Mànđêm đen nhánh đầy thần bí, trong bóng đêm thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng phát từmấy ngọn đèn dầu, nhìn thật giống ánh mắt xanh biếc của dã thú đang ẩn nấp đâuđó ở chung quanh.
Trongbóng đêm, Tây Tử tung người lên rồi rơi xuống tảng đá lớn ở phía trước Đào HoaLâu.
NguyệtVô Thương đang chắp tay đứng ở bên trong. Tây Tử đến gần Nguyệt Vô Thương, lấyhộp gấm đang giấu trong người ra rồi cùng Nguyệt Vô Thương liếc mắt nhìn nhau.
NguyệtVô Thương dẫn đầu đi đến phòng Dạ Nguyệt Sắc, Tây Tử đi ở phía sau.
“Ngươixác định làm như vậy sẽ có thể giải cổ độc?” Nguyệt Vô Thương khẽ cau mày nhìnlướt qua Tây Tử, hắn không phải hoài nghi năng lực của nàng ta,chẳng qua hắn không muốn mạo hiểm đem sự an toàn của Dạ Nguyệt Sắc ra đánhcuộc.
TâyTử hướng Nguyệt Vô Thương nói, “Chủ tử nhìn ngực trái của phu nhân xem có phảicó một khối thịt hơi nhô ra, hơn nữa còn đang ngọ ngậy.” Tây Tử cau mày, nếunhư không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì sau khi bị đưa vào cơ thể, cổ độc sẽ nởra từ trong trứng và đến sống ở chỗ đang nhô ra trên cơ thể.
NguyệtVô Thương đến gần bên giường Dạ Nguyệt Sắc, cau mày vén vạt áo của Dạ NguyệtSắc lên, chỉ thấy nơi ngực trái của nàng thật sự có một khối thịt nhô ra, tựahồ còn khẽ ngọ ngậy.
“Phảilàm sao mới có thể lấy cổ trùng ra?” Nguyệt Vô Thương nhẹ nhàng khẽ vuốt gươngmặt Dạ Nguyệt Sắc, hỏi Tây Tử. Nhìn chằm chằm vào mặt Dạ Nguyệt Sắc, nhớ lạilúc đó nàng say men rượu đã gọi hắn là lão nam nhân, vậy mà hôm nay lại nằmtrên giường với gương mặt trắng bệch như thế này. Nguyệt Vô Thương nhíu mắtlại, trong lòng thề chắc chắn sẽ đem Tây Tử Đặc phân thây thành trăm mảnh.
“Chỉcần đem cổ mẫu đặt trước ngực phu nhân, nó sẽ cùng cổ trùng cảm ứng nhau, cổtrùng nhất định sẽ muốn phá da thịt mà ra, lúc này chỉ cần cắt bỏ phần thịt nhôlên ở trước ngực, sau đó thu cổ trùng để vào trong hộp gấm là được!” Tây Tử đưahộp gấm cho Nguyệt Vô Thương.
NguyệtVô Thương giơ tay tiếp nhận, nghĩ đến phải cắt da thịt Dạ Nguyệt Sắc, lòng thấythật đau. Chẳng qua nếu hôm nay không diệt trừ cổ trùng này nhất định sẽ để lạihậu hoạn khôn luờng, chỉ mong ngày khác bắt được Tây Tử Đặc, hắn ta sẽphải trả giá gấp vạn lần.
NguyệtVô Thuơng mở hộp gấm ra, đưa đến trước ngực Dạ Nguyệt Sắc, chỉ thấy một contrùng màu trắng trong suốt chậm rãi nhô đầu ra khỏi hộp gấm. Nhìn thấy cổ trùngở trước ngực Dạ Nguyệt Sắc động đậy. Nguyệt Vô Thuơng đưa tay đến gần khối thịtnhô ra trên ngực nàng, đợi cổ trùng nhô ra đến trình độ lớn nhất thì phá da DạNguyệt Sắc bắt cổ trùng.
Vậymà phần thịt nhô ra chỉ hơi giật giật, tựa hồ cảm giác đuợc nguy hiểm ở bên ngoài,đột nhiên rụt đầu lại chui ngược vào trong. Còn cổ mẫu đang thò đầu ra khỏi hộpgấp thì phát ra tiếng kêu bén nhọn, sau đó cũng rụt đầu trốn vào trong hộp gấmkhông chịu trở ra.
“Xảyra chuyện gì?” Nguyệt Vô Thương cảm thấy không ổn, đôi mắt lạnh băng nhìn vềphía Tây Tử hỏi.
NhưngTây Tử chưa kịp trả lời, bên ngoài đã truyền đến một trận âm thanh vang động,Tây Tử nhất thời biến sắc. Chỉ thấy từ khe cửa chui vào mấy con trùng tử kỳ kỳquái quái, toàn bộ hướng về phía giường bò đến. Tây Tử cầm lấy cây nến để trênbàn, xé toan một góc áo, đốt lên rồi quăng về phía lũ trùng. Lũ trùng hoảng sợlập tức lui về phía sau một quãng xa.
TâyTử không ngừng quơ góc áo bị đốt khiến bọn trùng tử không thể nào tiến lên. Độtnhiên, một con trùng dẫn đầu phát ra tiếng kêu chói tai, sau đó những con cònlại cũng đồng loạt kêu lên.
Lúcnày ở trên giường, Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên đưa tay nắm chặt sàng đan, mồ hôituôn đẫm trán, trong miệng phát ra từng tiếng kêu đau đớn. Nguyệt Vô Thươngtrong lòng cả kinh, nhìn thấy Dạ Nguyệt Sắc cắn chặt môi, lòng vô cùng đau xót.Đưa tay nhẹ nhàng mở cằm của Dạ Nguyệt Sắc ra, đưa bàn tay của mình để vàotrong miệng nàng.
Cảmgiác đau đớn như đứt da đứt thịt từ bàn tay truyền đến, có thể thấy được nàngđang đau đớn đến độ nào, điều đó khiến trong lòng Nguyệt Vô Thương càng thêmđau. Nguyệt Vô Thương nhìn đám trùng đang phát ra tiếng kêu càng ngày càng lớnkia, nhanh chóng ôm Dạ Nguyệt Sắc vào trong lòng, theo hướng cửa sổ phi thân rangoài. Nhìn bên ngoài Đào Hoa Các nhung nhúc côn trùng với hình dáng quái dị,từng cái miệng đang phát ra tiếng kêu thê lương, chân mày càng nhíu chặt hơn.Hướng về phía Tây Tử vẫn đang còn ở bên trong ra lệnh, “Đem lầu các thiêu hủy!”
Sauđó ôm Dạ Nguyệt Sắc hướng địa phương khác bay đi. Sau lưng một mảnh lửa lớnhừng hực cháy, đem tòa lầu các cùng với những khoảnh khắc xuân nồng trong hậuviện đầy hoa đào của Vương phủ thiêu thành tro bụi.
Mànđêm dày đặc, chỉ còn lại ánh lửa ngất trời phát ra từ phía Vương phủ, tựa hồnhư muốn cắn nuốt hết cả màn đêm dày đặc.
NguyệtVô Thương ôm Dạ Nguyệt Sắc bay tới Ly Vương phủ, nơi cách xa Tây Sơn Ôn Tuyềnnhất. Bởi vì nguyên nhân địa chất, nơi đó có khí hậu giống như mùa xuân, vôcùng ấm áp.
Theokhoảng cách kéo dài, cùng với việc những con trùng kia đều bị thiêu chết, tựnhiên sẽ không còn âm thanh giày vò Dạ Nguyệt Sắc, nàng thôi không cắn vào tayNguyệt Vô Thương nữa. Chỉ thấy bàn tay trắng nõn, giờ đang chảy máu đầm đìa,huyết nhục mơ hồ.
NguyệtVô Thương đương nhiên không rảnh bận tâm bàn tay đang chảy máu của mình. Ômchặt Dạ Nguyệt Sắc vào lòng, ngồi lên đám hoa đào, dùng tay áo lau đi vết máucủa mình còn đang vương trên miệng Dạ Nguyệt Sắc. Nếu không thể bảo vệ tốt chonàng, thì chịu đau cùng nàng vậy.
“SắcSắc… Ta đau giúp nàng, nàng có cảm thấy đỡ đau hơn không?” Nguyệt Vô Thương nhẹnhàng kêu tên Dạ Nguyệt Sắc, chẳng qua người đang ngủ mê man kia lúc này nàonghe thấy được. Âm thanh từng giọt máu rơi trên cánh hoa đào lúc này nghe thậtrõ ràng.
Hoađào rơi vẫn rực rỡ như ngày nào, chẳng qua thời điểm lúc đó so với bây giờ lạihoàn toàn bất đồng. Nguyệt Vô Thương đưa tay vuốt gương mặt Dạ Nguyệt Sắc, tựahồ cảm thấy khóe mi nàng hơi rung, trong nháy mắt khuôn mặt liền toát ra thầnsắc mừng rỡ. Nhưng đó chỉ là ảo tưởng thoáng qua, Dạ Nguyệt Sắc vẫn nằm mê manbất động.
Chốclát sau, sau lưng Nguyệt Vô Thương xuất hiện thân ảnh của bốn người. Bắc Đườngnhìn thấy thế liền tháo mảnh vải hồng trên tay xuống, đem quấn lên cổ tayNguyệt Vô Thương, miệng lẩm bẩm nói: “Cổ độc này thuộc loại đoàn tụ cổ, khôngthể tùy tiện lấy ra. Vẫn phải tìm cổ mẫu mới ổn.”
Đảomắt nhìn vết thương trên tay Nguyệt Vô Thương, hơi nhíu mày, nhẹ giọng hỏi, “Cómuốn băng bó trước hay không?”
“Khôngcần.” Nguyệt Vô Thương khẽ nhíu mày, đôi môi nở nụ cười băng lãnh, “Ta muốn TâyTử Đặc tan xác ở Nguyệt Quốc.”
TâyTử sững người, cúi thấp đầu cắn răng, mặc dù hắn đáng chết, nhưng trong lòngvẫn không nỡ để hắn tán thân nơi dị quốc.
“BắcĐường lưu lại chiếu cố phu nhân.” Nguyệt Vô Thương cởi áo khoát, trải lên trêncánh hoa đào, đặt Dạ Nguyệt Sắc nằm bên trên. Xong hướng về phía Bắc Đườg nói,“Ta muốn tự mình bắt Tây Tử Đặc.”
TrừBắc Đường ở lại, ba người còn lại liền theo sau Nguyệt Vô Thương rời Tây Sơn.
-------------
Trongdịch quán, Tây Tử Đặc nhìn lướt qua hộp gấm trong tay. Vật có thể khống chếNguyệt Vô Thương, làm sao có thể để ở nơi dễ bị người tìm thấy được. Xem racách xa mấy năm, Tây Tử nhà hắn dường như đã quên mất thói quen của hắn.
Tiếngkêu của vạn trùng nhất định rất dễ nghe, ha ha ha… Tiếng kêu đầy đau đớn của mỹnhân cũng thế. Trên mặt Tây Tử Đặc nở nụ cười đầy biến thái, loại cổ độc tuyệtdiệu này có lẽ nên đem tặng cho Hoàng thái hậu nương nương tôn quý của NguyệtQuốc một ít! Hảo hảo cảm ơn nàng đã nhiều năm ‘trôngnom’ Tây Tử nhà hắn, khiến hắntìm khắp nơi mà không thấy.
Gươngmặt vốn mang theo nụ cười đột nhiên tối sầm lại, tối nay Tây Tử tới dịch quánđánh cắp cổ mẫu, nói vậy ở Nguyệt Quốc, Nguyệt Vô Thương nhất định cũng có phần trôngnom nàng, như vậy… Tay Tây Tử Đặc khẽ dùng lực, chỉ nghetiếng rắc nho nhỏ, hộp gấm cùng cổ mẫu trong tay liền hóa thành tro bụi.
Cổđộc kia tốt nhất nên ở lại trong cơ thể Dạ Nguyệt Sắc, thay hắn đáp tạ NguyệtVô Thương thật tốt!
Chodù được ngăn cách bởi bốn vách phòng, vẫn như cũ không thể ngăn cản khí thế lẫmliệt từ cửa sổ truyền vào. Tây Tử Đặc híp mắt lại, trong mắt thoáng hoang mang,toàn thân lập tức phòng bị.
“Bùm”một tiếng, bên ngoài gió lạnh lẫm liệt đem cửa sổ đang đóng chặt thổi tung ra!Cuồng phong thổi tung mái tóc đang xõa của Tây tử Đặc, khiến chúng bay phấtphới trước mặt, làm che khuất tầm nhìn. Trong nháy mắt, một bóng trắng lập tứclắc mình đi vào, thẳng tắp hướng đến trước mặt Tây Tử Đặc, ống tay áo theo gióbay phấp phới, tung ra một chưởng chưởng vào trước ngực Tây Tử Đặc.
Độngtác mau lẹ hoàn toàn khiến Tây Tử Đặc không kịp phản ứng, bị đánh văng ra xamột trượng, miệng búng một ngụm máu tươi.
NguyệtVô Thương lắc mình đi tới trước mặt Tây Tử Đặc. Sau khi ăn xong ba viên cải tửhồi sinh đan, Tây Tử Đặc căn bản không phải đối thủ của hắn. Đá một cước vàobụng Tây Tử Đặc khiến thân hình cao lớn của hắn lập tức co rút lại.
Ngẩngđầu nhìn cô gái sau lưng Nguyệt Vô Thương, trên mặt Tây Tử Đặc liền mang một nụcười đầy hoảng hốt, máu tươi trong miệng trào ra, đứt quãng nói, “Tây Tử, TâyTử. Nàng rốt cuộc chịu tới gặp ta rồi.”
TâyTử cúi đầu thấp hơn, không muốn nhìn thấy thần sắc trên gương mặt của ngườikia, nàng sợ mình sẽ mềm lòng quên mất trước kia hắn đối với nàng làm ra đủloại chuyện.
“Giảidược đâu?” Nguyệt Vô Thương dùng chân đá mạnh, khiến cơ thể Tây Tử Đặc càngthêm co rút lại.
Đưatay lau vết máu tươi tràn ra trên miệng, gương mặt mang theo nụ cười biến thái,hướng Nguyệt Vô Thương chậm rãi nói, “Cổ mẫu sao? Thật không may ngươi đã tớitrễ. Ta hủy nó rồi.”
Thần sắckhông chút sợ hãi kia, như thể hắn mới chính là người nắm quyền quyết định sinhtử, chứ không phải là người bị giẫm dưới chân, mạng đang bị treo lơ lửng.
NguyệtVô Thương tròng mắt như hóa đỏ, môi mỏng khẽ mở, thanh âm ám trầm, giống nhưdây cung đang căng, một khi buông ra sẽ lập tức dẫm chết kẻ đang nằm dưới chânkia, khiến hắn chết không có chỗ chôn, “Cổ mẫu đã chết, ngươi cho rằng mình còncó thể bình yên vô sự mà rời khỏi Nguyệt quốc sao?”
“Haha… Ngươi cho rằng ta chết rồi, Dạ Nguyệt Sắc cũng có thể bình yên vô sự sao?”Tây Tử Đặc cười nói, “Nói cho ngươi biết. Lần thứ nhất nghe thấy tiếng sáotrúc, cổ trùng sẽ phá trứng chui ra. Lần thứ hai sẽ nhanh chóng giăng tơ thànhkén. Lần thứ ba sẽ phá kén chui ra. Cuối cùng nàng ta đương nhiên cũng sẽ sốngkhông được.”
Trongcơ thể, trên bộ xương sườn thì chỗ xương mềm trong bất cứ hoàn cảnh nào cũngchính là chỗ dễ tổn thương nhất. Nguyệt Vô Thương thu hồi bàn chân đang giẫmtrên bụng Tây Tử Đặc, nhàn nhạt liếc nhìn hắn miệng không ngừng phun máu, thảnnhiên nói, “Tây Tử, hôm nay giao hắn cho ngươi. Ba ngày sau, nếu không hỏi rađược biện pháp giải cổ, vậy ta đương nhiên cũng sẽ không giữ hắn lại. Nhất địnhkhoét mắt, cắt tai, gọt mũi, chém đứt tứ chi, mỗi ngày cho độc trùng cắn xé, đểhắn sống không bằng chết.”
“ĐôngLy, Nam Uyên. Đem toàn bộ người Nam quốc trong dịch quán giết hết cho ta.”Nguyệt Vô Thương nói xong liền chậm rãi rời khỏi dịch quán. Trước khi giải đượccổ độc trong người Dạ Nguyệt Sắc, hắn sẽ không lưu lại bất kỳ ai có thể thổisáo trúc ở lại kinh thành để trở thành tai họa.
TâyTử nhìn Nguyệt Vô Thương rời đi, trong lòng khẽ động. Thật ra, nếu như hắngcũng đưa cùng loại cổ trùng như thế vào cơ thể nàng, sau đó giết đi cổ mẫu,đương nhiên có thể biết được phương pháp để giải cổ. Nàng tin tưởng nhất địnhTây Tử Đặc sẽ không để nàng chết, nếu không cũng sẽ không quản ngàn dặm xa xôiđể đến Nguyệt quốc tìm nàng. Không nói đến việc Nguyệt quốc chứa chấp nàng, vìphần ân tình hôm nay nàng nhất định phải hỏi ra được cách giải cổ.
Trongvòng một đêm, toàn bộ sử giả Nam quốc đều bị giết. Thái tử Nam quốc đột nhiênmất tích, sống chết không rõ.
Màhỏa hoạn xảy ra trong đêm ở Cẩm Nguyệt Vương phủ, cơ hồ đem toàn bộ các gốc hoađào ở Vương phủ hậu viện thiêu hủy. Cũngmay là toàn bộ người trong phủ đều an toàn. Nguyệt Vô Thương và Dạ Nguyệt Sắcchuyển đến trụ tại biệt viện trong Vương phủ.
Trongcăn phòng an tĩnh, tựa hồ cả tiếng hít thở nhỏ cũng đều có thể nghe rõ. Chỉ cònlại âm thanh khàn khàn thỉnh thoảng vang lên từ không trung, cộng hưởng cùngkhông khí tĩnh mịch, phát ra âm thanh càng thêm tịch mịch.
“NguyệtNguyệt…” Thanh âm khàn khàn, yếu ớt đột nhiên phá vỡ sự yên lặng trong phòng.Dạ Nguyệt Sắc mở mắt ra nhìn căn phòng xa lạ trước mắt.
NguyệtVô Thương thấy Dạ Nguyệt Sắc tỉnh lại, vội vàng nắm lấy tay nàng, ôn nhu hỏi,”Nàng có thấy ổn không? Có đau không? Có thấy đói bụng không?”
Từkhi Dạ Nguyệt Sắc lâm vào mê man, Nguyệt Vô Thương đã không ngủ không nghỉ luôntrụ bên cạnh nàng, đôi mắt xinh đẹp giờ mang theo tia máu, râu ria mọc lởm chởmtrên mặt, bàn tay bị Dạ Nguyệt Sắc cắn, chỉ băng bó qua loa.
DạNguyệt Sắc lắc đầu một cái liền cảm thấy cả người vô lực. Tỏ ý bảo Nguyệt VôThương đến gần một chút, nâng nàng dậy.
NguyệtVô Thương đem Dạ Nguyệt Sắc ôm vào trong lòng, nhẹ giọng hỏi, “Nàng có bị đaukhông?”
DạNguyệt Sắc chỉ nhớ rõ ngày hôm đó sau khi uống rượu say xong liền không biết gìnữa, cảm giác như vừa trải qua một giấc mộng thật dài. Trong mộng, có âm thanhbén nhọn của vô số con trùng, sau đó xuất hiện vô số con trùng đến cắn nàngkhiến nàng rất sợ… Sau khi tiếng côn trùng biến mất, liền chỉ còn hắc ám mênhmông, bên tai nghe được tiếng nói khiến nàng cảm thấy thật an tâm, mặc dù khôngnhìn thấy hắn, nhưng nàng biết đó là hắn.
DạNguyệt Sắc trở người ôm lấy cổ Nguyệt Vô Thương, đầu cọ nhẹ vào bên má, yếu ớtnói, “Nguyệt Nguyệt, bộ dáng chàng thế này, xem ra là càng già đi rồi…”
Cáitrán trơn bóng cọ trúng hàm râu lởm chởm trên mặt Nguyệt Vô Thương, có chútngứa ngứa. Nghĩ hắn thiếu đi một phần yêu nghiệt, nhưng lại tăng thêm một chútthành thục của nam nhan, trong lòng liền mềm nhũn, cảm thấy ôm hắn thật an tâm.
NguyệtVô Thương thấy Dạ Nguyệt Sắc vừa tỉnh lại liền tiếp tục trêu chọc hắn như ngàyhôm đó, trong lòng chợt mềm mại đi. Đưa tay đem người trong lòng càng ôm chặthơn. Cằm đặt trên định đầu Dạ Nguyệt Sắc, lẩm bẩm nói, “Ngươi nói thế nào liềnthế ấy.”
Nếucứ lặng lẽ kề cận bên nhau như vậy, đây chẳng phải là Thiên Trường Địa Cửu sao?
DạNguyệt Sắc đưa tay vuốt hàm râu còn lún phún của Nguyệt Vô Thương, đâm vào taycó chút đau, nhưng lại khiến nàng vuốt ve không ngừng. Nguyệt Vô Thương ôm thânthể vô lực của Dạ Nguyệt Sắc, bởi vì vuốt ve của nàng mà thần sắc càng trở nêncưng chìu.
Nhưngthời khắc an tĩnh như thế cũng không kéo dài lâu, phía ngoài thanh âm nhẹ nhàngvang lên, “Chủ nhân. Tây Tử Đặc nói muốn gặp ngài.”
NguyệtVô Thương xoa đầu Dạ Nguyệt Sắc, ôn nhu nói, “Sắc Sắc. Nàng ngủ trước đi. Ta sẽtrở về sau.”
DạNguyệt Sắc ôm chặt cổ Nguyệt Vô Thương, không nói lời nào. Nguyệt Vô Thương bấtđắc dĩ đem người trong ngực ôm lâu thêm một chút. Một tay khác vung lên, đembình phong mang vào trong nhà. Bình phong to mở ra đặt ngay giữa phòng, đemgian phòng ngăn cách thành hai nửa. Bên trong không thể nhìn thấy được phía bênngoài, bên ngoài cũng không thề nào thấy được cảnh tượng bên trong.
“Manghắn tới đây.” Nguyệt Vô Thương nhẹ giọng hướng Nam Uyên đang đứng ngoài cửanói, vừa đưa tay vuốt tóc Dạ Nguyệt Sắc, đôi mắt khẽ nhắm lại.
DạNguyệt Sắc nằm trước ngực Nguyệt Vô Thương, mặc dù cảm thấy động tác của NguyệtVô Thương giống như là đang chải lông cho sủng vật, nhưng vẫn cảm thấy thoảimái. Với lại, hôm nay nàng không có khí lực cùng hắn so đo. Kết quả là nàngngoan ngoãn hưởng thụ sự vuốt ve như đang chải lông này.
Chỉchốc lát liền nghe ngoài cửa có tiếng động. Mặt dù đang nằm trong lòng NguyệtVô Thương, lại còn bị cách bởi một bức bình phong. Dạ Nguyệt Sắc vẫn tựa hồ cảmgiác được bên ngoài có ánh mắt u ám, nhất thời tóc gáy dựng lên. Hôm đó sau khibị Hướng Nhai lừa gạt, trên được gặp phải một người không phải cũng có ánh mắtnhư thế sao. Dạ Nguyệt Sắc không tự chủ rút sâu vào trong lòng Nguyệt VôThương.
NguyệtVô Thương quét mắt nhìn bên ngoài bình phong một cái, chỉ thấy bóng dáng mộtngười đang đứng, ánh mắt cường hãn khiến thân hình người đứng bên ngoài run cảlên.
Tâytử Đặc nhìn bình phong đặt trước mặt, mơ hồ có thể thấy được hai người bêntrong đang ôm nhau, sắc mặt nhất thời càng trở nên âm u. Nghĩ đến Tây Tử củahắn vì người đàn ông này mà tự mình hạ cổ lên bản thân, sau đó phá hủy cổ mẫu,rồi hướng hắn đòi giải dược. Trong mắt Tây Tử Đặc lóe lên tia ham muốn cực đoancùng tia âm u biến thái. Tây Tử của hắn chỉ có thể thuộc về hắn, không cho phépnhững người khác mơ ước, càng không cho phép nàng thích người khác.
“Tamuốn mang theo Tây Tử trở về Nam quốc. Đến biên cảnh Nam quốc, ta tự nhiên sẽđem giải dược cho ngươi.” Tây Tử Đặc hướng bên trong bình phong nói, trên mặtmang theo nụ cười tự tin, chỉ bằng Nguyệt Vô Thương cưng chìu nữ nhân kia nhưvậy, điều kiện của hắn chắc chắn có thể được thực hiện.
“Được.”Bàn tay trên tóc Dạ Nguyệt Sắc dừng lại một chốc, nhàn nhạt hướng về phía Tâytử Đặc ngoài bình phong nói, “Nếu như ngươi nghĩ ra quỷ kế gì. Ta muốn Thánh nữNam quốc chắc chắn bình yên sinh hạ người thừa kế Nam quốc.”
TâyTử Đặc cười lơ đễnh. Hắn đã đem Tiền ngọc bài sai người đem đến tiền trang, âmthầm lãnh bạc ra đưa về Nam quốc. Hơn nữa, giao dịch với Nguyệt Lưu Ảnh cũng đãhoàn thành tốt rồi. Giải dược đương nhiên hắn sẽ giao, chằng qua……
TâyTử Đạc nhìn hai người đang kề cận bên nhau phía trong bình phong, trên mặt mangnụ cười nham hiểm, u quang trong mắt lóe lên, kẻ nào khiến hắn chịu khổ sở, nhưvậy hắn nhất định cũng phải để cho kẻ đó khổ sở cùng.
“Tavẫn cho là Vương gia cưng chiều nữ nhân này chình là vì muốn giải đi Thiên NhậtHồng đã hành hạ ngươi hơn hai mươi năm qua. Hay nay nếu độc đã được giải…..”Tây Tử Đặc nhìn động tác của hai người trong bình phong bỗng chốc dừng lại,khóe miệng càng cười nham hiểm. “Như vậy ta liền cáo từ.”
Lờinói không cần nói quá nhiều, chỉ còn nói một nửa chừa một nửa, có điều một nửađược nói ra phải đúng sự thật. Một nửa còn lại, cứ để nàng tưởng tượng ra vô sốchuyện khác nhau, khiến tự nàng làm cho bản thân mình sợ hãi, mất mác, thậm chílâm vào cảnh tuyệt vọng.
TâyTử Đặc tâm tình rất là vui sướng, xoay người rời khỏi phòng.
TâyTử Đặc vừa dứt lời, tay Nguyệt Vô Thương đang vuốt tóc Dạ Nguyệt Sắc bỗng dừnglại, lòng cảm thấy nặng trĩu. Ban đầu, bản thân muốn tiếp cận nàng quả thật bởivì mục đích không được quan minh chính đại.
Đangbủn rủn, vô lực nằm ở trong lòng Nguyệt Vô Thương, Dạ Nguyệt Sắc đột nhiênchống người lên, mày liễu nhíu chặt, đôi mắt rực lửa nhìn ánh mắt bình tĩnh củaNguyệt Vô Thương.
Lờinói của Tây Tử Đặc là có ý gì? Giải độc? Cùng nàng có liên quan? Chuyện DạNguyệt Sắc không thích nhất đó chính là suy nghĩ nhiều, bình thường chỉ cầnkhông phải thời điểm cần động não, nàng liền không thích động não, bởi vì nàngbiết rõ sẽ có người thay nàng suy nghĩ chu toàn.
Chẳngqua là hôm nay, Dạ Nguyệt Sắc nhìn Nguyệt Vô Thương, chính nàng không muốnphỏng đoán, cuối cùng là đem việc khó nghĩ này quăng hết cho Nguyệt VôThương, Dạ Nguyệt Sắc nhíu màynhẹ giọng hỏi, “Nguyệt Nguyệt, lời của hắn nói là có ý gì?
NguyệtVô Thương khẽ cau mày, ban đầu quả thật rất lo lắng bởi vấn đề này, nào ngờchưa kịp thẳng thắn để được khoan hồng liền bị tên kia phá hỏng, hôm nay phảigiải thích thế nào mới an toàn đây. Không lừa gạt nàng, nhưng cũng không thểlàm nàng tức giận.
DạNguyệt Sắc nhìn vẻ mặt kinh ngạc đầy khổ sở của Nguyệt Vô Thương, tự nhiên cócảm giác nông nô quật khởi, thật phấn khởi. Chẳng qua, nhìn vẻ mặt này của hắnchẳng lẽ là có điều gì khó nói?
DạNguyệt Sắc bò ra khỏi ngực Nguyệt Vô Thương, hai tay ôm trước ngực, cau mày,hướng Nguyệt Vô Thương nói, “Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêmtrị! Mau thành thật khai báo!”
NguyệtVô Thương sửa sang lại thần sắc, nhìn Dạ Nguyệt Sắc, vẻ mặt nghiêm túc nói, “Tatrúng phải độc Thiên Nhật Hồng từ trong bụng mẹ. Nhiều năm qua vẫn nơi nơi tìmkiếm giải dược. Vốn vẫn luôn dựa vào nội lực để áp chế độc tố, bất quá điều nàycũng không phải là biện pháp lâu dài. Vào một buổi sáng, sau khi độc phát tác,ta đã tìm được một giải pháp.”
DạNguyệt Sắc cau mày lắng nghe Nguyệt Vô Thương nói, nhớ tới cảnh hắn vì nàng mànhiều lần chịu cảnh độc phát, trong lòng vì hắn mà khẽ đau. Nàng nghĩ chỉ cầnkhông phải hắn phạm vào lỗi ngoại tình, nàng đều sẽ tha thứ cho hắn.
“Phươngpháp gì?” Dạ Nguyệt Sắc thấy Nguyệt Vô Thương nói đến đây liền dừng lại, khẽnhíu mày nhìn nàng yên lặng, hắn khi nào từng có loại vẻ mặt này, vẻ mặt lúcnày của tên yêu nghiệt đúng là kỳ quan trăm năm mới có nha.
“ThiênNhật Hồng chính là loại độc chí dương chí cương, cần có máu xử nữ của nữ tử thếchí âm chí nhu mới có thế hóa giải.” Nguyệt Vô Thương liếc mắt nhìn Dạ NguyệtSắc, đột nhiên dừng lại không nói thêm gì nữa. Hắn cũng không dám đem chuyệnđộc sẽ bị chuyển sang thân của nữ tử nói cho nàng biết.
DạNguyệt Sắc cau mày, đôi mặt mang chút nghi hoặc nhìn Nguyệt Vô Thương, “Tachính là xử nữ có máu thể chí nhu chí âm đó?”
NguyệtVô Thương không trả lời chỉ gật đầu một cái, Dạ Nguyệt Sắc sờ cằm ra vẻ suy tưnói, “Chẳng lẽ chàng là vì muốn giải độc nên mới tiếp cận ta?”
NguyệtVô Thương nhìn thần sắc không thay đổi của Dạ Nguyệt Sắc, lòng nặng trĩu. Hắnchưa kịp giải thích tiếp thì Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên tiến lên trước mặt hắn,nhìn chằm chằm Nguyệt Vô Thương nói, “Sau đó bị nhan sắc xinh đẹp người gặpngười yêu, hoa gặp hoa nở của ta bắt làm tù binh, bị ta mê hoặc đến điên đảochúng sinh, cho nên liền yêu ta sâu sắc.”
NguyệtVô Thương vẻ mặt bất đắc dĩ, cưng chìu nhìn gương mặt đang cười hớn hở của DạNguyệt Sắc, câu chuyện bị nàng lái sang hướng tự sướng khiến trong lòng NguyệtVô Thương rất vui sướng, “Đó là tự nhiên. Vi phu đối với nương tử vừa gặp đãthương, không phải nàng là không lấy!”
“Nhưngmà…” Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên cau mày nhìn Nguyệt Vô Thương, máu xử nữ? Nàng nhớhôm đó hỏi hắn độc đã được giải hay chưa, hắn nói đã được giải xong, rõ ràng làhôm đó bọn họ ở ôn tuyển Tây Sơn, khụ khị… Như vậy… Người giúp hắn giải độckhông phải là nàng?
DạNguyệt Sắc đột ngột đẩy Nguyệt Vô Thương ra, tức giận quát, “Chàng dám tìm nữnhân khác để giải độc!”
Tứcchết nàng mà, thật là tức chết nàng mà! Dạ Nguyệt Sắc hướng Nguyệt Vô Thươnghét lên. Thừa dịp Nguyệt Vô Thương còn đang sửng sốt, gom hết khí lực bò rakhỏi giường, bỏ ra ngoài phòng.
Mớivừa nãy nàng còn tính nếu như hắn không có động chạm vào nữ nhân khác, nàngliền tha thứ cho hắn.
NguyệtVô Thương vẫn còn đang sững sờ với lời buộc tội tìm nữ nhân khác của Dạ NguyệtSắc, định thần lại thì thấy Dạ Nguyệt Sắc đã rời khỏi phòng. Nguyệt Vô Thươnglật người từ trên giường đứng lên, vội vàng chạy ra ngoài tìm kiếm.
Ởngoài cửa, Nguyệt Vô Thương ra lệnh cho tất cả mọi người trong biệt viện đi tìmnàng, chỉ kém là chưa đào sâu xuống ba thước đất để tìm nữa thôi.
Đôimắt Nguyệt Vô Thương tối hẳn lại, nhìn lướt qua những người đã thất bại trongviệc tìm kiếm, trong lòng không khỏi lo lắng có phải như lần trước bị người tabắt đi hay không. Trong lòng càng lúc càng bất an, ra lệnh cho gia nhân, “Đi rabên ngoài tìm. Trước tiên tìm ở các cổng thành, sau đó đi tìm khắp kinh thành.”
Nóixong liền phi thân rời khỏi biệt viện, mọi người liền theo sự phân phó bắt đầucuộc tìm kiếm.
Tronglúc tâm trạng hoảng loạn, Nguyệt Vô Thương đã không nhận thấy được, Dạ NguyệtSắc chẳng qua là đang núp ở đằng sau bồn hoa, nghe bên ngoài không còn tiếngđộng liền chui ra bò lại vào giường.
Chỉcần nghĩ đến việc hắn tìm nữ nhân khác để giải độc, trong lòng liền cực kỳkhông thoải mái. Sao hắn dám! Dạ Nguyệt Sắc càng nghĩ càng tức giận, hắn dámtìm nữ nhân khác, vậy nàng liền tìm nam nhân khác cho hắn coi! Càng nghĩ càngthêm kiên định, suy nghĩ mãi, cuối cùng liền vô tâm không phế nằm ngủ quên trêngiường.
DạNguyệt Sắc cả đêm ngủ ngon giấc, duỗi lưng một cái, phát hiện Nguyệt Vô Thươngkhông có ở bên giường, cảm giác có chút nghi ngờ. Nhưng lập tức nhớ tới chuyệnngày hôm qua, trong lòng liền càng nghĩ càng tức, chuyển mình rời giường, bướcra bên ngoài.
Bênngoài cực kỳ an tĩnh, cả một bóng người cũng không có. Trong lòng Dạ Nguyệt Sắccàng thêm tức giận, hắn thế nhưng dám đem nàng đưa tới nơi quỷ quái như vầy. DạNguyệt Sắc cực kỳ tức giận, đi về hướng đại môn.
Thậtvất vả mới tìm được đại môn, chỉ thấy phía bên ngoài có chiếc xe ngựa đỗ lại.Màn bị vén lên, Dạ Thiên liền từ bên trong bước ra, liền nhìn thấy Dạ NguyệtSắc đang đứng ở trước cửa. Nghe nói Cẩm Nguyệt Vương phủ bị hỏa hoạn, Nguyệt VôThương mang Dạ Nguyệt Sắc tới trụ ở biệt viện, ông không yên tâm nên đến xemsao, hôm nay gặp được Dạ Nguyệt Sắc lòng cũng thấy yên tâm.
Chẳngqua là tim chưa kịp về chỗ cũ, liền thấy Dạ Nguyệt Sắc chạy vội về hướng ông,nhào vào trong lòng, đem tinh thần yếu ớt của ông chưa kịp hồi phục đã một lầnnữa bị chấn động.
“Aida, Sắc Sắc, đã xảy ra chuyện gì?...” Dạ Thiên còn chưa hỏi thăm xong, đã ngheđược bảo bối trong lòng khóc thút thít, lập tức liền không cần hỏi chi nữa,nhất định là tên tiểu tử Nguyệt Vô Thương kia khi dễ Sắc Sắc nhà ông. Dạ Thiênnhất thời tức giận đến độ râu mép vễnh cả lên, nhìn Dạ Nguyệt Sắc ôn nhu nói,“Sắc Sắc ngoan, đừng khóc. Cha lập tức mang con về nhà.”
Vốnđang tức giận chuyện Nguyệt Vô Thương dám tìm nữ nhân khác để giải độc, vậy màsáng sớm Dạ Nguyệt Sắc rời giường phát hiện người nọ cả lời xin lỗi cũng chưanói vậy mà dám mang theo tất cả mọi người, bỏ lại nàng ở lại nơi này một mình.Có thể nhẫn nhưng không thể chịu nhục, vừa nhìn thấy cha của nàng tự nhiên cảmthấy bản thân chịu ỷ khuất vạn phần, liền khóc lên.
DạThiên kéo Dạ Nguyệt Sắc lên ngựa, Nguyệt Vô Thương này thật là quá đáng! Bảobối nhà ông được ông nâng niu đặt trong lòng bàn tay, vậy mà Nguyệt Vô Thươngdám đối xử với Sắc Sắc nhà ông như thế. Dạ Thiên đau lòng, vừa lấy tay lau đinước mắt trên mặt Dạ Nguyệt Sắc vừa nói, “Sắc Sắc, nói cho cha biết đã cóchuyện gì xảy ra vậy, cha làm chủ cho con!”
“Conmuốn hưu hắn!” Dạ Nguyệt Sắc đưa tay lau nước mặt trên mặt, phóng khoáng nói.
Vénrèm cửa bên hông lên, nhìn thấy cửa hiệu đề bản “Cầm đồ”, liền hô to, “Dừngxe!”
Xengựa dừng lại, Dạ Nguyệt Sắc lập tức nhảy xuống, chạy vào trong cửa hàng, rútchiếc nhẫn trên tay trái ra, hướng về phia chưởng quỹ hiệu cầm đồ nói, “Chưởngquỹ, cầm đồ. Cầm đồ chết. Một quan tiền. Không cần lấy biên lai.”
Chưởngquỹ miễn cưỡng nhìn lên, vừa nhìn thấy chiếc nhẫn trên quầy, nhìn lại ngườiđang cầm đồ một chút, không phải là chiếc nhẫn lúc trước đây sao? Lần trước cóngười ra giá cao chuốc chiếc nhẫn này về, giờ lại cầm nữa sao?
Tháiđộ chưởng quỹ đột nhiên ân cần, nhìn Dạ Nguyệt Sắc nói, “Được rồi. Cô nương chờmột lát.”
DạNguyệt Sắc cầm một quan tiền chưởng quỹ đưa, tức giận đùng đùng trở lại xengựa. Dạ Thiên nhìn nữ nhi của mình, chỉ thấy Dạ Nguyệt Sắc trong tay cầm mộtquan tiền, leo lên xe ngựa ngồi xuống ở phía đối diện.
Xengựa liền không nhanh không chậm đi về hướng Tướng phủ.
DạNguyệt Sắc cùng Dạ thiên vừa xuống xe ngựa liền nhìn thấy Nguyệt Vô Thương đangđứng ở trước cửa. Một thân bạch y, đứng trước cửa nhìn chằm chằm vào Dạ NguyệtSắc, trong mắt ẩn chứa nụ cười bông đùa. Dạ Nguyệt Sắc tránh ở sau lưng của chanàng, nhưng nghĩ kỹ lại, tại sao nàng phải sợ hắn chứ, là hắn có lỗi với nàngmà.
DạNguyệt Sắc liền từ sau lưng Dạ Thiên bước ra, nhìn lướt qua Nguyệt Vô Thương,sau đó ưỡn ngực đi thẳng vào Tướng phủ.
DạThiên đi đến bên cạnh Nguyệt Vô Thương, hừ lạnh một tiếng, sau đó cũng đi vàoTướng phủ. Lần đầu tiên bị người ta hoàn toàn không để ý khiến Nguyệt Vô Thươngvô cùng kinh ngạc.
Hắnchờ một lát thì thấy Đỗ Quyên từ bên trong bước ra, nhìn Nguyệt Vô Thương đangđước ở trước cửa, vẻ mặt bất đắc dĩ, mạc dù tiểu thư kêu nàng đem đồ némvào mặt Vương gia, nhưng mà nàng không dám a. Đỗ Quyên yếu ớt,đem bức thư tiểu thư giao cho đưa đến trước mặt Nguyệt Vô Thương, “Vương, Vươnggia, tiểu thư, kêu nô tỳ đưa cho ngài…”
NguyệtVô Thương tiếp nhận bức thư. Nhìn thấy trên giấy hai chữ “Hưu thư” đầy kíchthích khiến Nguyệt Vô Thương không giữ được vẻ trấn tĩnh nữa, nữ nhân này!
ĐỗQuyên nhìn thấy Nguyệt Vô Thương đang tỏa ra hàn khí lãnh liệt, liền lui vềphía sau vài bước. Dọa người a, tiểu thư rốt cuộc đã viết cái gì vậy?
Saukhi nhìn mảnh giấy trong tay Nguyệt Vô Thương hóa thành phấn vụn, Đỗ Quyên thậtsự là không còn dám tiến lên nữa. Trong tay nắm mảnh giấy thứ hai mà Dạ NguyệtSắc đã đưa cho nàng, sợ sệt đưa cho Nguyệt Vô Thương, sau đó do thật sự khôngchịu không nổi không khí đầy áp lực kia, khi Nguyệt Vô Thương nhận bức thư xongliền xoay người chạy thục mạng trốn vào trong Tướng phủ.
NguyệtVô Thương hoàn toàn nổi giận, nữ nhân kia dám đưa cho hắn hai phong “Hưu thư”.
Trởlại trong phòng của mình trong Tướng phủ, Dạ Nguyệt Sắc liền viết hai phong hưuthu, sau đó bắt đầu kiểm kê lại tài sản của mình, ngọc hoa đào nàng nhặt đượchôm trước, quà sinh nhật mẫu thân tặng, còn có tín vật của Thiên Hạ tiền trangmà Nguyệt Vô Thương cho nàng.
DạNguyệt Sắc vuốt ve ngọc bài, suy nghĩ một chút, nàng muốn lấy hết tiền của hắn.
Nóilà làm, liền cầm ngọc bài đi ra ngoài. Tìm vị trí của Thiên Hạ tiền trang ởkhắp nơi, đến khi tìm được thì lại thấy bóng người mặc áo trắng kia đang đứngtrước cửa, chờ nàng tự chui đầuvào lưới.
DạNguyệt Sắc nhìn lướt qua Nguyệt Vô Thương, lại nhìn tên cửa tiệm trên đỉnh đầucủa Nguyệt Vô Thương, hừ một tiếng, liền lướt qua Nguyệt Vô Thương đi vào bêntrong tiền trang. Nguyệt Vô Thương lơ đễnh nhìn Dạ Nguyệt Sắc lướt qua bênngười, trên mặt nở nụ cười, quả nhiên Dạ Nguyệt Sắc liền từ bên trong vô cùnggiận dữ đi ra.
“Tạisao chỉ dùng nó thì không thể lấy được tiền?” Dạ Nguyệt Sắc nhìn gường mặt hồly của Nguyệt Vô Thương, đem ngọc bài ném vào trước ngực hắn, “Tại sao phải cóchàng thì mới có thể lấy được tiền?”
NguyệtVô Thương cười, bắt lấy ngọc bài Dạ Nguyệt Sắc ném tới, tiến đến bên tai DạNguyệt Sắc nói khẽ,” Nương tử, vi phu không có dùng nữ nhân khác để giải độc.”
“Vậychàng làm cách nào để giải?” Dạ Nguyệt Sắc đẩy Nguyệt Vô Thương ra, lạnh lùngnói, “Hai bức hưu thư đều đã đưa cho chàng. Đứng có ở đây loạn kêu ta là nươngtử.”
Vừanghe đến hưu thư, Nguyệt Vô Thương cảm thấy một cỗ tức giận từ trong lòng bốclên chẳng qua là thê tử nhà hắn vẫn đang giận dỗi vì hiểu lầm hắn đang đi tìmnữ nhân khắ nên tạm buông tha!
“Nươngtử, độc Thiên Nhật Hồng, là nhờ ba viên cải tử hồi sanh đan giải.” Nguyệt VôThương mặt bất đắc dĩ nhìn Dạ Nguyệt Sắc, nếu hắn mà không mau giải thích,không biết Sắc Sắc nhà hắn sẽ còn hiểu lầm tới mức nào.
DạNguyệt Sắc cứ cho rằng nàng là dogặp phải Vương thúc giàu nhất của đất nước Nguyệt Quốc này, bị mỹ nam cùng tiềntài hấp dẫn, nên bị sói xám lừa gạt lúc nào không hay, nào có đoán được mọichuyện không phải như nàng nghĩ.
DạNguyệt Sắc túm áo Nguyệt Vô Thương, khiến quần áo Nguyệt Vô Thương trở nên xốcxếch. Nàng chỉ cảm thấy bản thân mình bị lừa gạt, cuồng nộ nắm áo Nguyệt VôThương quát, “Lão nam nhân, dám gạt ta, chờ bị cắm sừng đi.”