Chuyển ngữ ♥ Lyn SukiBeta ♥ Nhã Vy
“Đợi một chút.” Cẩu Kỷ như nghĩ đến vấn đề gì đó, nhíu mày lại nói: “Tiểu tử thúi kia nếu không chịu đợi nổi một ngày đã tự đi tìm thuốc giải ăn thì phải làm sao bây giờ?”
“Lão nhân gia ngài có thể khiến anh ta không lấy được thuốc mà.” Đôi mắt xinh đẹp của Trác Diệp khẽ cong lên, cười nói: “Ta nghĩ, chút vấn đề nhỏ đấy có lẽ không làm khó được tiền bối đâu nhỉ?”
Cẩu Kỷ nghe vậy thì ôm hồ lô rượu, nghiêng đầu, suy tư một lát rồi nở nụ cười. Nụ cười kia…Rất quỷ quyệt…
Trần Bì bị mùi thơm đồ ăn làm cho tỉnh, anh ta ngồi dậy từ trên giường, dùng sức hít mũi. Thật là thơm quá đi! Thật kỳ lạ, là ai nấu cơm thế? Chắc chắn không phải là sư phụ vô lương tâm động nồi muôi rồi…
Đi giày xong rồi xuống đất, Trần Bì theo mùi thơm kia ra khỏi phòng ngủ, đi vào nhà ăn nhỏ, chỉ thấy trong sảnh đã dọn sẵn một bàn lớn thức ăn, sư phụ vô lương tâm kia, hai mắt đang sáng rực, giơ chiếc đũa không ngừng gắp thức ăn, vội vã nhai nuốt, Thụy Vương gia lạnh như băng có chút biểu lộ, tựa như tôn phật đang ngồi ở phía đối diện sư phụ…
Đây là tình huống gì? Trần Bì trừng mắt, đưa tay gãi đầu, có phần không hiểu.
Bỗng nhiên, mảnh vải cửa phòng bếp nhấc lên, Trác Diệp bê một đĩa “Tương hương gia tử” (Cà muối tương) đi ra từ bên trong, trông thấy Trần Bì đang đứng ngây ngốc ở đại sảnh thì vội vàng tươi cười kêu lên: “Trần cô tử đã tỉnh rồi sao? Nhanh tới đây dùng cơm đi.” Vừa nói, nàng vừa để đĩa “Tương hương gia tử” lên bàn.
Cẩu Kỷ vội vươn chiếc đũa, kẹp lên một miếng thật lớn, nhét vào trong miệng, nhai lấy nhai để, mơ hồ tán dương nói: “Ừ, tốt, ăn ngon. Ăn quá ngon rồi. Thực.. Thật thơm quá đi mất.” Nuốt xuống rồi, ông lại lấy hồ lô rượu lên, uống một ngụm lớn, lại nói: “Đã ghiền quá!”
“Sao… Sao hai người còn ở chỗ này?” Trần Bì nghi hoặc hỏi. Anh ta còn tưởng sư phụ đã sớm đuổi bọn họ đi rồi chứ…
“Tỷ thí của ta và lệnh sư sau giờ cơm trưa mới bắt đầu, tất nhiên là còn ở nơi này rồi.” Trác Diệp cười trả lời.
“Ồ?” Thật đúng là muốn tỷ thí sao? Dựa vào nàng ta sao? Trần Bì hơi hoài nghi nhìn Trác Diệp: “Cô và sư phụ ta? So như thế nào?”
“Ăn cơm trưa xong, công tử tự nhiên sẽ biết, Trần công tử, xin mời.” Trác Diệp vẫn cười đến là chân thành.
“Đúng, đúng, ây da, ngồi một chút, nếm thử tay nghề của cô bé này đi, ngon quá đi mất.” Cẩu Kỷ cười tủm tỉm với Trần Bì, lại chỉ vị trí bên cạnh mình, sau đó tiếp tục cử động đũa, càng không ngừng đưa vào trong miệng.
Trần Bì quái dị nhìn thoáng qua Cẩu Kỷ. Thật là kỳ lạ! Có đồ ăn ngon mà sư phụ lại biết mời mình đến? Hôm nay rốt cuộc là mặt trời mọc hướng khác sao?
Nhưng mùi thơm đồ ăn này… Thật đúng là mê người quá… Yết hầu Trần Bì khẽ động, nuốt nước miếng “Ừng ực” một tiếng, cuối cùng cũng không chịu được hấp dẫn nữa mà chạy ngồi xuống đến trước bàn …
Trác Diệp cười nhạt, lấy cho mỗi người thêm một chén cơm nữa, mình cũng ngồi xuống trước bàn.
Trần Bì cầm lấy đôi đũa, kẹp thử lấy một miếng trong chén “thịt chưng” cho vào trong miệng, cẩn thận nhai, đôi mắt lập tức tỏa ánh sáng. Hương vị ngon quá! Sau đó, anh ta lại lần lượt nhấm nháp những thứ đồ ăn khác, thật quá ngon! Đã bao lâu rồi anh ta chưa ăn đồ ăn ngon như vậy rồi? Dường như đã rất nhiều năm… Trong trí nhớ của anh ta, lần cuối cùng anh ta và sư phụ xuống núi là bốn năm trước kia… Đồ ăn trong tửu lâu dưới núi cũng rất thơm! Nhưng bây giờ, bàn đồ ăn này cũng không kém hơn tửu lâu đó chút nào…
Thật ra Trác Diệp chỉ làm mấy món đồ ăn bình thường. Ẩm thực của thầy trò Cẩu Kỷ và Trần Bì bình thường đều do Trần Bì phụ trách. Mà trình độ của anh ta… Chỉ có thể miễn cưỡng làm thứ gì đó quen thuộc mà thôi, còn Trác Diệp làm một bàn này tử sắc hương vị đầy đủ thức ăn, đương nhiên nhiên là không thể nào so sánh cùng…
Phượng Lâm Sách cầm lấy đôi đũa, nhìn một bàn thức ăn tràn đầy hương vị xông vào mũi, than nhẹ một tiếng không thể nghe thấy, tùy tiện kẹp lấy một miếng, đưa vào trong miệng, chậm rãi nhai, nửa ngày sau vẫn chưa nuốt xuống…
Trác Diệp thấy thế thì đưa tay gắp một miếng “Hồng thiêu kê khối” (Gà miếng kho tàu) để vào trong chén Phượng Lâm Sách, cười nói với hắn: “Ăn nhiều một chút.” Không ăn cơm thật ngon sao được! Lát nữa thôi sẽ bắt đầu không thể phản kháng được cơ mà…
Phượng Lâm Sách ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của Trác Diệp, trong đôi mắt hiện lên vẻ phức tạp, khóe miệng cũng gợi lên một nụ cười khổ, sao hắn lại cảm thấy….. Hắn như ngồi đợi nuôi cho mập rồi đem đi làm thịt vậy nhỉ…
“Không hợp khẩu vị sao?” Trác Diệp nhìn Phượng Lâm Sách, nhẹ giọng hỏi.
“Không, rất hợp.” Giọng nói của Phượng Lâm Sách không mang theo một chút cảm xúc, kẹp miếng thịt trong chén lên ăn. Đĩa rau lần đầu tiên nàng làm cho hắn ăn đâu rồi, ai… Đồ ăn này… Cũng không phải ăn ngon như vậy, lát nữa phải trả một cái giá lớn… Thật đau đớn thê thảm quá…
“Rất tốt, vậy ăn nhiều một chút.” Trác Diệp liếc mắt, đưa tay, lại gắp cho Phượng Lâm Sách một miếng cá bột.
Phượng Lâm Sách nhìn khuôn mặt nhu hòa hiện ra ánh sáng của Trác Diệp, trong lòng thầm than, có thể cứu Lâm Ca, có thể thấy nàng vui vẻ, chút đau khổ này vẫn là đáng giá… Nhưng mà nỗi khổ này, hắn cũng sẽ không ăn chùa… Chờ hắn dùng cách khác đòi lại nàng đi…
Hắn cúi đầu, tiếp tục ăn, Trác Diệp không ngừng gắp, Phượng Lâm Sách không ngừng ăn…
“Trác… Trác cô nương… Thủ nghệ của cô tốt quá. Nếu có thể ở trong cốc thêm mấy ngày, tôi và sư phụ có lộc ăn rồi.” Trần Bì vừa nhét đồ ăn, vừa cười hớn hở với Trác Diệp.
Không đợi Trác Diệp nói chuyện, Phượng Lâm Sách bỗng nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Có nhiều thứ vẫn là đừng ăn nhiều quá thì tốt hơn.”
Trần Bì không rõ những lời này của Phượng Lâm Sách nghĩa là gì, lơ đễnh nhe răng cười nói với hắn: “Vương gia, ngài cẩm y ngọc thực đã quen rồi, chắc chắn chưa bị đói bao giờ, dân chúng nhỏ bé chúng ta luôn bị chút vị này truy đuổi, nay có đồ ăn ngon không nhiều lắm, người ngu mới không ăn ấy!” Nói xong lại đưa đũa gắp đồ ăn bỏ vào đầy miệng.
Thầy trò hai người Cẩu Kỷ, Trần Bì tựa như trong trận đấu, càng không ngừng cử động đũa, ăn như hổ đói, gió cuốn mây trôi. Chẳng mấy chốc, một bàn lớn thức ăn cứ như thế nhanh chóng thấy đáy.
Mồ hôi Trác Diệp tuôn ào ào, thầy trò hai người này… Rốt cuộc là đã mấy đời không ăn thức ăn rồi…
Thấy mọi người ăn đã no, Trác Diệp để đũa xuống, khẽ cười nói: “Phòng bếp có canh ‘Tiên cô’, để ta đi lấy. Mọi người dùng một chút giúp nhuận dạ dày.” Nói xong, nàng liền đứng dậy đi vào phòng bếp.
Một lát sau, Trác Diệp bê một cái khay đi ra, phía trên để bốn chén ‘Tiên cô thang’, mùi hương bay theo gió.
Trác Diệp phân cho mỗi người một chén, cười nói: “Đây là canh ‘Tiên cô’. Uống nhân lúc còn nóng, vị tươi mới đậm đặc. Lão tiền bối, Vương gia, Trần công tử, mời mọi người nếm thử.”
Phượng Lâm Sách mặt không biểu tình, bê chén trước mặt lên, máp mấy môi, sau ngửa cổ lên, uống một hơi vào.
Trác Diệp híp mắt, nhìn Phượng Lâm Sách bi tráng uống, trong lòng lại vô cùng thoải mái, lúc trước hắn ép nàng uống rượu, nàng cũng uống như vậy mà! Tiểu tử, bây giờ có biết cảm giác của bổn cô nương chưa hả!
Trần Bì kỳ lạ nhìn Phượng Lâm Sách. Nào có ai uống canh như uống thuốc thế kia? Uống vậy thì có vị gì được.
“Bì, uống đi uống đi! Ngon lắm đó!” Cẩu Kỷ cười ha hả, ân cần gọi Trần Bì.
“Sư phụ, lão ngài không sao chứ?” Trần Bì hoài nghi xem xét Cẩu Kỷ, sao anh ta lại cảm thấy sư phụ hôm nay có vẻ không bình thường thế nhỉ….
“Không có việc gì không có việc gì. Uống canh uống canh!” Cẩu Kỷ cúi đầu, thổi chén canh trước mặt mình, mắt lại trộm nhìn Trần Bì.
Trần Bì nhíu mày, cúi đầu bê chén canh mà ngửi… Ừm… Thơm quá… Anh ta đưa tới bên môi nhấp một miếng, uống rất ngon… Ồ…Không đúng lắm…
“Canh này… Canh này cho gì vào thế? Mùi này…” Trần Bì bỗng nhiên buông chén canh xuống, nghi hoặc mở miệng.
Còn chưa chờ Trần Bì nói hết lời, Phương Lâm Sách bỗng nhiên đưa tay, điểm hai cái lên người Trần Bì.
“Huynh làm gì mà điểm huyệt của ta?” Trần Bì ngồi cứng trên mặt ghế, kinh ngạc trợn tròn mắt.
Cẩu Kỷ đưa tay, bê chén canh ‘tiên cô’ lên cho Trần bì uống, lại nắm mũi anh ta để anh ta nuốt xuống …
“Khục… Khục, khục…” Trần Bì bị ho sặc đến nửa ngày mới dừng lại được: “Sư phụ, các người… các ngươi làm gì mà đưa bã đậu cho ta uống?”
“Trần công tử quả nhiên không hổ danh cao đồ của thần y lão tiền bối, có vị nấm tiên cô che giấu mà vẫn bị huynh đoán được.” Trác Diệp cười tán dương nói.
“Tiền bối, bây giờ cuộc tỷ thí của chúng ta bắt đầu nhé.” Trác Diệp không để ý đến Trần Bì, nhìn Cẩu Kỷ cười nói.
Cẩu Kỷ gật đầu nói: “Được! Lão phu tìm chỗ cho tiểu tử này ngồi trước đã.” Nói xong, lão liền cười u ám với Trần Bì, đưa tay vác anh ta lên vai đi ra ngoài phòng.
“Móa! Ông đây không làm nữa! Đồ âm hiểm nha cô! Đồ sư phụ vô lương! Còn có đồ Vương gia chó má kia, các người thực quá đáng! Dán dùng ông đây làm người tỷ thí dược! Thả ta ra thả ta ra! Đừng có ngăn cản ông đây! Đám tiểu nhân hèn hạ! Bà mẹ nó! Ông đây muốn đi ngoài muốn đi ngoài…”
Khóe miệng Trác Diệp co quắp lại, hô lên: “Thật xin lỗi, Trần công tử, tiểu nữ tử cũng là bất đắc dĩ mới ra hạ sách này. Kỳ tỷ thí này qua rồi, ta sẽ làm một bữa đồ ăn phong phú đền bù tổn thất cho huynh…”
“Thèm vào! Ông đây dám ăn mới là lạ. Độc nhất lòng dạ đàn bà! Thả ta ra! Bà ngoại ơi, ta muốn ra trong quần luôn rồi…. Oa hu hu oa…” Tiếng Trần Bì rống lên giận dữ vẫn truyền tới từ phía xa xa.
Cẩu Kỷ khiêng Trần Bì đến một vườn hoa trong rừng, cột vào trên một cây khô, sau đó cởi bỏ dây lưng cho anh ta, kéo quần anh ta xuống, kê dưới mông anh ta một cái xô, cười ha hả nói: “Đừng trách móc ta nha! Mau đi đi, sảng khoái mà đi đi…”
“Hu hu hu… Lão già chết tiệt, ông thật quá đáng! Lại móc nghoéo với tiểu nữ tử kia hại ta!” Trần Bì ngoài miệng nức nở, bên dưới lại tuôn đều đều, nước chảy thẳng 3000 thước, mùi hôi xông thẳng Cửu Thiên.
Trong nhà gỗ.
Trác Diệp mặt mũi tươi cười nói với Phượng Lâm Sách: “Vương gia, bây giờ hay rồi nha, không có ai cướp nhà vệ sinh với huynh nữa đâu nè…”
Khuôn mặt tuấn tú của Phượng Lâm Sách đen lại, trừng mắt liếc Trác Diệp. Bỗng nhiên hắn biến sắc, lao ra khỏi phòng nhanh như tia chớp …
“Vương, Vương gia…Huynh… Huynh không mang giấy vệ sinh sao…” Trác Diệp kêu lên với hướng Phượng Lâm Sách biến mất.
“Đua tới cho bổn vương.” Giọng nói Phượng Lâm Sách nghiến răng nghiến lợi vang đến đã ở rất xa bên ngoài rồi…
“Ôi chao..! Lại bắt đầu bày ra vẻ ta đây rồi!” Trác Diệp nghe Phượng Lâm Sách xưng bổn vương thì hai tay khoanh trước ngực, cười lầm bầm nói: “Ấy, nhưng mà sao lần này dễ nghe hơn lần trước vậy ta?”