Dịch: Tiểu Duyên đáng yêu
***
Tại nội viện của hiệu thuốc Độ An, Trưởng Tôn đang ngồi bên giường, nhìn Thanh Ninh vẫn còn đang hôn mê. Một nét buồn bã thoáng qua trên khuôn mặt mỹ lệ của nàng; Thanh Ninh chính là do một tay nàng nuôi nấng mà lớn lên, cũng là người duy nhất mà nàng có thể tâm sự sau khi nhập cung.
Nơi vô tình nhất chính là dòng dõi Đế vương. Phải đấu trí đấu dũng liên tục trong cung, mưu kế thâm sâu giăng bẫy ở khắp nơi, nàng đã kiệt sức từ lâu. Vì lẽ đó, Thanh Ninh, người con gái vốn dĩ tuổi đời còn chưa đến 20, đã giúp nàng lo toan mọi sự vụ lớn nhỏ trong cung Vị Ương, bảy năm như một.
Cốc cốc...
Nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, Trưởng Tôn bèn định thần, thì thào nói: “Cửa không khóa, vào đi.”
“Hoàng hậu nương nương, ta đã trở về.”
Nghe giọng nói quen thuộc bên tai, Trưởng Tôn quay đầu lại, thẳng thừng phớt lờ Ninh Thần với nụ cười đắc ý trên mặt, mà nhìn sang vị Thái Bình hầu đang đứng phía sau.
“Đại ca.”
Trưởng Tôn ngẩn người ra; sau một thoáng kích động hiếm thấy, nàng nói.
“Vô Ưu! Vất vả cho muội rồi!”
Nhìn muội muội của mình vẫn mỹ lệ như cũ nhưng lại bị khí tức của năm tháng bào mòn, Thái Bình hầu thầm xúc động, chỉ có thể khẽ thở dài.
Ở bên cạnh, Ninh Thần cười tươi rói, cố hết sức mở to hai mắt ra. Các ngươi có thấy không? Đây đều là công lao của ta đấy! Khen ta đi! Khen ta nhanh lên!
Đáng tiếc, Trưởng Tôn rất cao hứng, mà cao hứng đến mức quên đi công thần. Trong khi đó, Thái Bình hầu cũng không quan tâm đến Ninh Thần. Vì lẽ đó, công thần đã bị vô tình gạt bỏ qua một bên.
“Ninh Thần.”
Cũng may, Trưởng Tôn không phải là một người bình thường. Sau hồi lâu kích động, nàng nhanh chóng ổn định tâm thần, liếc mắt nhìn Ninh Thần một bên rồi mở lời.
“Hả?” Ninh Thần lộ rõ vẻ vui mừng. Các người rốt cục chịu nhớ tới công thần rồi hả? Hắn lập tức đứng dậy thẳng tắp, ý bảo rằng: Người cứ khen đi, ta đang ở đây này.
“Ngươi ra ngoài trước đi. Bổn cung cần nói việc riêng với Thái Bình hầu.”
“...”
Ninh Thần cảm giác nước mắt đã sắp lưng tròng rồi, còn trái tim đã vỡ nát như tương.
...
“Tiểu tử này... được lắm!”
Cân nhắc trong chốc lát, rốt cuộc thì Thái Bình hầu vẫn quyết định nhắc nhở Trưởng Tôn một thoáng. Tiểu tử kia nhanh trí, gan lớn, mà lại không đánh mất một trái tim kiên định ban đầu. Đây là một mầm non xuất chúng, nếu bồi dưỡng tốt, chắc chắn sẽ trở thành nhân vật đủ sức gánh vác một phương.
Trưởng Tôn liếc mắt nhìn kẻ trước mặt một hồi. Không có quá nhiều người được đại ca khen ngợi như vậy, đoán chừng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Thái Bình hầu kể vắn tắt lại những gì đã xảy ra ngày hôm nay. Nghe vậy, Trưởng Tôn cũng âm thầm gật đầu. Thông minh lanh lợi như vậy, đây xác thực không thể là một kẻ tầm thường. Nhưng trong lúc cảm thán là thế, nàng cũng không thể không tiếc nuối cho đứa cháu không nên người của mình.
“Vân Hiên còn trẻ, phạt vậy cũng đủ rồi. Đừng làm tổn thương tình cảm giữa hai cha con.” Không biết vì sao, dường như Trường Tôn cố gắng không nhắc đến Ninh Thần lần nữa, mà là dần chuyển đổi chủ đề.
Thái Bình hầu gật đầu, nói: “Ta tự có chủ trương về việc đó, muội đừng lo. Lần này, rốt cuộc tại sao muội lại xuất cung, để rồi tự đặt mình vào tình huống nguy hiểm như thế? Đây không hề giống với tác phong cẩn trọng nhất quán của muội.”
“Cũng là bất đắc dĩ mà thôi.” Trưởng Tôn than khẽ: “Có lẽ huynh trưởng cũng đã biết nguy cơ ở biên cảnh phía Bắc. Vương đình Bắc Mông nay đã khác xưa rất nhiều. Ý nguyện xuất binh của Hạ hoàng lại bị ý trời cản trở. Bây giờ, chỉ có phụ thân đang tọa trấn nơi Tây Bắc mới có thể phái viện binh giúp đỡ.”
“Mặc dù có nghe nói, nhưng ta không nghĩ rằng Vương đình của Bắc Mông rồi sẽ trở thành họa lớn.” Thái Bình hầu cảm giác nặng trĩu cả cõi lòng. Ngày xưa, đấy là đất của bọn man di, nhưng hôm nay lại là một cây kim nhọn kề sát ngay sau lưng của Đại Hạ. Hiện thực quả nhiên khiến ai nấy đều bất ngờ.
“Phần lớn ấn tượng của các quan viên trong triều đình đối với Vương đình Bắc Mông vẫn thuộc về giai đoạn 10 năm trước. Thế cho nên, họ không quá quan tâm. Đáng tiếc thay, thiên ý trêu người. Vất vã lắm thì Hạ hoàng mới có thể bác bỏ hết mọi ý kiến phản đối, quyết định xuất quân, để rồi lại bị biến cố cản trở bất ngờ như vầy.”
Trưởng Tôn cũng thầm cảm thấy nặng nề. Nếu bỏ qua thời cơ này, chẳng ai biết rồi đây Đại Hạ sẽ phải trả cái giá nào, nhưng chắc chắn cái giá kia sẽ khiến bọn họ khó mà chịu đựng nổi.
Những năm gần đây, Vương đình Bắc Mông liên tục chiêu binh mãi mã, tâm tư đã hiện rõ từ lâu. Trái lại, binh mã tại Bắc cương không đủ để chống đỡ lại Bắc Mông thiết kỵ đang trên đà tăng mạnh về mặt thực lực kia; do đó, xuất binh là một chuyện hết sức cấp bách.
“Nếu phân tích đến tận cùng, sự tồn tại của Vĩnh Dạ Thần Giáo mới là nguồn gốc tai họa lớn nhất. Tổ chức tồn tại mấy nghìn năm này nắm giữ tín ngưỡng của cả thiên hạ. Hiện tại, sức ảnh hưởng của chúng vô cùng đáng sợ.”
Thái Bình hầu không phải kẻ mù, dĩ nhiên có thể đoán ra lý do mà Hạ hoàng không chịu xuất binh. Tuy Đại Hạ rất mạnh, nhưng không đủ mạnh để trở thành kẻ địch của cả thiên hạ. Trời giáng kiếp nạn, thảm họa chiến tranh nổi lên ở khắp mọi nơi – Nếu xuất binh vào thời điểm này, thế là vô tình tạo ra cái cớ cho Vĩnh Dạ Thần Giáo kêu gọi thiên hạ phạt Hạ rồi.
Nhưng điều đáng sợ nhất chính là, có lẽ diễn biến này vẫn chỉ là một sự khởi đầu mà thôi. Sự tồn tại của Vương đình Bắc Mông và Vĩnh Dạ Thần Giáo đã kiềm hãm quá nhiều tinh lực của Đại Hạ, khiến Hoàng triều này không thể phân tâm quan sát những chuyện khác. Mà cũng từ đó, một vài thế lực từng thần phục dưới trướng vũ lực của Đại Hạ năm xưa cũng bắt đầu nổi lên mặt nước.
Đại Hạ, cỗ thế lực sở hữu Trung Nguyên hàng nghìn năm qua, đã vô địch quá lâu rồi, thế nên chắc chắn đã trở thành mục tiêu công kích của tất cả những thế lực còn lại. Những kẻ rục rịch bấy lâu nay, giờ chỉ chờ có cơ hội là lập tức nổi dậy.
Mảnh đất Trung Nguyên trù phú, dồi dào, cứ như một miếng mỡ béo, dù có là ai đều muốn xâu xé một phần. Hiện tại, Đại Hạ có vũ lực mạnh mẽ, vậy nên chẳng ai dám làm một con chim đầu đàn. Nhưng nếu đại thế thiên hạ phạt Hạ xuất hiện, chắc chắn những thế lực náu mình trong bóng đêm kia sẽ chìa răng nanh ra ngay.
“Vô Ưu, ta đưa muội hồi cung trước đã.”
Thời gian cấp bách, Thái Bình hầu bèn quyết định dứt khoát. Không thể trì hoãn được nữa, phải nhanh chóng chi viện cho phương Bắc. Có như vậy, nguy cơ của Đại Hạ sẽ được thuyên giảm đôi chút. Không còn quá nhiều thời gian, đây không phải lúc do dự.
Nửa canh giờ sau, xe ngựa đã đợi sẵn trong sân. Ninh Thần, với tư cách là một tên chạy việc vặt, bế Thanh Ninh vào trong xe.
“Lão bá chưởng quỹ, ngày mai đừng quên đến Lăng Yên các trả lại tiền trà nước dùm ta nhé. Đến ngày nhận bổng lộc, ta sẽ trả lại cho bá bá.”
Ninh Thần vẫn còn dùng dằng, không muốn rời đi ngay. Hắn cứ nói luyên thuyên bất tuyệt, mãi đến khi nhận ra sắc mặt của Trưởng Tôn bắt đầu thay đổi dần thì mới bất đắc dĩ theo sát nàng, quay lại Hoàng cung.
Sau khi Trưởng Tôn và Ninh Thần hồi cung, trời đã tối hẳn. Thái Bình hầu không tiện nhập cung, thế nên chỉ đưa Trưởng Tôn đến cửa cung rồi quay về.
“Có chuyện gì vậy?”
Vừa vào cung, Trưởng Tôn và Ninh Thần đều nhận ra bầu không khí nơi đây có vẻ không ổn. Thị vệ đang chạy đôn chạy đáo khắp nơi, tựa như vừa phát sinh một chuyện lớn nào đó.
“Xảy ra chuyện gì?” Trưởng Tôn sai Ninh Thần chặn một tên tướng lĩnh cấm vệ lại, hỏi xem tình huống thế nào.
“Bẩm báo Hoàng hậu nương nương, có kẻ dám xông vào ngự thư phòng lúc giữa đêm. Bệ hạ tức giận, hạ lệnh lục soát toàn bộ Hoàng cung.”
Nghe thế, Ninh Thần lập tức sửng sốt cả người, đồng thời cũng thầm lo lắng muôn phần.
“Ninh Thần, ngươi cứ trở về với Thanh Ninh trước đi. Bổn cung phải đến điện Thiên Dụ một lúc.”
“Vâng.” Ninh Thần cúi đầu, tránh để Trưởng Tôn chú ý. Một vẻ sầu lo thoáng qua khóe mắt, hắn hy vọng nữ nhân ngốc nghếch kia đừng gây thêm bất cứ một chuyện điên rồ nào.
Sau khi Trưởng Tôn rời đi, Ninh Thần vội vàng đưa Thanh Ninh đến cung Vị Ương. Bởi vì rất vội, hắn đã không nhận ra có tiếng ậm ừ khe khẽ vang lên từ bên trong xe ngựa.
Trở lại cung Vị Ương, sau khi bế Thanh Ninh trở về phòng của nàng, Ninh Thần vội vàng chạy về phía nơi ở của mình. Đáng tiếc thay, hắn chẳng hề phát hiện ra rằng, có một đôi mắt sáng ngời vừa mở ra sau lưng hắn, suy tư quan sát bóng lưng của hắn mà chẳng nói một lời.
...
“Mộ Thành Tuyết”
Đẩy cửa bước vào, hắn lập tức trông thấy bóng dáng xinh đẹp kia đang nằm bất động cạnh thành giường với bộ quần áo đẫm máu. Ninh Thần quá sợ hãi, lập tức đóng chặt cửa phòng rồi ôm nàng lên giường.
Nhìn thấy mảng máu trên vai phải của Mộ Thành Tuyết đã nhuộm đỏ cả một nửa bộ quần áo mà nàng đang mặc, trong khi hơi thở của nàng lại lúc có lúc không, Ninh Thần cũng không còn đủ thời gian để mà lo lắng về chuyện nam nữ khác biệt nữa. Hắn vội vàng xé rách phần áo nơi vai, để rồi nhận ra tại vị trí ấy có một vết kiếm thương duy nhất xâm nhập vào cơ thể.
Ninh Thần vô cùng lo lắng, trong lòng nóng như lửa đốt. Dấu kiếm này rõ ràng không phải vết thương trí mạng, chẳng biết thương thế thực sự rốt cuộc là nghiêm trọng đến mức nào.
“Thuốc... Đúng rồi, phải lấy thuốc.”
Ninh Thần nhớ tới liều thuốc cứu mạng mà Mộ Thành Tuyết từng đưa cho mình. Lúc này, hắn chỉ có thể hy vọng là nàng vẫn giữ lại phần thuốc dự phòng trong người. Ninh Thần cắn răng một cái, không quan tâm đến quá nhiều lễ tiết nữa, thế là dùng cả hai tay lục lọi trên người nàng.
“Không có ư?”
Hắn tím tái cả mặt, thầm hoảng hốt trong lòng.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Đây là lần đầu tiên mà Ninh Thần cảm thấy mình vô dụng đến vậy.
“Mình nhất định phải tìm cách ra khỏi Hoàng cung.”
Suy nghĩ trong chốc lát, Ninh Thần không còn do dự nữa, thế là vội bế Mộ Thành Tuyết đi ra ngoài. May mà hắn lái xe ngựa về đây, không thì chẳng biết phải làm cách nào để che giấu.
Lúc nhập cung ban nãy, có rất nhiều cấm vệ đã trông thấy hắn. Do đó, khoảnh khắc hiện tại chính là thời điểm tốt nhất để đi ngược ra bên ngoài.
Hắn cũng không biết nếu mình rời đi ngay lúc này thì kết quả sẽ như thế nào. Nhưng nếu không đi bây giờ, Một Thành Tyết nhất định sẽ chết. Hắn không phải một kẻ cao thượng gì, nhưng cũng không phải là một kẻ hèn nhát.
Ninh Thần từng hứa với Mộ Thành Tuyết rằng, hắn sẽ dẫn nàng đi ra ngoài. Vì vậy, hắn nhất định phải làm được.
Đùng...
Đúng lúc này, cửa phòng bật mở ra. Ninh Thần dừng chân lại, để rồi thân thể đột nhiên rùng mình một cái.
“Thanh Ninh tỷ.”
Nhìn bóng dáng quen thuộc trước mặt, Ninh Thần nhẹ thở phào yên tâm. Cũng may, đó không phải là cấm vệ quân. Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, hắn lại thầm lo lắng.
Suýt nữa thì hắn đã quên mất rằng, Thanh Ninh là người trung thành nhất dưới trướng Trưởng Tôn, còn nguy hiểm hơn cả cấm vệ nữa.
“Sao tỷ lại đến đây?”
Ninh Thần tự suy nghĩ lại, nhưng cũng không nghĩ ra là mình để lộ sơ hở gì. Hơn nữa, Thanh Ninh vẫn đang hôn mê mà, làm sao phát hiện ra được.
“Ngươi không phải là một kẻ bất cẩn, vậy tại sao ta đã tỉnh lại mà ngươi không nhận ra? Đáp án duy nhất chính là ngươi đang tập trung vào một việc riêng tư nào đó trong lòng.”
Sắc mặt của Thanh Ninh vẫn tái nhợt như trước. Nàng đứng chặn ngay cửa, lạnh lùng nói.
“Nàng ấy chính là thích khách vào cung ám sát Hoàng thượng à? Ninh Thần, ngươi khiến ta quá thất vọng rồi.”
Liếc nhìn nữ nhân trong vòng tay của Ninh Thần, ánh mắt của Thanh Ninh càng lạnh lùng hơn. Ai mà ngờ, tay thích khách mà mọi cấm vệ trong Hoàng cung đều không tìm ra, lại ẩn nấp ở cung Vị Ương thế này. Đúng là nàng đã quá bất cẩn.
Ninh Thần thở dài nặng nề, biết dù có giải thích cũng chỉ vô ích mà thôi. Hắn bèn lùi lại hai bước, sau đó kéo mạnh một sợi dây thừng bên giường. Đột nhiên, cửa đóng sầm lại, một chiếc lưới dây thừng lặng lẽ rơi xuống.
Thanh Ninh nhận thấy có điều gì đó không ổn, định né tránh, nhưng sau đó lại cảm thấy lồng ngực bị dồn ứ và khó thở, thế nên tốc độ bước chân cũng chậm chạp hơn. Rốt cuộc, nàng bị cả tấm lưới trùm vào người rồi siết chặt lại.
Ninh Thần không ngờ rằng, một ngày nào đó cơ quan do mình thiết lập lại phải sử dụng để đối phó Thanh Ninh. Còn may, Thanh Ninh vừa mới tỉnh dậy, hành động chưa được linh hoạt; bằng không, mấy thứ cơ quan nho nhỏ này làm sao giữ chân được nàng.
“Thanh Ninh tỷ, ta xin lỗi.”
Ninh Thần đặt Mộ Thành Tuyết xuống, sau đó bước đến trói lại tay chân và bịt miệng của Thanh Ninh lại. Cuối cùng, hắn cởi tấm lưới dây thừng ra, bế nàng đặt lên giường.
“Mặc kệ Thanh Ninh tỷ có tin hay không, ta chưa bao giờ có ý nghĩ bất lợi với tỷ và Hoàng hậu nương nương. Vào đêm mà ta tiến cung, ta tình cờ gặp được Mộ Thành Tuyết. Nàng ấy đã giúp ta, vì lẽ đó mà ta phải cứu nàng ấy. Đây là chuyện mà ta đã hứa với nàng ta, nên không thể nào thất hứa được.”
Ninh Thần đắp một chiếc chăn mỏng lên người Thanh Ninh, sau đó còn luyên thuyên thêm vài câu nói nữa. Hắn biết, mình đi lần này, vậy có thể chính là cảnh không bao giờ gặp lại nhau nữa. Hắn chỉ vừa đến thế giới này trong vài ngày ngắn ngủi mà thôi, mà Thanh Ninh chính là người đối xử tốt nhất với hắn. Hắn không muốn giấu diếm gì nàng, nhưng cũng không muốn lừa dối nàng.
Sau khi xong việc, Ninh Thần bế Mộ Thành Tuyết đi ra ngoài. Trước khi rời khỏi đây, hắn còn quay đầu lại lần cuối, híp mắt lại, nhếch miệng cười tươi rồi nói rằng:
“Cuối cùng, ta vẫn còn một chuyện muốn nói từ lâu nhưng không dám nói. Thanh Ninh tỷ, tỷ hung dữ như thế, sau này làm sao có người dám cưới tỷ?”
...
Cửa phòng đã đóng lại, Ninh Thần đã rời đi. Trên giường, Thanh Ninh nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, cơ thể vốn dĩ căng thẳng cũng từ từ thư thả từng chút một.
Nàng không biết mình làm vậy là đúng hay sai. Nhưng nàng biết rằng, mình chắc chắn sẽ không hối hận; hôm nay sẽ không, mà ngày sau cũng thế.
Hắn vẫn ngốc nghếch như vậy đấy. Tại sao hắn lại không suy nghĩ thêm một chút, rằng làm gì có chuyện nàng lại bị một tấm lưới giản đơn kia trói chặt được? Nàng không né tránh, cũng không có nghĩa là nàng không tránh được.
Cũng còn tốt, hắn vẫn ngốc nghếch như vậy...