Dịch: Tiểu Duyên
***
Đến khuya, Hạ Diệu Ngữ đã rời đi. Ninh Thần bắt đầu ngồi tu luyện trong trướng bồng. Trong lúc bất chợt, một tờ giấy màu vàng óng nhuốm máu bay khỏi lồng ngực hắn, nở rộ ra một vầng ánh sáng hoàng kim chói mắt. Sau một khắc, tờ giấy màu vàng óng đó hóa thành một luồng sáng bay vào trong Khí hải tại đan điền của Ninh Thần, đứng yên giữa dòng xoáy chân khí đang ngưng tụ rồi không hề nhúc nhích chi nữa.
Biến hóa đột ngột như thế khiến Ninh Thần giật mình. Sau đó, hắn bèn cố gắng thúc giục chân khí nhưng lại không thể nào ép tờ giấy màu vàng kia ra khỏi đan điền được. Bất đắc dĩ, sau khi dò xét thân thể mình một lần rồi phát hiện là cũng không có gì khác thường, hắn đành phải cố tạm thời nén lại nỗi lo lắng này.
Ngay lúc vận chuyển chân khí để chuẩn bị tiếp tục tu luyện, Ninh Thần lại nhận ra là có từng con chữ màu bạc đang dần bay ra từ tờ giấy màu vàng óng kia. Bọn chúng di chuyển dọc theo chiều vận chuyển của chân khí trong kinh mạch; sau một chu thiên, lại biến mất bặt tăm.
Sau một khắc, trong đầu Ninh Thần hiện ra rất nhiều hình ảnh hư ảo. Bình tĩnh quan sát, hắn nhận ra đó là phương pháp tu luyện trong hơn 1/2 nội dung còn lại của tờ giấy màu vàng óng kia.
“Đây là...?”
Vẻ mặt của Ninh Thần đột nhiên chuyển biến dần đến mức khó chịu hẳn. Công pháp này sao lại quá mức nghiêm khắc rồi, thậm chí nghiêm khắc đến mức không cần thiết phải tu hành đấy.
Hơn phân nửa trang giấy còn lại, ấy thế mà những dòng chữ trong đó chỉ vẻn vẹn ghi lại một chiêu mà thôi. Và sau khi dùng xong một chiêu đó, công thể của bản thân tự phế, thập tử vô sinh.
“Vốn dĩ, đây cũng chỉ là một công pháp tăng cường sức khỏe mà thôi.”
Ninh Thần nở một nụ cười bất đắc dĩ. Một nửa nội dung đầu tiên ghi lại phương pháp tu luyện chân khí; vất vả lắm mới có thể hiểu được mớ nội dung còn lại, hóa ra lại là một chiêu không thể nào sử dụng được.
Có lẽ lúc Mộ Thành Tuyết tặng hắn bộ công pháp này, nàng cũng chưa từng tưởng tượng đến tính huống như vậy sẽ xảy ra.
Luyện hay không luyện, đây là vấn đề cần kíp trước mắt.
Kỳ thật, hắn cũng chẳng phải lo lắng gì. Vì trừ môn này ra, hắn cũng đâu có phương pháp tu luyện bất cứ một chiêu thức nào khác.
Đối với bất kỳ một môn công pháp nào, tâm pháp và chiêu thức đều là hai phương diện bổ sung lẫn nhau. Nếu chỉ tu luyện mỗi chân khí, ngoại trừ việc có thể gia tăng chất lượng chân khí thì không còn tác dụng nào nữa.
Muốn sử dụng chiêu thức, vậy phải có chân khí để phụ trợ. Lúc tu luyện, người tu hành cũng không được phớt lờ việc tăng cường cường độ chân khí. Có nhiều trường hợp mà võ giả chỉ tu luyện mỗi chiêu thức, không quá quan tâm đến việc tu hành tâm pháp, vì đa phần các phương pháp vận chuyển chiêu thức đều có khả năng trợ giúp ngưng luyện chân khí.
Do đó, bản tâm pháp gần như thuần túy trong tờ giấy màu vàng óng này thật sự cực kỳ hiếm thấy giữa thế gian này.
“Luyện thì luyện!”
Ninh Thần khẽ thở dài, để rồi chợt nhắm hai mắt lại, dựa theo hình ảnh hư ảo trong đầu mà bắt đầu tu hành chiêu thức “liều mạng” thuần túy này.
Hắn biết rõ, nếu thật sự có một ngày mà bản thân bị ép dùng chiêu này, vậy chuyện sống chết đã không còn quan trọng nữa rồi.
Một khắc sau, từng luồng sáng màu bạc yếu ớt ẩn hiện bên trong lều trại. Xung quanh cơ thể Ninh Thần, từng vùng sương giá ngưng kết giữa không trung rồi nhẹ nhàng rơi xuống. Đến khi chạm đất, lại lặng yên biến mất.
Cùng lúc đó, Kiếm cung phụng và Hạ Diệu Ngữ đều cảm ứng được tình hình bên đây. Cả hai mở choàng đôi mắt, nhìn về phía lều trại của Ninh Thần.
“Xem ra, vẫn còn có bí mật mà mình chưa biết nhỉ?” Hạ Diệu Ngữ nhíu mày, khẽ lẩm bẩm.
Với cường độ dao động của chân khí như thế, đó tuyệt đối không thể nào là một tay mơ Võ đạo Nhất phẩm cả. Tuy vẫn chưa đủ để uy hiếp nàng, nhưng như thế là đã vượt qua phạm vi thừa nhận của Võ đạo Nhị phẩm, hay thậm chí là Tam phẩm phổ thông rồi.
“Sắp đột phá!!!”
Một lát sau, một đốm sáng nhỏ lóe lên trong đôi mắt của Kiếm cung phụng; lão tự nói nhỏ bằng cái giọng khàn khàn của mình.
Quả nhiên, lão vừa nói dứt lời, chợt có từng luồng linh khí điên cuồng tụ tập phía bên ngoài lều trại của Ninh Thần, để rồi lập tức chảy cuồn cuộn vào bên trong như một dòng thủy triều cực mạnh.
“Động tĩnh thật lớn!”
Ngay tại khoảnh khắc này, không ít cao thủ trong cấm quân cũng nhận ra. Mọi người nhao nhao nhìn về phương hướng linh khí bắt đầu khởi động. Xét theo động tĩnh này, đây cũng giống như cường độ chấn động của một vị cường giả Tam phẩm sắp sửa đột phát.
“Thôi, ta sẽ trợ giúp hắn một lần này vậy.”
Hạ Diệu Ngữ nghiêm túc hẳn lên, sau đó vung tay nhẹ. Một đạo chân nguyên mênh mông hiện ra, bay thẳng tắp về hướng lều trại của Ninh Thần.
Cơ hồ cùng một khoảnh khắc, lại có một đạo kiếm khí bay ra từ vị trí của Kiếm cung phụng, mà đích đến cũng là lều trại của Ninh Thần.
Có hai vị cường giả Hậu thiên đỉnh phong xuất thủ, chân khí lúc này rơi vào trạng thái mênh mông như biển cả, dễ dàng chuyển đổi dòng thiên địa linh khí cuồng loạn kia thành một luồng suối mát cuốn vào trong cơ thể của Ninh Thần. Một lát sau, hiện tượng rối loạn ấy đã đình chỉ, bỗng chốc bình tĩnh trở lại.
Ninh Thần cũng dần thuyên giảm vẻ mặt thống khổ đi; rốt cục, tu vi của hắn cũng ổn định ở mức Hậu thiên Nhị phẩm.
Cảnh giới đã được ổn định, vừa lúc Ninh Thần đang định điều hòa khí tức quanh thân thì đúng lúc này, chợt có từng tiếng bước chân không nhanh không chậm vang lên từ đại địa xa xa, thong thả bước đến.
Kiếm cung phụng và Hạ Diệu Ngữ đều lập tức nghiêm nghị hẳn lên. Cả hai bước vội ra khỏi lều trại, bình tĩnh nhìn về phía bóng người đang chậm rãi tiến đến.
Cấm quân tại đây cũng cảm nhận được khí tức võ giả không gì sánh kịp kia, để rồi ai nấy đều sầm mặt mà quan sát kẻ lạ mặt đang dần hiện thân ấy.
Trong bóng đêm, một bộ tử y (áo tím) đón gió phần phật đang dần đến gần. Khí tức của y rất lạnh nhạt, bước chân lại trầm ổn, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng lại sở hữu một phong thái tông sư trên người, tạo ra một áp lực cực kỳ nặng nề cho từng cá nhân có mặt tại đây.
“Là người của Thần giáo!”
Kiếm cung phụng sầm mặt xuống. Xét theo dạng khí tức đặc hữu lồ lộ của Thần giáo như vậy, lão cũng đã từng gặp qua một người khi còn trẻ. Mà người đó, lại có khí tức rất giống với kẻ đang dần áp sát này.
Kẻ lạ mặt dừng bước, xóa đi khí tức quanh thân, hờ hững lên tiếng.
“Tại hạ, Quân Thiếu Khanh!”
Giọng điệu hời hợt, nhưng lại thông báo ra một cái tên khiến nhân thế phải sợ hãi mà thở than. Đó chính là Thần chi tử của Vĩnh Dạ Thần Giáo, đệ nhất nhân của thế hệ trẻ tuổi, một tồn tại gần như vô địch dưới Tiên thiên.
Y vừa dứt lời, Kiếm cung phụng cũng khẽ biến sắc. Đây là tình huống xấu nhất. Cùng là Hậu thiên đỉnh phong, nhưng lão không chắc bản thân đủ sức ngăn cản người trước mặt này.
“Giao Sinh quyển ra, ta thả các ngươi rời đi.”
Quân Thiếu Khanh quét mắt một vòng, cuối cùng mới tập trung ánh nhìn vào Hạ Diệu Ngữ. Mới vừa rồi, y đã cảm nhận được một tia khí tức của Sinh quyển trong nháy mắt. Nếu không phải đang ở gần như thế này, suýt nữa y đã để mất dấu rồi.
“Trên người ta không có cái gọi là Sinh quyển mà ngươi vừa nói. Ngươi tìm nhầm người rồi.” Đôi mắt của Hạ Diệu Ngữ lóe lên một ánh nhìn lạnh lẽo. Nàng mạnh mẽ hồi đáp.
“Vậy, ta đành đắc tội.”
Quân Thiếu Khanh cũng không lắm lời; khẽ động nhẹ bước chân, thân thể của y đột ngột biến mất ngay tại chỗ. Trong nhất thời, y vươn bàn tay phải ra, đánh một đòn thăm dò về phía nữ tử trước mắt.
Trong lúc nguy cơ đó, một đạo kiếm quang lướt qua hai người phía trước. Cổ kiếm của Kiếm cung phụng đã ra khỏi vỏ, vẽ nên một tia hồng quang kinh người, đủ sức ngăn cản bước chân của Thần chi tử.
Quân Thiếu Khanh nhướng mày, biến cơ thể mình thành vài đạo tàn ảnh. Y tránh khỏi kiếm quang, để rồi tùy ý vung tay trái lên. Trong lúc chưởng kình đánh về phía Kiếm cung phụng, y cũng không hề dừng chân, mà duỗi cánh tay phải tiếp tục dò xét về phía Hạ Diệu Ngữ.
“Hừ!” Hạ Diệu Ngữ cũng không sợ. Một bàn tay nhỏ nhắn xẹt qua, một âm thanh xé gió khô khốc vang lên. Cùng nhau dùng chưởng, nàng muốn nghênh đón trực diện thế công của Quân Thiếu Khanh đang tới gần.
“Ầm!”
Song chưởng giao phong, tạo ra một lốc xoáy màu lam cuồn cuộn. Dưới chân hai người, mặt đất đã nứt ra cát đá bay tán loạn. Uy lực kinh người như thế khiến ai nấy tại đây đều hoảng sợ từ tận đáy lòng.
Bên kia, Kiếm cung phụng vung kiếm đón đỡ lấy một đạo chưởng kình khác. Cả cơ thể lui ra sau nửa bước, khí huyết bên trong cơ thể lão như sôi trào lên, mà vẻ mặt của Kiếm cung phụng cũng dần nặng nề hẳn.
Xa xa, Ninh Thần đã sớm thu liễm chân khí. Ở đây, chỉ có mỗi mình hắn biết được hai chữ Sinh quyển trong lời nói của Quân Thiếu Khanh là vật gì. Cơ mà, thân phận của hắn rất nhỏ bé, nên chẳng ai hoài nghi đến hắn cả.
Tuy nhiên, điều khiến hắn thật sự không ngờ tới chính là, bản công pháp mà Mộ Thành Tuyết cho hắn lại khiến người khác chú ý đến vậy. Mà điều khó tin hơn nữa lại là, kẻ đó còn có thể cảm ứng được khí tức của bộ công pháp này ư?
“Vĩnh Dạ Thần Giáo!”
Ninh Thần cảm giác vô cùng nặng nề. Hắn có nghe qua tên Quân Thiếu Khanh, người này cũng không tính là quá xa lạ trong Đại Hạ. Y là Thần chi tử của Vĩnh Dạ, là Thần tử mạnh nhất trong ngàn năm qua. Tuổi chỉ hơn 20, nhưng y đã chạm tay tới hàng rào Tiên thiên, được tôn xưng là người có khả năng bước vào Tiên thiên với tỷ lệ cao nhất.
Vì chuyến đi này, hắn từng hỏi thăm Thanh Ninh về tin tức của khá nhiều cường giả giữa thiên hạ. Quân Thiếu Khanh này chính là một trong số đó.
Lúc ấy, Thanh Ninh còn cố ý dặn dò hắn rằng, nếu gặp Quân Thiếu Khanh, chỉ có một chữ: chạy! Dù biết rõ là trốn không thoát, cũng phải chạy.
Kẻ mạnh nhất bên dưới Tiên thiên, đâu chỉ là lời khen suông.
Thần chi tử hiếm khi rời khỏi thần điện, nhưng mỗi một lần xuất hiện đều lưu lại chiến tích đầy hãi hùng.
Y là một vị cường giả chưa bao giờ bại trận, luôn khiến người đời tôn kính. Dù y là người của Vĩnh Dạ Thần Giáo, lại có thể trở thành mục tiêu mà rất nhiều thanh niên Đại Hạ cố gắng phấn đấu cả đời để trở thành.
Trong chiến trường, nháy mắt đã qua hơn 10 chiêu. Lướt đi xa hơn mấy trăm trượng, Quân Thiếu Khanh vẫn lấy một địch hai mà không hề rơi vào thế hạ phong. Đối đáp từng chiêu một, dòng chân khí mênh mông của y đủ sức áp chế hết thảy.
Hạ Diệu Ngữ và Kiếm cung phụng cũng không phải kẻ tầm thường, mà đặc biệt là Hạ Diệu Ngữ. Bằng vào đôi tay mảnh khảnh kia, nàng tung chiêu lại hết sức tàn nhẫn vô tình; từng chiêu đoạt mãng, luôn nhắm vào vị trí hiểm yếu trên cơ thể.
Xung quanh ba người, mặt đất bị tàn phá sạch sẽ, biến dạng hoàn toàn. Lực phá hoại cường đại như thế đã liên lụy đến một vùng địa hình rộng lớn xung quanh.
Thấy công chúa ra tay, vị thủ lĩnh cấm quân kia vì quá lo lắng mà xử lý sai lầm. Cùng với bảy vị cường giả động thân mà lên, y muốn nhúng tay vào cuộc chiến của 3 người kia.
“Không được...!”
Kiếm cung phụng sầm mặt lại, quát to bảo dừng, nhưng cũng đã quá muộn.
“Ngu xuẩn!”
Quân Thiếu Khanh hừ lạnh, tỏ vẻ nổi giận giữa mi tâm. Y vung tay lên; chiêu ra, thiên địa biến. Từng luồng sấm sét xuất hiện, che khuất cả bốn phía. Giữa cơn cuồng phong thịnh nộ, 7 vị cường giả kia, bao gồm cả vị thủ lĩnh cấm quân, thét to vài tiếng đau đớn trong lúc bị chấn văng ra bên ngoài.
“Ám Lôi!”
Một chiêu kinh thế, ảnh hưởng đến sự biến hóa của thiên tượng. Uy lực như vậy đã xé rách đi nhận thức cực hạn của nhân loại rồi. Lúc này, trên tay của Thần chi tử hiện ra từng dòng sấm sét cuồn cuộn đủ lay động cả thiên địa. Uy thế khủng bố của nó như muốn xé rách cả không gian.
“Nhất vũ Phi hồng, Thiên địa Nhất kiếm!”
Đối mặt với một chiêu hủy diệt như thế, Kiếm cung phụng phải tập trung toàn bộ tinh thần mà đón đỡ. Kiếm thế lóe ra hồng quang, trăm ngàn kiếm ảnh hóa thành một chiêu duy nhất, tạo nên một mảnh lông vũ vô tình, lướt thẳng về phía Thần chi tử.
“Tuyết lãng Trầm thương!”
Bên kia, Hạ Diệu Ngữ cũng ngưng thần, vận chuyển công thể đến mức đỉnh phong. Chân khí vừa được khởi động, nhiệt độ không khí xung quanh nhất thời giảm mạnh; từng bông tuyết phiêu tán mà đi, trông không khác gì mùa đông giáng lâm vậy.
Ầm...
Ngay khoảnh khắc chiêu thức của 3 người va chạm vào nhau, vạn tượng như muốn nổ tung, không gian điên cuồng vặn vẹo. Từng cơn bão cát cuồn cuộn dâng lên, quét ngang thiên địa, che lấp đi tầm nhìn hơn trăm trượng. Cảnh tượng khủng khiếp thế này không khác gì viễn cảnh Ngày tận thế cả.
Xa xa, Ninh Thần cũng bị hình ảnh kinh khủng vô tận này hù dọa đến mức run rẩy. Trong nháy mắt, nhận thức trong lòng hắn đã bị xé tan thành từng mảnh.
“Sức người lại có thể đạt đến trình độ như vậy ư?”
Nỗi chấn động tâm can khó mà diễn tả thành lời kia cũng khiến hắn triệt để thay đổi quan điểm về chuyện tu hành. Vốn dĩ, hắn vẫn cho rằng võ đạo cũng không mạnh mẽ là bao, cao lắm là chỉ khiến người người chú ý đến mà thôi.
Vù vù vù...
Cơn bão cát tản đi, mỗi một người đều yên vị tại từng nơi giữa chiến trường. Một lát sau, Kiếm cung phụng đột ngột nôn ọe, ói ra một ngụm máu tươi nhuộm đỏ đất hoang.
Cùng lúc, chân khí trong cơ thể Hạ Diệu Ngữ cũng bị chấn động mạnh, đẩy ra một vệt máu tươi nơi khóe miệng nàng. Hiển nhiên, nàng cũng bị thương không nhẹ.
Trước mặt hai người, trông Quân Thiếu Khanh có hơi xốc xếch một chút, nhưng khí tức quanh thân y vẫn mạnh mẽ đến mức đủ khiến ai nấy đều tuyệt vọng. Danh xưng Thần chi tử, đủ khiến lòng người bàng hoàng.
“Giao Sinh quyển ra đây.”
Quân Thiếu Khanh tiến lên nửa bước, thản nhiên nói.
Lời nói bình tĩnh kia vẫn không lộ ra bất kỳ một vẻ uy hiếp nào, nhưng áp lực nặng nề ấy lại giống như một thanh chùy cực nặng nện thẳng vào lòng người. Cách đó không xa, vị thủ lĩnh cấm quân cùng 7 vị cường giả khác đang nằm sống xoài giữa vũng máu, dần dần mất đi một tia khí tức cuối cùng.
“Làm không được!” Hạ Diệu Ngữ cũng bị chọc giận, lạnh lùng đáp trả.
“Đáng tiếc.”
Quân Thiếu Khanh thở dài, chẳng rõ là đang than thở cho điều chi. Sau đó, y chợt thúc giục chân khí, muốn chấm dứt trận chiến vô vị trước mắt.
Ngay khoảnh khắc này, bỗng nhiên chợt có một tia khí tức chí tà chí lãnh hiện lên ở một địa phương nào đó cực kỳ xa xôi. Quân Thiếu Khanh lập tức sầm mặt lại, thu hồi chân khí trước khi biến mình thành một luồng lưu quang, lướt về phương xa trong nháy mắt.
Biến hóa đột ngột như vậy cũng khiến Hạ Diệu Ngữ và Kiếm cung phụng đều ngẩn người ra. Sau một khắc, Hạ Diệu Ngữ phục hồi tinh thần, gằn giọng thét to, “Nhổ trại, lập tức xuất phát!”
“Tuân lệnh!”
Mọi người kịp thời phản ứng, lập tức bắt tay vào việc thu thập hành trang. Trong lúc bắt đầu tiếp tục lên đường, ánh mắt của tên sứ giả Chân Cực quốc chợt hiện lên một nét thất vọng. Tuy nhiên, gã cũng không dám biểu hiện ra mặt, chỉ cúi đầu thu thập đồ đạc cá nhân.
Quá đáng tiếc! Nếu công chúa Diệu Ngữ chết dưới tay Thần chi tử của Vĩnh Dạ Thần Giáo, đây rõ ràng chính là một kết quả mỹ mãn cho Chân Cực quốc.
Vì nếu thế, sự kiện này không chỉ có thể kích động mâu thuẫn giữa Đại Hạ và Vĩnh Dạ Thần Giáo một cách triệt để, mà còn giúp cho Chân Cực quốc có đủ lý do để thoái thác giao dịch kia.
Gã nhẩm tính được vị Thần chi tử của Vĩnh Dạ Thần Giáo kia sẽ đến đây, lại không ngờ y lại vô cớ rời đi giữa lúc tối hậu quan đầu thế này.
Thiên hạ đều biết, vận thế của Đại Hạ tốt đến mức khiến người người đều đố kỵ. Có ngờ đâu, ngay cả một vị công chúa không trực hệ thế này mà cũng có thể lây dính số mệnh may mắn đến như vậy.
Các triều đại chốn thiên hạ đều có vận số của riêng mình. Đại Hạ thịnh vượng nhất, Vĩnh Dạ Thần Giáo đứng thứ hai, Vương đình Bắc Mông chiếm vị trí thứ ba. Nhưng để có thể sử dụng Vận pháp mà quan sát tính toán, thì ngoại trừ vị quân sư có trí tuệ như yêu tinh của Vương đình Bắc mông ra, dường như chẳng có ai trong thiên hạ đủ khả năng làm được như vậy.
Số mệnh của Đại Hạ, từ trước đến nay vẫn luôn là vấn đề nan giải nhất trong mắt các thế lực giữa thiên hạ này...