Mấy tháng trở lại đây đế quốc Evans bắt đầu chìm trong cơn mưa dài, bình minh vừa ló dạng sau những tán cây còn chưa kịp đem lại hơi ấm cho mảnh đất và con người nơi đây, đã bị che lấp bởi những đám mây mang trong mình một trận mưa phùn, chúng như một tấm màn lụa mỏng bay trong gió, tàn nhẫn che đậy đi ánh bình minh đầu ngày.
Vì thời tiết thất thường dễ gây ra những trận thiên tai không mong muốn, nên những ngày gần đây số lần họp với các thần quan ngày càng nhiều, cuộc họp bắt đầu từ sáng sớm đến khi tối muộn, từ cơn mưa rào đến khi dần chuyển thành cơn bão lớn, mà vẫn chưa kết thúc cuộc họp.
Finn Wilson dạo gần đây bắt đầu trở lại trạng thái ngủ nhiều hơn, chiếc bụng nhỏ ban đầu giờ đã trở nên to tướng chỉ nhìn bằng mắt thường thôi đã có thể thấy rõ, cũng phải thôi phát triển được như vậy là vì Felix Evans vẫn luôn hằng ngày cho y 'tắm' trong pheromone của mình cơ mà.
Vương hậu Evans nằm trong lòng đế vương Evans đánh một giấc ngủ ngon đến quên cả trời đất, mặc cho xung quanh đang ồn ào nghị luận các vấn đề cần giải quyết. Felix Evans ngồi trên ngai vàng ôm người vào lòng nghe các phương án thần quan đưa ra, nghe một hồi lại như 'ông nói gà bà nói vịt', song không ai chịu nhường ai cuối cùng xảy ra tranh chấp.
- Các ngươi không thể nào thay đổi góc nhìn được à? - Felix Evans lấy một tay xoa xoa thái dương, mệt mỏi lên tiếng. - Sao cứ như mấy đứa nhỏ lên ba cãi nhau thế này, nếu như còn ngươi một câu ta mười câu thì cuộc họp hôm nay cứ vậy mà kết thúc đi.
- Bệ hạ, thần thực sự thấy phương án lấy một ít vàng bạc ra phân phát sẽ hợp lý hơn, mưa thế này dân chúng làm sao có thức ăn mà dùng, tiền bạc mà tiêu?
- Ngươi không thấy hiện tại đế quốc đang khó khăn về tiền bạc à, nếu đem số lượng vàng còn lại đi phân phát hết thì biết bao nhiêu cho đủ với dân, cứ phát như vậy tiền bạc giảm đi thì lấy gì nuôi binh?
- Ta thấy chưa đến mức phải lấy vàng bạc ra cứu trợ cho dân chúng đâu, dù sao bây giờ vẫn chưa phải lũ.
Những tháng gần đây mưa liên tục không ngừng nhưng cũng không đến mức rơi vào tình trạng ngập lụt, chỉ là thần quan bọn họ lo bò trắng răng'* không có chuyện gì làm nên mới lấy vấn đề này đem vào cuộc họp.
*Lo bò trắng răng: Trắng ở đây không phải là màu sắc, mà là mất trắng lo bò không có răng, chỉ việc lo chuyện không đâu, chuyện vô lý.
Thấy bọn họ lại tiếp tục cãi nhau, Felix Evans chỉ im lặng để bọn họ câu thời gian, anh làm sao còn không rõ những mánh khóe mà bọn họ đang dùng?
Do thường xuyên trong phòng nghị sự họ luôn bị anh tra hỏi những việc mình đảm nhận, khiến họ khó tìm ra những lý do lấp liếm khi trả lời những câu hỏi của anh, nên khi có một vấn đề không liên quan đến lợi ích của họ thì họ sẽ cắn đến không buông.
Lo cho dân sao?
Nực cười thật đấy.
Nếu không phải cung điện đang thiếu người thì anh không ngại đuổi thẳng cổ đám người 'ăn không ngồi rồi này.
Felix Evans không phải là người dễ tính, những người muốn làm chuyện qua mắt anh đều phải bị xử phạt thật nặng, nhưng gần đây hẳn là quan thần trong cung điện biết có một người có thể xoa dịu được cái tính này của anh nên đã lợi dụng vô cùng thành công.
Finn Evans, vương hậu mới được phong cách đây không lâu.
Một bàn họp này có thể kéo dài được gần hơn tháng là nhờ có người đang ngủ trong lòng này, nếu không thì bọn họ làm gì có cơ hội diễn tuồng trước mặt anh?
Nghĩ đến Finn Wilson lại khiến anh có chút buồn cười, ban đầu khi còn bị anh bắt ngồi trong lòng thì y vô cùng ngại và khó chịu, liên tục từ chối đẩy ra, đôi khi còn khuyên anh hết lời bảo như vậy không quy củ, không tôn trọng thần quan, vì thấy y cứ cứng đầu Felix Evans chỉ có thể tung chiêu cuối hạ gục y.
- Đừng nghĩ nói như vậy thì ta sẽ không biết trong lòng em đang nghĩ gì. - Felix Evans vừa nói vừa chọt nhẹ vào cái bụng nhỏ của y. - Ta gần như có thể đọc được tâm trí của em đấy, Finn ạ.
- ... - Finn Wilson thấy không có tác dụng nên chỉ có thể bắt đầu làm quen, cuối cùng là quen đến mức chỉ cần là nằm trong lòng anh thì chỗ nào y cũng ngủ được.
Felix Evans cúi đầu xuống nhìn Finn Wilson đang nằm ngủ trong lòng của mình.
Đôi lúc căn phòng nghị sự sẽ thoang thoảng một chút mùi hương hoa nhài dịu nhẹ không có tính công kích trong không khí, mà việc thả pheromone khi đang họp là hành động cấm kị, điều mà trước giờ đế vương Evans không có phép xảy ra khi ngồi trong phòng nghị sự, vì pheromone sẽ làm ảnh hưởng đến những người xung quanh, và chất lượng cuộc họp.
Tuy nhiên, những quy tắc này đều bị phá vỡ bởi sự xuất hiện của Finn Wilson - người đang trong thời kì mang thai, vì là một alpha cấp cao nên Felix Evans biết làm thế nào để pheromone của mình không quá công kích người khác, hạn chế để mùi hương của mình bay về phía bọn họ.
Hai tuần sau khi người kia được phong làm vương hậu thì đế vương bắt đầu mang người đặt bên mình, những cuộc họp trước kia chỉ có một mình để vương và bọn họ, thì nay lại có thêm một cục bông nhỏ nằm trong lòng của bệ hạ.
Ban đầu bọn họ còn phản đối chuyện này nhưng sau khi nhận ra được cảm xúc của bệ hạ luôn được xoa dịu khi có sự xuất hiện của y, thì họ không còn phản đối nữa mà mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho hành vi không có quy củ này.
Vì sao họ lại gọi y là cục bông nhỏ à?
Vì thời điểm hiện tại đang sắp bước vào mùa đông, nên vương hậu Evans được bọc kín mít từ trên xuống dưới để tránh bị nhiễm lạnh, tuy cơ thể của y không nhỏ nhưng khi được đặt bên cạnh bệ hạ - một alpha cấp SSS, lại biến thành bé tí và nhỏ nhắn, cũng vì lý do trước nên các thần quan khi lần đầu nhìn thấy cảnh tượng này đều không hẹn mà cùng sinh ra lỗi giác.
Hiển nhiên việc này khiến bọn họ thẳng tay đặt vương hậu vào hình ảnh cục bông nhỏ mà không cảm thấy kì lạ.
Việc hai người họ làm khiến những người trong cung điện đều nghĩ hai người tình cảm mặn nồng, nhưng họ chỉ nghĩ đúng được một nửa, thực chất là vì đế vương của bọn họ sợ trong lúc anh đang làm việc, người nào đó lại lén ôm con bỏ trốn hoặc làm những hành động hại mình hại con.
Chính vì vậy nên anh phải luôn đặt người dưới mi mắt của mình, vả lại những ngày gần đây Finn Wilson đặc biệt nhạy cảm, đôi khi y sẽ khó chịu, khóc lóc, mất ngủ và rất đề phòng với những người xung quanh ngoại trừ anh, cho nên anh mới không dám để người ở quá xa mình.
Ban đầu chỉ là vì mục đích bảo vệ và giám sát em ấy, nhưng lâu dần thì xuất hiện thành thói quen luôn.
Thói quen này chính là khi vào phòng nghị sự đều phải có y theo cùng, nhớ những lần trước khi thèm mùi của y đều phải chịu đựng đến tối mới có thể để thăm người, thì nay chỉ cần cúi đầu xuống là đã có thể thỏa mãn được cơn nghiện này.
Dần dà từ những hành động chỉ dừng lại ở việc ngửi mùi đã biến thành hôn loạn xạ trên mặt, cắn nhẹ vào má của y, chạm lung tung trên người y,...
Những hành động này chỉ để thỏa mãn nhu cầu thèm người của anh, mãi đến khi thực hiện được rồi ai đó mới như ý nguyện mà bàn việc tiếp.