Giólạnh thổi tuyết bay, bên trong nhà màu hoàng quất (màu vàng giống trái quýt)ánh đèn ấm áp chiếu xuống, trên cửa sổ hình ảnh tuyết rơi nhiều, đột nhiên mộtbóng người thoảng qua. Trong phòng Nguyệt Lưu Ảnh nhìn lướt qua Dạ Nguyệt Sắccau mày, hô hấp dồn dập nằm ở trên giường, khẽ cau mày, sau đó đứng dậy đi rabên ngoài.
Cửađột nhiên mở ra, hoa tuyết bị gió lạnh thổi đem một bóng trắng chạy vào phòng,cửa nhanh chóng đóng lại. Bóng trắng vọt đến trước giường, đôi mắt hoa đào thầnsắc quyến luyến, ngón tay trắng nõn thon dài khẽ nâng lên dung nhan người đangngủ thiếp, còn chưa kịp khẽ xoa dung nhan trắng như ngọc kia, người kia cau màybuồn bực đột nhiên mở mắt.
Mộtđôi mắt sáng lấp lánh, bên trong tràn ngập hài hước, dù vậyvẫn ung dung nhìnngười ngồi bên giường, một cánh tay lúng túng của Nguyệt Vô Thương nâng trongkhông trung, khẽ khơi lên một đôi mắt to ngập nước, không hề chớp mắt nhìnNguyệt Vô Thương.
“Làngươi!” Nguyệt Vô Thương nhìn lướt qua người nằm trên giường, nếu như khôngphải vừa mới nhìn thấy tia thần sắc kia trong mắt nàng ấy, hắn thật đúng làthiếu chút nữa không nhận ra, Nguyệt Vô Thương khóe mắt dư quang quét về phíahồ điệp trong lồng tre, khẽ cau mày, trong bụng mỉm cười suy tư, đột nhiên hiểurõ rồi, hắn đã nói đem chỗ của Nguyệt Lưu Ảnh cùng với cả Thiên đô lật tung lênmà không tìm được mẫu cổ, hắn làm sao cũng không hề nghĩ đến mẫu cổ cũng có thểphá kén thành bướm.
“Saolại không thể là ta?” Mặc Ly từ trên giường ngồi dậy, sóng mắt lưu chuyển nhìnNguyệt Vô Thương, chậm rãi từ trên giường bò dậy, sau đó hướng về phía NguyệtVô Thương khẽ mỉm cười: “Chuyện đã hoàn thành, ta muốn đi trước, sẽ không quấyrầy Vương gia thưởng tuyết…
Tròngmắt Nguyệt Vô Thương khẽ híp một cái, nhìn thần sắc Mặc Ly hôm nay như vậy, hắnngược lại kết luận Dạ Nguyệt Sắc hiện tại không có việc gì rồi, chẳng qua làhiện giờ đang ở đâu, chỉ sợ là bị Mặc Ly giấu đi.
NguyệtVô Thương muốn kéo Mặc Ly ra bên ngoài biệt viện của Tứ hoàng tử, trong mắt MặcLý thoáng qua một tia cười giảo hoạt, thân hình lóe lên, lập tức thần kỳ xuấthiện phía sau lưng Nguyệt Vô Thương, thân hình xinh đẹp tựa trước gương, nhìnNguyệt Vô Thương có chút kinh ngạc, cười quyến rũ một tiếng, sau đó đứng dậybay ra ngoài.
NguyệtVô Thương nhìn bóng lưng Mặc Ly rời đi, khẽ cau mày, đem bên trong gian phòngquét nhìn một vòng, trừ mùi hương thơm lạ lùng trong phòng, ngoài ra cũng khôngcó phát hiện bên trong có cái gì khác thường, kết quả là đuổi theo thân hìnhMặc Ly rời khỏi biệt viện của Tứ hoàng tử.
NguyệtVô Thương đạp tuyết đuổi theo Mặc Ly, cho đến khi dừng lại ở ngôi miếu đổ nátngoài thành . NguyệtVô Thương nhìn Mặc Ly dừng lại, trầm giọng hỏi: “Nàng ở đâu?”
MặcLy vuốt ve lọn tóc buông xuống trước ngực, nhìn Nguyệt Vô Thương nói: “Tại saota phải nói với ngươi?”
Đôimắt Nguyệt Vô Thương nhíu lại, quét Mặc Lý một vòng, chỉ bằng nàng vừa mớitránh thoát hắn một khắc kia, hắn đã biết Mặc Ly người này không đơn giản. Giólạnh vừa thổi, đem vạt áo Nguyệt Vô Thương thổi lên, gió cuốn bọt tuyết nhàolên trên mặt Nguyệt Vô Thương, ánh sáng tuyết chiếu lên sắc mặt của hắn càngthêm trắng bệch.
Đôimắt Mặc Ly vô hại, ánh mắt lại mang theo nụ cười nhìn Nguyệt Vô Thương, nụ cườitrong mắt sâu hơn, đột nhiên bay tới trước mặt Nguyệt Vô Thương, thân hình mềmyếu không xương hướng trên người Nguyệt Vô Thương ngang nhiên dựa tới, NguyệtVô Thương khẽ lui về phía sau, tránh đi thân thể Mặc Ly dựa tới.
Ánhmắt nhìn Mặc Ly hết sức không vui, trong mắt ẩn chứa tức giận. Mặc Ly khẽ mỉmcười, lơ đễnh nhìn Nguyệt Vô Thương, cười duyên nói: “Ngươi phải hôn ta, taliền nói cho ngươi biết nàng ở nơi nào?”
MặcLy khẽ ngẩng đầu lên, cổ cao to ngoặt ra một đường cong đẹp mắt, đôi môi đỏmọng hơi cong lên, ngón tay thon dài vuốt đôi môi một cái, mị nhãn như tơ nhìnNguyệt Vô Thương, một bộ dạng mặc cho người hái.
Tứcgiận trong mắt Nguyệt Vô Thương càng sâu thêm, cắn răng nghiến lợi nói: “Ta đãnói qua, ta không đam mê đoạn tụ!”
“Vậylà ngươi không đáp ứng?” Mặc Ly nhìn lướt qua Nguyệt Vô Thương, vẻ mặtkhông chút nào biến hóa, vẫn như cũ cười nhìn Nguyệt Vô Thương nói: “Vậy ngươichờ cả đời cũng không thể nhìn thấy nàng đi!”
Đôimắt Nguyệt Vô Thương nhíu lại, trong mắt sát ý nồng đậm, đột nhiên đưa tay đặtở cổ Mặc Ly: “Không cần giở trò, nếu không cho dù có thêm cánh ngươi cũng đừngmơ tưởng bay ra khỏi kinh thành!”
Nụcười trên mặt Mặc Ly vẫn như cũ, thấy Nguyệt Vô Thương đặt tay trên cổ củanàng, nàng ta cũng không có chút nào sợ hãi, thuận thế hướng trong ngực NguyệtVô Thương khẽ dựa, cả người giống như là không xương lướt qua tay Nguyệt VôThương, đem gò má tựa vào lồng ngực Nguyệt Vô Thương, một cái tay khác lại nhẹnhàng vuốt lồng ngực Nguyệt Vô Thương, cười trêu nói: “Thật là không thươnghương tiếc ngọc a!”
NguyệtVô Thương chán ghét đem Mặc Ly trong ngực đẩy ra ngoài, trầm giọng nói: “Ta hỏilần cuối cùng, nàng ở đâu?”
Nụcười trong mắt Mặc Ly sâu hơn, tròng mắt hướng hương án của ngôi miếu đổ nátliếc một cái, chỉ thấy trên hương án khoác một màn vải, Đôi mắt Nguyệt VôThương nhíu lại, thân thể thật nhanh hướng hương án đi tới, khóe miệng Mặc Lycâu lên, nụ cười càng phát sâu.
NguyệtVô Thương vạch mảnh vải rách trước mặt hương án, lại phát hiện phía dưới là mộtcon heo bị trói gô lại, chính lúc này đậy đang dùng lỗ mũi đẩy đi mảnh vảirách. Nguyệt Vô Thương trong mắt lóe lên tức giận cuồng bạo, tức khắc quay đầu,lại phát hiện Mặc Ly cười quỷ dị một tiếng, đột nhiên lắc mình một cái mất tunghình ảnh.
NguyệtVô Thương nhanh chóng đuổi theo thân hình Mặc Ly đi ra ngoài, trong bụng khẽsuy tư, từ hoàng cung đến phủ Tứ hoàng tử, lại có mặt trong miếu hoang đổ nát,Mặc Ly căn bản không thể mang Dạ Nguyệt Sắc đi, cho nên chỗ nguy hiểm nhấtchính là chỗ an toàn nhất, Dạ Nguyệt Sắc đoán chừng vẫn còn ở trong biệt việncủa Tứ hoàng tử.
Trongbiệt viện của Tứ hoàng tử, Nguyệt Lưu Ảnh đuổi theo bóng người đi ra ngoài mộtlát sau phát hiện tình huống không đúng, để ngừa trúng kế điệu hổ ly sơn, vộivàng chạy về phòng, chỉ thấy trên giường sớm đã không còn bóng dáng của DạNguyệt Sắc, sắc mặt Nguyệt Lưu Ảnh đen lại, đột nhiên phát hiện phía sau bìnhphong có dị động, bèn chuyển tới phía bên ngoài của bình phong, chỉ thấy DạNguyệt Sắc đang trốn ở sau tấm bình phong, trên mặt Nguyệt Lưu Ảnh rốt cuộccũng dịu lại, đi lên phía trước ôm lấy người Dạ Nguyệt Sắc.
“NguyệtSắc, nàng đã tỉnh?” Giọng nói Nguyệt Lưu Ảnh kích động, hắn còn tưởng Tây TửDặc lừa gạt hắn, không nghĩ đến cổ độc thật sự đã giải, trong lòng Nguyệt LưuẢnh kích động vạn phần: “Nàng đã tỉnh, ta lo lắng…”
DạNguyệt Sắc cả người cứng ngắt nhìn Nguyệt Lưu Ảnh ôm nàng, lúc này thân thểkhông thể động, miệng không nói, chỉ có thể mặc cho tên Lessbian ôm nàng, nhưngtrong lòng thì nóng nảy vạn phần.
“NguyệtSắc…” Nguyệt Lưu Ảnh đem cằm đặt trên bả vai của Dạ Nguyệt Sắc, giọng nói ônnhu:
“Vềsau để cho ta đến chăm sóc cho nàng được không?”
DạNguyệt Sắc khẽ nhíu mày, trong lòng vạn phần khinh bỉ, chỉ có thể khiến choNguyệt Lưu Ảnh ôm nàng nói nhỏ, lời nói chút được chút không.
“NguyệtSắc…” Nguyệt Lưu Ảnh đặt tay trên bụng của Dạ Nguyệt Sắc, thai kì đã hơn batháng, bụng đã có chút nổi lên, ngón tayNguyệt Lưu Ảnh đặt trên bụng Dạ NguyệtSắc mỉm cười, nhưng con mắt thì tối sầm lại, trầm giọng nói: “Nguyệt Sắc, đứanhỏ trong bụng chúng ta không cần, có được hay không, về sau chúng ta sẽ có rấtnhiều hài tử…”
DạNguyệt Sắc nghe Nguyệt Lưu Ảnh vừa nói như vậy, trong lòng trầm xuống, đôi mắtsáng quắc khẽ thoáng qua một tia khiếp sợ, trong lòng nóng nảy vạn phần.
Lúcnày cửa đột nhiên bị mở ra, gió lạnh đi vào, một đạo âm thanh khinh thường vanglên: “Vậy cũng không được, đứa bé trong bụng của nàng cũng không phải là ngươicó thể động được!”
Thânhình Mặc Ly lóe lên, trực tiếp xuyên qua bình phong đi cùng Nguyệt Vô Thươngtới trước mặt của Nguyệt Lưu Ảnh, cười duyên nói: “Nàng đương nhiên là khôngthể để cho ngươi chiếu cố, ngươi muốn nàng vui vẻvậy thì thay đổi lời nói kia đi, vậy thì ta có thể dừng lại, ha ha…”
Sauđó thân hình tiến về phía trước, Nguyệt Lưu Ảnh ngay sau đó ngã về phía sau lùimấy bước, mà Dạ Nguyệt Sắc thì bị tách ra khỏi trong lòng Nguyệt Lưu Ảnh, trongmắt lóe nụ cười khinh thường, ánh mắt nhạo báng nhìn Nguyệt Lưu Ảnh, tiếng cườidễ nghe giống như là châu ngọc rơi xuống khay ngọc.
“Đểnàng lại, trẫm thả ngươi một con đường sống!” Nguyệt Lưu Ảnh nhìn Mặc Ly cùngDạ Nguyệt Sắc phía sau lưng, hắn biết thân phận Mặc Ly không rõ nên không thểkhống chế, chẳng qua là hôm nay quả quyết không thể để cho Mặc Ly mang DạNguyệt Sắc đi.
“Cócmà đòi ăn thịt thiên nga!” Mặc Ly nhạo báng nói, kéo Dạ Nguyệt Sắc, hai ngườicùng nhau biến mất ở trong gian phòng.
Concóc! Nguyệt Lưu Ảnh nhìn bóng người biến mất, lớn tiếng quát lên: “Người đâu,đuổi theo!”
DạNguyệt Sắc nhìn Mặc Ly mang theo nàng bay trên không như giẫm trên đất bằngbình thường đi lại, khẽ lên tiếng nói: “Ngươi muốn mang ta đi đâu?”
MặcLy vừa bay, vừa lơ đễnh đối với Dạ Nguyệt Sắc nói: “Dẫn nàng đến nơi tốt!”
“Takhông muốn đi!” Dạ Nguyệt Sắc hướng về phía Mặc Ly nói: “Ngươi thả ta xuống đi,ta nói ta không đi!”
“Phảikhông?” Mặc Ly bước chân không ngừng, xem thường cười nói: “Vậycũng không phải do nàng quyết định!”
“Bụngcủa ta đau quá.” Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên nghĩ đến mới vừa rồi tình cảnh trongbiệt viện của Nguyệt Lưu Ảnh, tựa hồ Mặc Ly cũng giống nàng rất quan tâm đếnđứa bé trong bụng của nàng, vì vậy hướng về phía Mặc Ly lớn tiếng kêu lên nói:“Ai yêu, bụng của ta đau, đau bụng…”
MặcLy ôm Dạ Nguyệt Sắc dừng trên một gốc cây, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc nói:“Đừng chơi trò vặt vãnh này, ta nhìn một cái cũng biết hài tử trong bụng nàngkhông có sao!”
DạNguyệt Sắc nhìn Mặc Ly, đột nhiên hét lớn: “Nguyệt Nguyệt, cứu mạng! Cứu mạng aNguyệt Nguyệt…”
“Đừngkêu nữa…” Mặc Ly dùng ngón tay móc móc lỗ tai, cười nói: “Gọi cũng uổng phí khílực, ta nghĩ nàng vẫn không biết…”
MặcLy nhìn Dạ Nguyệt Sắc nói: “Hắn trúng Thiên Nhật Hồng, tạm thời đuổi theo chúngta cũng vô ích…”
“ThiênNhật Hồng?” Dạ Nguyệt Sắc nhướng mày, nàng biết rõ tình hình thống khổ của hắnkhi trúng Thiên Nhật Hồng, trong lòng nóng nảy, nắm chặt tay Mặc Ly hỏi: “Saolại trúng Thiên Nhật Hồng?”
MặcLy nhìn Dạ Nguyệt Sắc, khóe mắt khẽ nhướng lên, đôi mắt đi lòng vòng, nhìn DạNguyệt Sắc nói: “Ta phải nói thế nào với nàng cho đúng đây?” Mặc Ly nhìn lướtqua bộ dạng ngây thơ của Dạ Nguyệt Sắc, Nguyệt Vô Thương quả nhiên là đem nàngbảo vệ rất khá, đoán chừng nữ nhân ngốc này hiện tại cũng không biết mình trúngcổ độc đi, vậy hắn có nên nói cho nàng biết sự thật hay không đây?
“Ngươinói a! Ngươi nói a!” Dạ Nguyệt Sắc cắn ống tay áo Mặc Ly, lo lắng hỏi.
“Nếunhư mà ta nói nàng phải đáp ứng ta ngoan ngoãn đi theo ta!” Đôi mắt Mặc Ly chợthiện ý cười, khóe miệng còn cong lên một nụ cười ta ác: “Dĩ nhiên nàng cũng cóthể không đáp ứng ta, vậy nàng liền mang theo nóng nảy, mang theo nghi ngờ đitheo ta!”
“Được,ta đáp ứng ngươi!” Tiểu nữ tử co được dãn được, nói không giữ lời đó cũng làthái độ bình thường, Dạ Nguyệt Sắc hướng về phía Mặc Ly nói: “Ngươi mau nói…”
“Tanghĩ nàng còn không biết nàng trúng cổ độc “Phákiển” đi…” Mặc Ly nhìn lướt qua Dạ NguyệtSắc, nàng là không có tim không có phổi đây? Hay chỉ ngốc một chút mà thôi? MặcLy lướt qua Dạ Nguyệt Sắc: “Giải cổ của mẫu cổ của nó là ở trong tay Nguyệt LưuẢnh, Nguyệt Lưu Ảnh uy hiếp Nguyệt Vô Thương viết từ thư bỏ nàng, kế này khôngthành liền ép Nguyệt Vô Thương tự tay mình gieo xuống Thiên Nhật Hồng cổ độc,sau đó thì cho nàng giải cổ! Biết rồi chứ!”
DạNguyệt Sắc vừa nghe sự thật khiếp sợ, sau đó nước mắt liền cứng đầu cứng cổ từ trongvành mắt tràn ra. Trong lòng trừ trách Nguyệt Vô Thương chuyện gì cũng gạtnàng, bất kể là trước kia chuyện đổi kiệu họa hay là hôm nay chuyện nàng trúngđộc, hắn cũng gạt nàng, nước mắt càng rơi càng nhiều, giống như chuỗi ngọc bịđứt, từ trên mặt chảy xuống rơi trong gió rét đông thành một viên rồi một viêntrân châu.
“NguyệtVô Thương, cái tên khốn kiếp này!” Dạ Nguyệt Sắc lấy tay hung hăng lau nướcmắt, hướng về phía bầu trời đen kịt hô: “Khốn kiếp, khốn kiếp, tên lường gạt…”
Nàngvẫn cho là hắn chính là cưng chìu nàng, giống như một dạng cưng chìu sủng vật,ngay cả khi chuyện đổi kiệu hoa lần trước, làm cho nàng thương tâm thật lâu,nhưng mà hôm nay vì nàng ngay cả mạng cũng không cần, hôm nay nàng mới pháthiện hắn không để cho nàng biết là vì tốt cho nàng, không muốn làm cho nàngquan tâm, chỉ muốn cho nàng mọi việc ở trong lòng đều khoái khoái lạc lạc, nướcmắt trên mặt Dạ Nguyệt Sắc càng rơi càng nhiều.
“NguyệtVô Thương, cái tên lừa gạt này!” Dạ Nguyệt Sắc giọng nói nghẹn ngào hô: “Tên lừagạt, tên lừa gạt…”
“Ừ,ta là tên lừa gạt…” Một tiếng thở dài mỏng như cánh ve, đi theo hướng gió thổiđến trong tai của Dạ Nguyệt Sắc, Dạ Nguyệt Sắc dùng ống tay áo lau nước mắt mộtcái, chỉ cảm thấy nhánh cây đứng dưới chân nhẹ nhàng run rẩy, bên cạnh đã nhiềuhơn một người.
Độtnhiên bị người khác ôm, Mặc Ly đã mang theo Dạ Nguyệt Sắc bay đến một ngọn câykhác, Dạ Nguyệt Sắc ngước mắt đẫm lệ mông lung, chỉthấy tuyết trắng làm màn che đi gương mặt hoa đào yêu mị, lại tái nhợt như hoatuyết .
“NguyệtNguyệt, chàng làm sao vậy?” Dạ Nguyệt Sắc nhìn Nguyệt Vô Thương, giọng nói lolắng hỏi, đôi mắt sóng nước mênh mông tràn ngập lo âu.
NguyệtVô Thương vẫy vẫy cổ tay phải, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc nói: “Không cóchuyện gì…”
“Chànglại gạt ta!” Tròng mắt Dạ Nguyệt Sắc nhìn theo tay Nguyệt Vô Thương thấy đượccổ tay trái của hắn, chỉ thấy trên bạch y đã nhuộm màu đỏ, trong lòng càng nóngnảy, quay đầu lại hương Mặc Ly nói: “Ngươi thả ta xuống đi, mau thả ta xuốngđi…”
Khóemiệng Mặc Ly câu lên một nụ cười quỷ dị hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc nói: “Lànàng nói a…”
Sauđó đôi tay vừa để xuống, cả người Dạ Nguyệt Sắc liền từ trên nhánh cây rơixuống, đột nhiên kinh hô: “A…”
Đôimắt Nguyệt Vô Thương nhíu lại, thật nhanh lắc mình hướng chỗ Dạ Nguyệt Sắc baytới, nhưng mà do tay bị thương còn mất máu quá nhiều, khiến cho tốc độ NguyệtVô Thương so với bình thường chậm rất nhiều, MặcLy nhác thấy Dạ Nguyệt Sắc rơi xuống trên bệ thủy lâu liền ôm lấy .
Thânhình Nguyệt Vô Thương lảo đảo một cái, dừng ở phía trước của Dạ Nguyệt Sắc vàMặc Ly.
Chỉthấy Dạ Nguyệt Sắc che bụng, sắc mặt có chút trắng bệch: “Đau bụng…”
MặtMặc Ly liền biến sắc, bảo bối trong bụng chính là hi vọng của hắn a, hắn ta bấtquá mới vừa chỉ cùng nàng đùa giỡn một tí, hắn ta cũng không biết Dạ Nguyệt Sắcsẽ sợ hãi như vậy.
Sắcmặt Nguyệt Vô Thương cũng biến đổi, đột nhiên lắc mình đến trước mặt Dạ NguyệtSắc, một tay đẩy Mặc Ly đang sửng sốt qua một bên, khom lưng đem một viên địnhthai hoàn luôn mang trong ngực đưa vào miệng Dạ Nguyệt Sắc, hướng về phía DạNguyệt Sắc nói: “Sắc Sắc, đừng sợ, ta dẫn nàng trở về, nàng đừng sợ…”
Lúcnày đôi tay Nguyệt Vô Thương run rẩy, thừa dịp Mặc Ly mất hồn trong nháy mắt ômDạ Nguyệt Sắc phi thân rời đi.
“NguyệtNguyệt, đau bụng…” Trán Dạ Nguyệt Sắc mồ hôi tràn đầy, đôi tay níu thật chặtống tay áo của Nguyệt Vô Thương, trên mặt tràn đầy thần sắc thống khổ.
Nhấtthời trán Nguyệt Vô Thương cũng nhanh chóng đổ đầy mồ hôi, cả người không ngừngrun rẩy, nhưng mà chân cũng vững vàng từng bước một, trong miệng không ngừng anủi: “Sắc Sắc, đừng sợ, có ta ở đây không có chuyện gì!”
NguyệtVô Thương ôm Dạ Nguyệt Sắc vào một gian Thiên Hạ tiền trang, hiện tại đoánchừng Nguyệt Lưu Ảnh cũng đang tìm bọn họ khắp nơi, Vương phủ cùng Tướng phủkhông thể quay về, chỉ có thể tạm thời dừng ở nơi này.
Ngườicủa tiền trang đưa Nguyệt Vô Thương cùng Dạ Nguyệt Sắc đến nội thất, Nguyệt VôThương thả Dạ Nguyệt Sắc lên giường, cánh tay trái đã bị máu tươi nhiễm đỏ,nhận được tín hiệu Bắc Đường sớm đã chạy tới nơi này, giúp Dạ Nguyệt Sắc châmcứu giữ thai.
NamUyên đứng ở một bên nhìn cánh tay Nguyệt Vô Thương chảy máu, tiến lên đem cánhtay băng bó đơn giản.
Bởivì sớm đã nhận thấy được ý đồ của Nguyệt Lưu Ảnh, sớm đã đem ngân châm phongtrụ huyết mạch trên cánh tay trái, sau đó đem Thiên Nhật Hồng gieo xuống, thứnhất tiêu trừ hoài nghi của Nguyệt Lưu Ảnh, để cho hắn giải độc cho Dạ NguyệtSắc, sau đó hắn liền bảo Bắc Đường đemhuyết dịch nhiễm Thiên Hồng Nhật toàn bộ phóng ra ngoài.
Sauđó ngay thời điểm Nguyệt Lưu Ảnh lấy cổ trùng trong người Dạ Nguyệt Sắc ra, hắnnhân cơ hội này dẫn nàng đi. Chẳng qua là vạn nhất không nghĩ tới, Mặc Ly lạiphát hiện, đem kế hoạch của hắn phá hư, bất quá may mà là nàng vẫn còn ở bêncạnh, nhưng hiện giờ Nguyệt Vô Thương lo lắng nhìn Dạ Nguyệt Sắc sắc mặt trắngbệch trên giường, trong lòng nóng nảy vạn phần.
Lúcnày Bắc Đường một châm một châm vững vàng chưa trị cho Dạ Nguyệt Sắc, Nguyệt VôThương nắm chặt quả đấm, bất kể lai lịch Mặc Ly ra sao, nếu mà hài tử trongbụng Dạ Nguyệt Sắc ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, cho dù hắn là thần thì Nguyệt VôThương cũng muốn hắn xuống địa ngục.
Cửaphòng đột nhiên bị đẩy ra, một gia nhân của Thiên Hạ tiền trang nhẹ nhàng đivào, hướng về phía Nam Uyên nói: “Không xong, thị vệ quan phủ ở khắp nơi lụcsoát người…”