ tế đàn, Ninh Thần nghiêm túc nói, “Nghe đây! Hiện tại, chúng ta là châu chấu buộc chung một sợi dây thừng. Nếu ngươi đến từ U minh Địa ngục này, đương nhiên sẽ biết cách để đi ra ngoài. Giờ ngươi nên chỉ ta con đường ra ngoài, không thì cả đám sẽ chết cùng nhé.”

Đầu tiên, tờ giấy màu vàng kia chỉ im lặng. Nhưng sau đó, nó thật sự bay ra khỏi Khí hải của Ninh Thần. Đồng thời, bản thân tờ giấy ấy cũng tỏa ra ánh sáng vàng chói lóa, rọi thẳng về phương xa. Trong mơ hồ, hắn có thể thấy được một vết nứt lớn màu đen ở vị trí đó.

“Đcmm...”

Thời khắc này, rốt cục Ninh Thần cũng không thể nhịn được mà buông lời thô tục. Bọn họ đã đi qua vị trí ấy rồi, nhưng khi đó lại chẳng thấy vết nứt ấy đâu.

“Hí hí hí...”

Con ngựa trắng nhỏ hưng phấn nhấc hai chân trước lên, cũng không còn giả câm nữa mà hí lên vài tiếng đúng chuẩn của loài ngựa.

Nó phi nhanh đến đó, vứt bỏ Ninh Thần với tư thái chẳng chút nghĩa khí gì.

“Đồ bội bạc!”

Ninh Thần phẫn nộ mắng to, đồng thời dùng hai tay dẩy bánh xe lăn, thong thả mà lảo đảo di chuyển về phía vết nứt lớn.

Cái địa phương chết tiệt này vỡ, đâu đâu cũng toàn hố to hố nhỏ... Thật đáng ghét...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv