Nguyệt Lưu Ảnh ở Vương phủ trúng độc màngất xỉu đã được đưa vào trong hoàng cung, một đoàn thái y vây ởtrước giường, rối rít lắc đầu, “Cúc bách nhật” độc này nếu chỉ cần một lờinói mà giải được, Cẩm Nguyệt vương gia cũng không cần chịu khổ sở nhiều năm nhưvậy.
Thái Hậu và Hoàng Hậu đứng ở một bên,hai người đều vô cùng lo lắng, Nguyệt Lưu Ảnh không chỉ là thế lực mà Vân giabọn họ nắm trong triều, mà còn là cháu trai và con trai mà bọn họ vô cùng yêumến.
“Bẩm Thái Hậu, Hoàng Hậu, chúng thần bấtlực!” Cả đám thái y rối rít quỳ gối trước mặt Thái Hậu và Hoàng Hậu, rối rítnhận tội, chỉ sợ bệnh tình của Tứ hoàng tử so với Cẩm Nguyệt vươnggia còn nghiêm trọng hơn, ít nhất Cẩm Nguyệt vương gia chỉ mang theo một nửađộc tố, nhưng mà Tứ Hoàng tử không có ai gánh cho hắn một nửa độc tố cả.
“Đi xuống đi, đi xuống đi. . . . . .”Thái hậu thần sắc đột nhiên trở nên quái dị, trong nháy mắt mà giàđi mười tuổi, sự tự tin luôn luôn khống chế được mọi thứ ở giữa hai lông màycũng đã không còn tồn tại, lúc này tinh thần vô cùng suy sụp bộ dáng không khácgì một lão nhân bình thường .
Bọn thái y như trút được gánh nặng kéonhau lui xuống, bên trong phòng chỉ để lại Hoàng Hậu, Thái hậu, cùng với NguyệtLưu Ảnh đang hôn mê bất tỉnh.
“Báo ứng a, báo ứng. . . . . .” Thái hậulẩm bẩm nói mấy câu, nhìn gương mặt trắng bệch của người nằm trêngiường, trên mặt còn mang theo một tầng hắc khí – Nguyệt Lưu Ảnh, trênmặt bà hiện lên một nụ cười dữ tợn, sau đó tiếp tục nói: “Quả thật là báo ứnga, năm đó nếu không phải để đẩy tiện nhân kia vào chỗ chết, thì vạn lần cũngkhông có đem giải dược của “Cúc bách nhật” tiêu hủy toàn bộ, cũng sẽ không sắpxếp để giết Giải Áp thái y cùng tiêu hủy phương thuốc đó, hôm nay thật là báoứng a. . . . . .
Thân mình Thái Hậu lảo đảo đi ra ngoài,thần sắc hoảng hốt nói: “Trảm thảo trừ căn*, thật không ngờ rằng Ảnh nhi, lạibị Thanh Nghê. . . . . .”
* Trảm thảo trừ căn: diệt trừ tận gốcrễ.
Cái gọi là “Cúc bách nhật”, tất nhiên làcó liên quan với máu, bình thường nó chính là dùng máu để làm thuốc dẫn. Vốnnàng cho Vân Thanh Nghê uống “Cúc bách nhật” , chính là muốn thời điểm VânThanh Nghê gả cho Nguyệt Vô Thương, chỉ cần bọn họ hào hợp với nhau, độc “ Cúcbách nhật” sẽ theo máu xử nữ chuyển đến trên người Nguyệt Vô Thương, khi đóNguyệt Vô Thương sẽ chết không nghi ngờ gì.
Nhưng mà, thật không ngờ rằng lại buộctảng đá đập vào chính chân mình, không ngờ lại hại Ảnh nhi.
Lấy máu làm dẫn? ! Tinh thần Thái Hậuđột nhiên lại trở nên hưng phấn, vội vàng quay trở lại, vui mừng nói với HoàngHậu: “Mau mau an bài vài cô gái chưa chồng và nam tử chưa vợ!”
Tuy rằng còn hoài nghi không xác định,lo lắng trùng trùng nhìn Nguyệt Lưu Ảnh một cái, nhưng vẫn theo đómà làm!
Trong một thị trấn nhỏ cách xa kinhthành, lúc này đầu thu, khí trời vừa vặn, không ấm không nóng .
Ở nơi thâm sơn cùng cốc như vậy, độtnhiên lại xuất hiện một nam một nữ có tướng mạo cực kì xuất chúng, nam tử mộtthân bạch y, bộ dáng phong lưu vô hạn, đôi mắt như hoa đào cụp lại, cô gái mặcmột chiếc váy xanh nhạt, lúm đồng tiền như hoa, linh động thông minh.
Tất nhiên là trong vùng núi hẻo lánh xuất hiện Kim Phượng Hoàng, đã hấp dẫn ánh mắt của không ít người.
Người dân nơi trấn nhỏ vùng nông thôn sovới kinh thành hoàn toàn khác nhau, một số cô gái ánh mắt đều dán dính trên ngườiNguyệt Vô Thương, vô số nam tử còn lại là có chút ngượng ngùngnhìn Dạ Nguyệt Sắc.
“Nguyệt Nguyệt, tới xem cái này đi. . .. . .” Dạ Nguyệt Sắc hưng phấn gọi Nguyệt Vô Thương, trong tay còn cầm một conốc biển, “Nguyệt Nguyệt, ngươi xem ốc biển này!”
Dạ Nguyệt Sắc thanh âm có chút hưngphấn,người bán hàng rong ốc biển là một tiểu tử mười bảy mười tám tuổi,thấy Dạ Nguyệt Sắc vẻ mặt hưng phấn cầm hàng hóa nhà mình, sắc mặt có chút elệ, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc nói: “Nếu như cô nương thích, cái đó chongươi đó!”
Dạ Nguyệt Sắc mặt mày hớn hở chưa kịpnói gì, bên cạnh lại có một thanh âm biếng nhác đúng lúc vang lên, “Nương tử. .. . . .”
Một tiếng”Nương tử” đã phá vỡ vô số giấcmộng của các thiếu nam thiếu nữ, Nguyệt Vô Thương vươn tay ra ôm lấy eo của DạNguyệt Sắc, lấy ra một thỏi bạc trắng, đưa cho người bán hàng rong, sau đó quayđầu thâm tình đưa tình đối với Dạ Nguyệt Sắc nói: “Người ta cuộc sống không dễ,nương tử thích gì, vi phu tất nhiên sẽ mua cho nàng”.
Dạ Nguyệt Sắc nhìn người chung quanh,đưa tay bấm bấm cánh tay của Nguyệt Vô Thương, người này gần đây có chút đượcvoi đòi tiên, nghiến răng nghiến lợi nói: ” Ai là nương tử của ngươi?”
Nguyệt Vô Thương không chút phật lòng,thâm tình khẩn thiết nhìn Dạ Nguyệt Sắc, sâu kín nói: “Dĩ nhiên lànàng rồi!”
“Ngươi đừng tưởng rằng như vậy là coinhư ta gả cho ngươi rồi!” Dạ Nguyệt Sắc hung hăng trợn mắt nhìn Nguyệt VôThương một cái, như vậy không phải là đã để cho hắn lời quá rồi sao?
“Sắc Sắc, người bị vứt bỏ chính là ta a.. . . . .” Nguyệt Vô Thương sâu kín nói, nhìn Dạ Nguyệt Sắc trong mắt mang theo thâm tình khẩn thiết: “Làm khó người ta phải đuổi theo ngàn dặm đến đây.. . . . .”
Dạ Nguyệt Sắc đối với loại giọng nói nàycủa Nguyệt Vô Thương có chút không thể chống cự, đang muốn nói gì đó. Đột nhiêneo bị người khác ôm, nhanh chóng vọt sang một bên.Chỉ thấy nơi hai người vừađứng, một mũi tên thật dài bắn vào ván gỗ của người bán hàng rong kia, đuôi tênvẫn kịch liệt rung động, có thể thấy được nếu như mũi tên này bắn trúng vàongười, thì hậu quả không thể nào mà tưởng tượng nổi.
“Sắc Sắc, có bị làm sao không?” DạNguyệt Sắc cũng không thế nào phản ứng kịp, thì từ trên đỉnh đầu liền truyềnđến thanh âm dễ nghe của Nguyệt Vô Thương, tựa vào trong ngực Nguyệt VôThương , rầu rĩ nói một câu không việc gì, sau đó bị Nguyệt Vô Thương ômné tránh mưa tên đang bắn tới bốn phương tám hướng. Bên cạnh đã cóvô số dân chúng trúng tên, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Mưa tên đi qua, vô số hắc y nhân từtrong góc tối hiện ra trước mặt Nguyệt Vô Thương cùng Dạ Nguyệt Sắc, dân chúngbắt đầu rối rít chạy trốn, Nguyệt Vô Thương đem Dạ Nguyệt Sắc che chắn ở trongngực, ánh mắt âm tàn nhìn những hắc y nhân trước mặt.Trên tay cầm theo đao lóera hàn quang, một đám ánh mắt xanh đen, giống như lang sói đang rình mồi.
Nguyệt Vô Thương mắt híp lại nhìn mộtcái, nhìn lướt qua đám người ở đây, tới thật là nhanh!Trong đôi mắt đen nổi lênphong ba bão táp, ôm lấy Dạ Nguyệt Sắc nhanh chóng lắc mình, tránh thoát mộtngười áo đen đột nhiên đánh úp tới, thừa dịp thời gian rảnh rỗi ôn nhu nói vớiDạ Nguyệt Sắc, ánh mắt nhu hòa: “Sắc Sắc, nhắm mắt lại!”
Dạ Nguyệt Sắc giờ khắc này rất an tâm,khẽ nhắm hai mắt lại. cảm nhận được cái ôm ngang hông của Nguyệt Vô Thương,trong phút chốc cả người như bay lên không, chỉ chốc lát liền nghe từng trậnkêu thảm thiết.
Những hắc y nhân còn lại thấy đồng bọnlần lượt ngã xuồn, đều ngưng lại bắt đầu thay đổi chiến lược. Mấy người traođổi ánh mắt với nhau, Nguyệt Vô Thương híp mắt lại nhìn, lập tức phát hiện hắcy nhân có ý đồ khác, ôm Dạ Nguyệt Sắc phi thân đi tới góc tường, như vậy thì sẽkhông bị quân địch áp bức trước sau.Đem Dạ Nguyệt Sắc ôn nhu che chở ở phíasau, bắt đầu toàn lực đối phó với bọn hắc y nhân, hắn quyết định tốc chiến tốcthắng. Thật vất vả mới có một chút thời gian rảnh rỗi, đều bị những kẻ này pháhỏng rồi, Nguyệt Vô Thương chớp mắt, thật đáng chết!
Những hắc y nhân kia lại lần nữa đánhlên, ba người đứng ở vị trí tiên phong, cùng nhau tập kích phía trên Nguyệt VôThương, ba người ở phía sau khom xuống, đều công kích phía dưới Nguyệt VôThương.
Nguyệt Vô Thương một chưởng vung lên, bahắc y nhân trước mặt lấp tức bay ra ra một trượng, sau khi phun ra một ngụm máutươi liền ngã xuống đất.Ngay cả chân cũng không được nhàn rỗi, bàn chân đảoqua, ba người phía sau cũng liền bay vị văng ra ngoài, phần eo bị gấp lại mộtcách không bình thường, phun ra một ngụm máu, sau đó cũng liền chết thẳng cẳng.
Hắn y nhân phía sau thấy đồng bọn bịđánh đến chết thảm, không dám tiến lên, nhìn nhau, trong mắt do dự, cuối cùngnghĩ giữ được rừng xanh lo gì không có củi đốt, toàn bộ đều rời đi.
NguyệtVô Thương cố gắng đè nén huyết khí đang sục sôi trong lồng ngực giống như nhamthạch đang nóng chảy muốn tuôn trào, xoay người lại hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc: “Sắc sắc, đừng mở mắt ra, bây giờ chúng ta đi luôn. . . . . .”
Ôm lấy Dạ Nguyệt Sắc đi ra hai bước, trên bậc tam cấp phía bên phải vẫn còn mộthắc y nhân đột nhiên phi người đến, hàn khí bức người đại đao đâm về phíaNguyệt Vô Thương. Nguyệt Vô Thương hơi hơi nhíu mày, khoảng cách ngày một gần,đảo mắt nhìn người trong lòng mình, cũng không hề xoay người, một chưởng hướngvề phía hắc y nhân kia đánh tới, đồng thời”Xì” một tiếng, thanh âm đao cắt vàothịt vang lên.
Hắc y nhân kia kêu rên một tiếng, sau đó liền ngã xuống đất. thân mình NguyệtVô Thương hơi lảo đảo một chút, thoáng một cái đã nhảy sang phía bên trái, nơiDạ Nguyệt Sắc vừa đứng liền có một hắc y nhân đâm tới, Nguyệt Vô Thương nhíunhíu mày, may mà nàng không có việc gì.
“Nguyệt Nguyệt, làm sao vậy?” Dạ Nguyệt Sắc nghe thấy thanh âm như vậy, có ýmuốn mở mắt ra, nhưng lại bị Nguyệt Vô Thương nâng tay che ánh mắt lại, có thểnghe thấy thanh âm ôn hòa của người nọ vang lên: “Không có chuyện gì, chúng talập tức rời đi!”
Nói xong liền ôm Dạ Nguyệt Sắc nhảy lên, nhảy khỏi một vòng đầy người chết,khóe môi nhếch lên cười mang theo vết máu đỏ tươi.Trên quần áo bên phía hôngphải bị máu nhuộm thành một đóa hoa màu đỏ tươi, đỏ tươi diêm dúa lẳng lơ giốngnhư một viên trân châu tỏa sáng trong đêm tối. Dần dần chảy ra quần áo, lantràn xuống cả mặt đất.
Dạ Nguyệt Sắc thấy Nguyệt Vô Thương không nói gì, bàn tay đang che kín ánh mắtcủa nàng có xu hướng chậm rãi buông ra, Dạ Nguyệt sắc đột nhiên mở to mắt, liềnthấy Nguyệt Vô Thương bắn trong tay ra một quả pháo hoa màu đỏ lên trời, sau đósuy yếu cười với nàng, cả người lảo đảo ngã về phía nàng.
“Nguyệt Nguyệt. . . . . .” Dạ Nguyệt Sắc đỡ lấy thân mình đang lảo đảo củaNguyệt Vô Thương, bàn tay đặt bên hông Nguyệt Vô Thương, trên đầu ngón tay thấmướt cảm giác dinh dính, vừa giơ bàn tay lên, đúng là màu máu đỏ tươi, vì thếdùng sức gọi Nguyệt Vô Thương : “Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt. . . . . .”
Ánh mắt không ngừng thấy những giọt máu tươi đang nhỏ xuống đất, hốc mắt DạNguyệt Sắc liền tràn ngập nước mắt, sau đó liền vươn tay ôm chặt lấy hông củaNguyệt Vô Thương, ngăn cản máu tươi bên hông đang không ngừng trào ra.
Chân tay có chút luống cuống, chỉ có thể ôm chặt lấy thân thể của Nguyệt VôThương, hô: “Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt. . .”
Chỉ trong chốc lát Bắc Đường cùng Nam Uyên đã xuất hiện, Bắc Đường nhìn lướtqua Dạ Nguyệt Sắc đang ôm lấy Nguyệt Vô Thương, vừa nhìn thấy cũng đã biết,ngày hôm đó bị Phong Hồi Tuyết đánh hai chưởng nhất định là độc sẽ phát tác, mànay lại dùng võ liên tục, lại còn bị thương. Bắc Đường có chút lo lắng cau lôngmày lại, nhanh chóng tiến lên.
“Chủ tử. . . . . .” Nhẹ nhàng gọi hai tiếng, không thấy trả lời, liềnhướng về phía Dạ Nguyệt Sắc: “Trước tiên phu nhân buông người ra đi, thuộc hạđến băng bó cầm máu cho người!”
Dạ Nguyệt Sắc nâng ánh mắt mơ hồ đẫm lệ lên nhìn hắn, cũng không hề chú ý đếnxưng hô của hắn.Vừa thấy đó là Bắc Đường, liền nhẹ nhàng buông Nguyệt Vô Thươngra, chỉ thấy Bắc Đường điểm vài đại huyệt trên người Nguyệt Vô Thương, sau đólấy ra một lọ thuốc từ trong lòng đổ vào vết thương bên hông Nguyệt Vô Thương,rồi tùy tay xé một góc áo bào quấn lấy vết thương của Nguyệt Vô Thương lại.
“Nam Uyên đi trước chuẩn bị nước tắm dược liệu, tìm chỗ ở. . . . . .” Bắc Đườngnói với Nam Uyên: “Sau đó ta sẽ đi sau!”
Đoàn người đến một biệt viện không tệ, Dạ Nguyệt Sắc đương nhiên không có khảnăng đi thưởng thức cảnh đẹp cầu nhỏ nước chảy nơi này, dường như mỗi khi haingười ở cùng một chỗ Nguyệt Vô Thương đều bị thương, trong lòng vô cùng lo lắngbất an.
Bắc Đường đem Nguyệt Vô Thương đến một căn phòng khác thì Nam Uyên đã chuẩn bịxong tất cả những dược liệu cần dùng. Sau khi đem vết thương bên hông Nguyệt VôThương sửa sang lại một chút, băng bó lại vết thương. Bắc Đường liền giúpNguyệt Vô Thương chuẩn bị tiến vào trong thùng nước thuốc, thấy Dạ Nguyệt Sắcđang đứng một bên lo lắng nhìn, nghĩ nghĩ liền nói với Dạ Nguyệt Sắc: “Nếu phunhân lo lắng, thì có thể vào trong xem chủ tử tắm. . . . . .”
Dạ Nguyệt Sắc gật gật đầu, đi theo Bắc Đường vào nội thất, liền thấy hai ngườiđang nâng Nguyệt Vô Thương chuẩn bị tiến vào bồn tắm, đột nhiên tiến lên nói:“Ngâm nước như vậy vết thương có thể chuyển biến xấu hay không?”
Vừa tiến đến bên cạnh Nguyệt Vô Thương vừa hỏi: “Không có biện pháp nào lưỡngtoàn hay sao?”
Bắc Đường lắc lắc đầu, chậm rì rì nói: “Ngày ấy ở bên bến đò Kinh Giao đã bịthương, đến nay độc đã áp chế không nổi nữa rồi, phải tắm thuốc, sau đó ở ăn ‘khởi tử hồi sinh đan ’, nếu không làm vậy. . . . . .”
Bắc Đường nhíu nhíu mày, chứng tỏ rằng hiện tại hắn cũng không hề phóng đại cáigì.
“Làm sao lại có thể bị thương. . . . . .” Dạ Nguyệt Sắc nhìn Bắc Đường dìuNguyệt Vô Thương vào bồn tắm, lo lắng hỏi.
“Bị người ta đánh hai chưởng toàn lực mà không đánh trả, dĩ nhiên là bịthương!” Bắc Đường chẳng hề để ý nói: “Thật sự là. . . . . . Ai, trúng độckhông nhẹ. . . . . .”
Dạ Nguyệt sắc nhíu mày, trên bên đò Kinh Giao ngày ấy, a Tuyết không biết nàngđã cùng Nguyệt Nguyệt đi rồi, có thể hay không lo lắng cho nàng!Đột nhiên nghĩđến, ngày hôm đó sau khi a Tuyết vào rừng, không bao lâu Nguyệt Nguyệt mangtheo vết thương đi ra. Dạ Nguyệt Sắc nhíu mày, chẳng lẽ là bọn họ đã đánh nhau?Nguyệt Nguyệt không đánh trả, ngày hôm đó sau khi lên bờ đã hỏi nhưng hắn khôngchịu nói, Dạ Nguyệt Sắc quay đầu nhìn Nguyệt Vô Thương ngồi trong thùng caumày, có chút đau lòng .
Cầm khăn tay xoa xoa đi giọt mồ hôi trên trán hắn, hỏi: “Có phải hắn rất khóchịu hay không?”
“Cũng không nhẹ, chẳng qua thời điểm mà dược liệt phát tác tốt nhất, thì ngựcsẽ giống như bị ngàn vạn con kiến cắn, khi đó độc khí sẽ tràn ngập . . . . ..”Thanh âm thong thả của Bắc Đường vang lên, “Chẳng qua là đã hai mươi mấy năm,cũng đã quen rồi đi!”
Dạ Nguyệt Sắc tiếp tục lau đi những giọt mồ hôi trên trán Nguyệt Vô Thương,không biết là Bắc Đường đã lui ra ngoài từ khi nào.
Dạ Nguyệt Sắc một bên lau đi mồ hôi trên trán Nguyệt Vô Thương, chỉ thấy vẻ mặtthống khổ của Nguyệt Vô Thương có chút hòa hoãn lại, trong lòng hơi hơi yênlòng, đột nhiên nhớ tới băng gạc bên hông hắn nhất định là sẽ bị bong ra.Nếuvậy thì miệng vết thương sẽ bị nước làm đau hơn, nghĩ như vậy, Dạ Nguyệt Sắcđột nhiên đứng lên, nghĩ muốn đưa tay vào bên trong thùng thuốc của Nguyệt VôThương, cũng không dám dùng sức lắm, ở trong nước lần tìm băng gạc bên hông củaNguyệt Vô Thương, bồn tắm có chút cao, Dạ Nguyệt Sắc phải kiễng mũi chân lên,cố gắng dò xét phía dưới.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Bắc Đường mang theo viên thuốc tiến vào,chỉ thấy Dạ Nguyệt Sắc đang ghé người trên thùng tắm, mũi chân kiễng cao.Vừanghe thấy hắn đẩy cửa tiến vào, đột nhiên quay đầu, quay người đột ngột nên bịmất đi thăng bằng, “Phù phù” một tiếng liền bị ngã vào thùng tắm to như vậy.
Lúc này Bắc Đường có chút tiến thoái lưỡng nan, Dạ Nguyệt Sắc phịch một cáingồi trong thùng tắm, bên trong thùng tắm nước ngập qua cổ nàng, có chút vô tộiliếc mắt nhìn Bắc Đường một cái.
“Ta chỉ là đến đưa viên thuốc, sau khi đưa xong, phu nhân cứ tiếp tục. . . . ..” Bắc Đường chậm rãi đi tới, trên mặt mang theo ý cười, nhưng mà thời điểm đemviên thuốc nhét vào trong miệng Nguyệt Vô Thương, lông mày hơi hơi cau lại, đâylà “Khởi tử hồi sinh đan” mà Dạ Tương Lai đươi tới, trên đời còn một viên nữa, hiệnnay không biết ở đâu. Chỉ mong là chủ tử nhà hắn có thể kiềm chế một chút.
Sau khi Bắc Đường rời đi, Dạ Nguyệt Sắc ở phía sau sờ sờ bên hông Nguyệt VôThương, không dám sờ eo hắn, đành phải sờ sờ bên trái.Tốt quá, lớp vải vẫn cònở phía trên.
Lúc này thân thể hai người dựa vào nhau thật gần, Dạ Nguyệt sắc nhìn nguyệt vôThương nhỏ giọng nói: “Nguyệt Nguyệt a. . . . . .Ngươi khỏe mau một chút đi. .. . . .”
Nàng vẫn còn chưa áp bức hắn đủ a!Nhìn bộ dáng hắn như thế này, nàng làm sao cóthể chịu được!
Trong thùng sắc mặtNguyệt Vô Thương dần dần khôi phục lại chút huyết sắc. Dạ Nguyệt Sắc thấy mìnhcả người ướt sũng, chuẩn bị đứng lên, lại không ngờ rằng chưa kịp ra khỏi nướcđã bị người khác ôm lấy eo.
Dạ Nguyệt Sắcgiật mình, liền nghe thấy thanh âm có chút khàn khàn của người kia: “Sắc Sắc,đừng nhúc nhích, để cho ta ôm một lúc. . . . . .
Dạ Nguyệt Sắc tấtnhiên không dám lộn xộn gì nữa, rất sợ lại đụng phải vết thương của hắn.
Một lát sau, liền nghethấy Nguyệt Vô Thương nói: “Sắc sắc, không còn khí lực. . . . . .”Ngữ khí nhưvậy dường như là rất quen thuộc, khiến cho Dạ Nguyệt Sắc có chút không khỏi mặtđỏ tim đập, ngày đó khi bắt gặp hắn tắm rửa hình như cũng là như thế này, khácbiệt duy nhất chính là khi đó nàng ở bên ngoài thùng tắm, mà lần này nàng lại ởtrong bồn tắm.
“Cái kia, ta đi rangoài trước. . . . . .” Dạ Nguyệt Sắc hơi hơi đẩy cánh tay của Nguyệt Vô Thươngra, thấy người kia cũng thuận theo buông lỏng tay ra, liền từ trong thùng tắmbò ra ngoài, Nguyệt Vô Thương có chút vất vả đứng dậy, liền động phải vếtthương ở bên hông, một màu đỏ tươi chậm rãi loang ra trong nước.
Cố sức ra khỏibồn tắm, Nguyệt Vô Thương tùy chân đá văng quần áo ướt bên người ra. Khi DạNguyệt Sắc đã đổi một bộ quần áo khác, quay lại vẫn thấy Nguyệt Vô Thương trầnnhư nhộng đứng ở nơi đó.Quần áo trong tay Dạ Nguyệt Sắc liền rơi xuống mặt đất,khi phản ứng lại, lập tức quay đầu đi, bất mãn nói: “Nguyệt Nguyệt, ngươi làmgì thế. . . . . .”
“Thật là khó chịu. . . . . .” Thanh âm yếu ớt từ phía sau truyền đến, chỉ trongchốc lát sau liền nghe thấy tiếng kêu rên của hắn xuất hiện bên người. DạNguyệt Sắc lo lắng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Nguyệt Vô Thương đang khom mìnhnhặt lấy quần áo rơi trên mặt đất, cũng động đến miệng vết thương bên hông,trên băng gạc máu chảy ra hòa cùng với nước, thoạt nhìn thập phần nghiêmtrọng.
Dạ Nguyệt Sắc vội vàng nâng Nguyệt Vô Thương dậy, đồng thời cũng nhặt quần áotrên mặt đất lên, hiện tại nàng rất tức giận, cầm quần áo ném cho Nguyệt VôThương sau đó xoay người không thèm để ý đến hắn.
Phía sau vang lên tiếng sột soạt khi mặc quần áo, sau đó cũng liền nghe thấythanh âm suy yếu của Nguyệt Vô Thương: “Sắc sắc. . . . . .” Sau đó liền vòngtay ôm lấy Dạ Nguyệt Sắc, trong thanh âm suy yếu mang theo ý cười: “Đừng nhúcnhích, ta đau. . . . . .”
“Đáng đời ngươi!” Dạ Nguyệt Sắc ngữ khí không tốt, nhưng mà thân mình cũngkhông có động đậy gì, cả khuôn mặt thở phì phì .
“Ừm, ta đáng đời, đừng nóng giận. . . . . .” Nguyệt Vô Thương nhẹ nhàng thìthầm bên tai Dạ Nguyệt Sắc: “Sắc sắc. . . . . .”
“Ngươi cũng không biết quý trọng bản thân mình. . . . . .” Dạ Nguyệt Sắc nhẹnhàng xoay người, căm giận quát hắn: “Luôn để bị thương!”
“Được, là ta không đúng!” Ngữ khí Nguyệt Vô Thương mang theo thành khẩn cùngbiết lỗi, sau đó lại thì thầm nói: “Sắc sắc, ta thật không có khí lực . . . . ..” Sau khi nói xong cả người không còn khí lực dựa vào trên người Dạ NguyệtSắc.
Dạ Nguyệt Sắc vừa tức vừa giận lại vừa đau lòng, cố gắng đỡ Nguyệt Vô Thươnglên giường, để cho hắn thỏai mái nằm xuống giường.
Nghe thanh âm trong phòng dần dần yên lặng lại, lúc này Bắc Đường mới mang theohòm thuốc bước vào phòng. Liền thấy chủ tử đang cười làm lành nhìn khuônmặt tức giận của Dạ Nguyệt Sắc ngồi trên giường.
“Khụ khụ. . . . . .” Bắc Đường ho nhẹ hai tiếng, sau đó nói: “Đã đến giờ thaybăng rồi!”
“Sắc Sắc, nàng ra ngoài ăn chút gì đi. . . . .” Nguyệt Vô Thương hơi hơi nhíumày, đối với Dạ Nguyệt Sắc mà nói, vết thương mà lại bị ngâm qua nước là vôcùng đáng sợ, tốt nhất vẫn là không nên để cho nàng nhìn thấy.
“Không cần!” Dạ Nguyệt Sắc nhìn Nguyệt Vô Thương, Nguyệt Vô Thương cũng đànhvậy.Ý bảo Bắc Đường bắt đầu thay thuốc.
Bởi vì đã ngâm nước một lúc lâu, miệng vết thương cũng không hề bị dính lại vớibăng gạc, rất dễ dàng đã đem băng gạc tháo ra.Bởi vì đã ngâm mình trong thùngthuốc một lúc lâu, ven miệng vết thương trở nên trắng hơn một chút, ở giữa hồnghồng chảy ra một ít máu tươi.
Dạ Nguyệt Sắc nhìn Nguyệt Vô Thương như vậy có chút đau lòng, đi ra phía trước,nhận lấy chai thuốc trong tay Bắc Đường, “Để ta làm!”
Bắc Đường nhíu nhíu mày, lập tức cười cười nhìn Nguyệt Vô Thương, mà hắn cũngthực phối hợp nhảy sang một bên.
Dạ Nguyệt Sắc nhẹ nhàng đem thuốc bôi lên vết thương của Nguyệt Vô Thương, mộtbên ngẩng đầu quan sát biểu tình của Nguyệt Vô Thương, chỉ thấy người kia từđầu đến cuối vẫn chỉ nhẹ nhàng nhìn nàng, hơi hơi yên lòng.
Sau khi bôi thuốc xong, Bắc Đường liền đem thuốc mỡ trong tay đưa cho Dạ NguyệtSắc, Dạ Nguyệt Sắc bôi ra một chút, nghe theo ý bảo của Bắc Đường đem thuốc bôilên miệng vết thương của Nguyệt Vô Thương.
“Phu nhân a, phải dùng sức thêm một chút, như vậy thì hiệu quả của thuốc mớiđược phát huy toàn bộ. . . . . .” Bắc Đường ở bên cạnh nhàn nhã nói.
Phu nhân? !Giờ đây Dạ Nguyệt Sắc mới kịp phản ứng lại, từ lúc đó cho đến giờhắn vẫn gọi nàng là phu nhân!Lực đạo trong tay không chút ý mà lớn hơn mộtchút, Nguyệt Vô Thương thét lớn một tiếng, Dạ Nguyệt Sắc mới có phản ứng lại,vội vàng nói: “Nguyệt Nguyệt, thực xin lỗi. . . . . .”
“Không sao. . . . . .” Nói xong liền nhìn lướt về phía Bắc Đường, Bắc Đườngngượng ngùng không mở miệng.
Sau khi đã bôi xong thuốc mỡ liền bắt đầu băng bó, Bắc Đường thấy không có gìkhác thường lắm, lặng lẽ ra khỏi phòng. Chỉ còn lại có Dạ Nguyệt Sắc đang laolực cố gắng quấn băng gạc, đem eo Nguyệt Vô Thương băng bó lại giống y như xácướp, một tầng thật dày, sao mà có thể ngồi đây.
Nguyệt Vô Thương cũng chỉ mỉm cười nhìn nữ tử đang bận rộn kia, ý cười trongmắt nhu hòa, bên môi hiện lên độ cong ôn nhu.Nếu như được đối xử tốt như vậy,hắn thật mong có thể bị thương thêm vài lần.
“Được rồi!” Dạ Nguyệt Sắc thắt một cái nơ hình con bướm thật to bên hông NguyệtVô Thương, nắm tay lại hơi sợ nhìn về phía Nguyệt Vô Thương nói.
Vừa ngẩng đầu liền thấy người nọ vẫn không chuyển mắt đang chăm chú nhìn nàng,Dạ Nguyệt sắc ngượng ngùng nói: “Nhìn cái gì vậy, kỹ thuật băng bó của bổn tiểuthư cũng là hạng nhất, tuyệt đối là rất được!”
“Ừ, thật là xinh đẹp!” Nguyệt Vô Thương nhìn chằm chằm Dạ Nguyệt Sắc, trong mắthoa đào đổ xuống, nơi khóe miệng cùng giữa lông mày đều tràn ngập nụ cười, lộra vẻ nồng đậm yêu thương
“Đó là đương nhiên!” Dạ Nguyệt Sắc chỉ còn kém là không kiêu ngạo đến mức lắclắc cái đuôi, vẻ mặt đắc ý nói.
Thời gian nhàn nhã, hai người cứ trò chuyện như vậy, Dạ Nguyệt Sắc mỗi ngày đềuđi dạo phố đến phát mệt mới quay về, sau đó liền chờ Nguyệt Vô Thương ngâm nướcthuốc, chỉ chốc lát sau liền ghé vào cạnh giường của Nguyệt Vô Thương ngủ.Nguyệt Vô Thương nhẹ nhàng đem tấm chăn mỏng khoác lên trên người Dạ NguyệtSắc, đưa tay điểm lấy huyệt ngủ của Dạ Nguyệt Sắc, nắm chặt lấy tay nàng đặtnàng lên giường, Dạ Nguyệt Sắc cứ như vậy nằm vào bên trong giường.Sau khi đắpkín chăn, mới hướng về phía ngoài cửa nói với người sáng sớm đã đến đây chờ:“Vào đi!”
Bắc Đường và Nam Uyên tiến vào, Nam Uyên không quên liếc mắt nhìn Nguyệt VôThương một cái, thấy Nguyệt Vô Thương ra hiệu cho hắn nói, Nam Uyên nhíu mày mởmiệng nói: “Thái Hậu đã đem độc hạ lên người Vân Thanh Nghê, lấy máu làm dẫn,tứ Hoàng Tử Nguyệt Lưu Ảnh trúng ‘ Cúc Bách Nhật ’.”
Nguyệt Vô Thương mở hé mắt nhìn, nghĩ nghĩ, thản nhiên hỏi: “Có thể phát hiệnra giải dược của ‘Cúc Bách Nhật’ ở đâu không ?”
“Không có, năm đó giải dược, phương thuốc, cùng với thái y biết phươngpháp giải độc toàn bộ đều đã bị diệt. . . . . . Thái Hậu đã tìm nhiều nam nữ đểlàm thí nghiệm thuốc. . . . . .” Nam Uyên nhíu nhíu mày.
Màu đen trong mắt Nguyệt Vô Thương nổi lên cuồn cuộn, sau đó cũng lập tức biếnmất không thấy gì nữa: “Đừng để cho bà ta biết phương pháp giải độc kia!”
Nguyệt Vô Thương nhíu mày lại, bên dưới chăn nắm chặt lấy bàn tay của Dạ NguyệtSắc, sau đó hỏi: “Tình huống hiện tại của Tướng phủ như thế nào?”
“Dựa theo phân phó, đã báo cho Dạ tướng biết, phu nhân đang ở cùng một chỗ vớichủ tử! Toàn bộ Tướng phủ đều rất mạnh khỏe!” Nam Uyên nói tiếp: “Phong HồiTuyết bị Tây Tử theo dõi, cho đến nay cũng không có biết đến nơi này. . . . ..”
Nguyệt Vô Thương hơi hơi suy tư, Thái Hậu và Hoàng Hậu hiện nay đã bị việcNguyệt Lưu Ảnh trúng độc mà không làm gì được, vậy mà vẫn còn phái người điđuổi giết hắn , tất nhiên là tạm thời không có thời gian động đến Tướng phủ,trong lòng đã quyết tâm.
“Tiếp tục để ý trong hoàng cung. . . . . .cứ để Tây Tử theo dõi Phong HồiTuyết. . . . . .” con ngươi Nguyệt Vô Thương rũ xuống, trong mắt có chút ủ rũ,“Nếu không còn việc gì, đi xuống trước đi!”
Hai người nhỏ giọng rời khỏi phòng, Nguyệt Vô Thương nhẹ nhàng nâng DạNguyệt Sắc một chút, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Dạ Nguyệt Sắc, giốngnhư có nhìn cả đời cũng không đủ.
Vốn tưởng rằng trong cung còn biết giải dược của “Cúc Bách Nhật” , nhưngmà nay xem ra, hình như là rất khó giải. Ánh mắt Nguyệt Vô Thương tối lại, chưakhi nào hắn lại đối với sinh mạng của mình mang theo chờ đợi, cùng hi vọng đượcsống thật lâu dài như vậy, mong muốn cả người mạnh khỏe thật lâu.
Thanh âm suy yếu nhưng vẫn vô cùng dễ nghe vang lên: “Sắc Sắc, nếu có một ngàyta mất đi, có khi nào nàng sẽ rất đau lòng hay không?”Ngón tay nhẹ lướt quakhiến hắn lưu luyên không rời, bờ môi mềm mại, mang theo luyến tiếc vô hạn.
“Nhưng mà cho dù ta biết không thể ở cùng nàng thật lâu, nhưng vẫn không nỡgiao nàng cho người khác. . . . . .”Nguyệt Vô Thương tựa đầu vào cổ Dạ Nguyệt Sắc,lẩm bẩm nói: “Luyến tiếc. . . . . .”
Trong lòng Nguyệt Vô Thương mênh mông, trước đây hắn cũng không hề nghĩ là sẽcó một người như vậy, khiến cho hắn không thể nào bỏ xuống.Cho dù vận mệnh cótrở thành kẻ địch, hắn cũng sẽ sống thật tốt, ở bên cạnh nàng thật lâu.