Chuyển ngữ ♥ Lyn SukiBeta ♥ Nhã Vy
Đang lúc Cẩu Kỷ lo lắng cho Trác Diệp có bị Phượng Lâm Sách hôn đến hít thở không nổi hay không thì Phượng Lâm Sách bỗng nhiên thả mạnh Trác Diệp ra, mặt đen lại, đi đến bên cạnh án lấy một ít giấy vệ sinh, mang theo sát khí phóng tới nhà xí…
Cẩu Kỷ càng hoảng sợ, vừa định đứng dậy né tránh thì Phượng Lâm Sách đã lướt qua đỉnh đầu lão mà đi…
Cẩu Kỷ nháy đôi mắt, tỉnh ngộ “Ồ” lên một tiếng, sau đó nhe răng nở nụ cười rất vô lương. Đứa trẻ này thật đáng thương! Rõ ràng đang ở thời khắc mấu chốt lại bị tào tháo rượt…
Đã không còn Phượng Lâm Sách chống đỡ, cơ thể mềm yếu, vô lực của Trác Diệp lập tức trượt xuống, mềm nhũn ngồi co quắp trên mặt đất…
Cẩu Kỷ thấy thế thì lắc đầu. Cô bé này thật đúng là thảm quá! Nếu không phải chàng trai kia hôm nay có tình huống đặc thù thì có thể cô ấy đã gặp nguy hiểm rồi… Đoán chừng là sẽ bị ăn đến xương cốt bột phấn cũng không chừa..
Cẩu Kỷ bỗng nhiên duỗi tay mình ra, hơi lo lắng sờ lên mí mắt lão. Hôm nay nhìn thấy những thứ không nên nhìn đấy, hy vọng đến ngày mai cũng không bị đau mắt hột…
Liếc qua Trác Diệp vẫn đang ngây người ngồi dưới đất như trước, Cẩu Kỷ nói như cảm khái: “Ai… Tuổi trẻ thật tốt! Còn có thể ngọt ngọt ngào ngào, lâu lâu ôm một cái, thân thân thiết thiết…” Nói xong lại dừng lại một chập, ánh mắt trở nên sâu thẳm như hồi tưởng lại, nói: “Nhớ năm đó, lão phu ta đã từng khai bao nhiêu đóa hoa đào… Bây giờ… Thật sự là già rồi ~ Mặc dù cơ hội thuận lợi.. Ai.. Cũng lực bất tòng tâm rồi…”
Cẩu Kỷ rung đùi, đắc ý bỏ đi, ôm hồ lô rượu cất bước vào gian phòng của mình.
Trác Diệp bị Cẩu Kỷ nói vậy cũng không biết là nói cho mình hay cho nàng nghe, dù sao cũng đã gọi linh hồn của nàng về, nàng nâng một đầu ngón tay lên, xoa cánh môi hơi đau nhức kia, nhẹ nhàng đụng chạm. A… Hình như là hơisưng lên….
Thật ra không phải chỉ sưng một chút… Là sưng vù rồi…
Phượng Lâm Sách chết tiệt! Dám… Dám đối với nàng…
Nhớ lại lại nụ hôn kích tình nồng nhiệt khiến người ta mặt đỏ tim đập kia, khuôn mặt nhỏ nhắn thủy nộn của Trác Diệp lập tức từ hồng đào biến thành cà chua…
Sắc quỷ! Lưu manh! Hạ lưu! Đáng giận!!!
Đàn ông thối! Luôn khi dễ nàng! Sao nàng lại xui xẻo vậy chứ! Từ lúc xuyên qua đến nay vẫn luôn bị Phượng Lâm Sách ức hiếp. Hôm nay vừa có chút cơ hội trở mình lại lập tức lại bị hắn ức hiếp lại! Quá bà nó bi thương…
Phượng Lâm Sách kéo lê cơ thể đã sắp hỏng từ nhà vệ sinh trở về, trông thấy Trác Diệp ngồi dưới đất vuốt ve đôi môi anh đào đang bị sưng tấy của nàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn biểu cảm phong phú, khi thì phẫn hận, khi thì ai oán, khi thì nghiến răng nghiến lợi. Âm tình bất định, biến hóa thất thường…
Bây giờ Phượng Lâm Sách cũng không lo lắng không mời được Cẩu Kỷ đến. Hắn từng được nhìn thấy một loại bí dược ‘tổ truyền” kỳ diệu từ nàng, hơn nữa lúc nàng tỉ thí cùng Cẩu Kỷ, sắc mặt tràn đầy tự tin kia, tin tưởng là lần này cái dược vật quái dị kia cũng sẽ không để cho hắn thất vọng. Cho nên hắn nào còn tâm tình cân nhắc việc đó vào lúc này…
Khóe miệng Phượng Lâm Sách khẽ nhếch lên, đi đến bên người Trác Diệp ngồi xổm người xuống, cũng không nói chuyện, chỉ im lặng nhìn nàng, ánh mắt cực nóng, như thể nướng nàng lên vậy…
Trác Diệp tủi thân trợn mắt, oán hận liếc Phượng Lâm Sách, cũng không dám nhìn đến đôi mắt thâm tình kia, mặt đỏ rực, ánh mắt cực kỳ không được tự nhiên…
Phượng Lâm Sách than nhẹ một tiếng, cũng ngồi xuống đất. Bây giờ hai chân hắn như nhũn ra, phẫn hận nhất là tư thế ngồi cạnh này…
Thoáng nhìn qua Trác Diệp tội nghiệp đang ỉu xìu, Phượng Lâm Sách đưa tay ôm nàng vào trong ngực…
Trác Diệp cũng không giãy dụa, im im lặng lặng tựa vào ngực của hắn như con rối loay hoay theo hắn. Nàng biết đối với hắn, nàng phản kháng cũng vô dụng…
Phượng Lâm Sách đưa tay nâng khuôn mặt của nàng lên, tựa như dụ dỗ, khuyên bảo nói: “Diệp, nhìn vào mắt ta.”
Nghe Phượng Lâm Sách gọi tên mình thân mật như vậy, thân thể mềm mại của Trác Diệp liền run lên! Nàng quật cường, lại chột dạ, không dám nhìn thẳng hắn.
“Aiz…” Phượng Lâm Sách thở dài lần nữa, sau đó dịu dàng hỏi: “Diệp… Nàng thật sự không rõ sao?”
Trác Diệp khẽ cắn môi dưới, không chịu mở miệng…
“Diệp! Trả lời ta!” Phượng Lâm Sách nhìn chằm chằm vào Trác Diệp, bá đạo ra lệnh.
“Ta… Ta không hiểu… hiểu cái gì..” Ánh mắt Trác Diệp lập lòe, vẫn không chịu nhìn thẳng hắn như trước.
Đúng là cô bé quật cường, mạnh mẽ! Khóe môi Phượng Lâm Sách khẽ mỉm cười, dịu dàng nhìn Trác Diệp, nhẹ nhàng nói: “Nàng không rõ, ta đây liền giải thích cho nàng. Bây giờ ta nói, nàng nghe là được rồi. Ta..”
“Không! Đừng nói!” Trác Diệp ngẩng đầu, đưa tay bịt chặt miệng Phượng Lâm Sách, nói như khẩn cầu: “Cái gì cũng đừng nói, được chứ? Ta… Ta bây giờ không muốn nghe…”
Cho dù Trác Diệp ngốc nghếch, nhưng qua đêm nay, nàng làm sao còn có thể không rõ tâm tư Phượng Lâm Sách đối với nàng… Đáy mắt hắn nồng đậm tình cảm, nàng muốn xem nhẹ cũng không xem nhẹ hết được…
Nhưng mà… điều này lại khiến cho nàng chấn kinh! Hắn… Hắn thích nàng sao? Chuyện này, chuyện này làm sao lại như vậy? Hắn không phải vẫn luôn hoài nghi lai lịch của nàng sao? Là từ lúc nào, hắn sinh ra tình cảm với nàng đây? Nhớ lại thời gian này ở trong Thụy Vương phủ, Phượng Lâm Sách hình như càng ngày càng… khác thường hơn! Chẳng lẽ…
Rối loạn rối loạn! Nàng vẫn chưa chuẩn bị chút tâm lí nào cả…
Phượng Lâm Sách phức tạp nhìn đôi mắt chấn kinh của Tác Diệp, tâm lý thầm than một tiếng, hù nàng rồi sao? Có phải nàng … Không muốn nhìn thẳng vào tình cảm của hắn đối với nàng không?
Thật ra nụ hôn kia, hắn chỉ là muốn trừng phạt nàng một chút thôi, kết quả lại không thể vãn hồi… Ai bảo nàng quá ngọt ngào, quá ngon miệng chứ…
Nhưng như vậy cũng tốt…
Hắn biết Lâm Ca thích nàng, Liên Tiêu cũng có hứng thú với nàng, Hoàng thượng cũng thưởng thức nàng… Hắn sợ, hắn sợ sẽ có nhiều người hơn nữa phát hiện ra nàng…
Hắn biết nàng không yêu bất kỳ ai, vậy hãy để hắn vượt lên trước, chiếm một vị trí trong lòng nàng đi! Cho dù bây giờ nàng không chịu tiếp nhận, vậy thì… Trước làm nhiễu loạn dòng suy nghĩ của nàng, để nàng bỏ qua hoặc không rảnh bận tâm đến tình cảm của những người khác đối với nàng nữa…
Hắn thừa nhận, hắn có phần ti tiện, nhưng… như thế thì có làm sao?
Phượng Lâm Sách đưa tay, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Trác Diệp đang bịt miệng hắn, nhẹ nhàng hôn một cái, sau đó khàn khàn nói: “Được! Nàng không muốn ta nói, ta liền không nói.”
Thật ra không cần nói gì cả, mục đích của hắn đã đạt được.
Trác Diệp như bị điện giật, vội thu tay về, cúi đầu không dám nhìn Phượng Lâm Sách.
Phượng Lâm Sách mấp máy môi, bỗng nhiên sắc mặt không tốt lại nhíu mày, bế Trác diệp đang ôm lên trên mặt ghế, cầm lấy giấy vệ sinh rồi chạy ra khỏi cửa…
Ngồi xổm trong nhà vệ sinh, Phượng Lâm Sách bất đắc dĩ cười khổ… Lại bị tào tháo phá hỏng không khí mà hắn khó khăn lắm mới xây dựng được! Thật xui xẻo…
Đôi mắt Cẩu Kỷ lóe ánh sáng, nằm sấp chỗ khe cửa phòng mình, nhìn Trác Diệp giống như pho tượng đang ngốc nghếch ngồi trên mặt ghế, có phần thất vọng mà lầm bầm một câu: “Lại không có trò hay để nhìn! Ai… Đáng tiếc…” Dừng thoáng rồi lão lại nói thầm một câu: “Chậc chậc! Tiểu tử kia cũng thật lợi hại! Tấn công thân, lại còn tấn công tâm, còn liều mạng hơn cả lão già ta lúc trẻ rồi…”