Vương Gia, Vương Phi Muốn Hưu Người

Chương 14: Mời Vương gia hưu thần thiếp.



Tô Tử Nguyệt bắt đầu chuẩn bị một thùng nước muối nóng. Sau đó đem giòi nuôi được từng chút từng chút để vào chỗ đau. Những con giòi tiếp xúc với thịt thối, liền ngọ nguậy chui vào.

Có mấy cái dược đồng che miệng đi ra ngoài, còn lại các thái y sắc mặt trắng bệch, qua khoảng nửa canh giờ, thịt thối đại khái bị ăn gần hết, các thái y đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

Giòi chỉ ăn thịt thối, những bộ phận kia nó không động tới, vậy nên cách này rất tốt tránh bị tổn thương hơn.

Vị Thái y đi chung với Tô Tử Nguyệt nhìn thấy liền hỏi: “Hiện tại chúng ta làm sao lấy những con giòi kia ra.”

Lời hắn nói chính là lời những thái y kia muốn biết, nhưng sợ bị hạ thấp thân phận nên không nói ra.

Tô Tử Nguyệt cười cười, giòi khẳng định là phải lấy ra, nếu không nó chui xuống dưới chạy đến nội tạng thì rất là phiền phức.

Tô Tử Nguyệt cười nói: “Chúng ta bây giờ liền để giòi tự mình bò ra.”

“Tự bò ra?”

Mọi người quả thực cảm thấy Tô Tử Nguyệt đang nói khùng điên!

Tô Tử Nguyệt trấn tĩnh bước tới, dùng mui múc nước muối ấm bên cạnh, chậm rãi tưới lên phần thịt của Thái phi, ngay sau đó liền xuất hiện sự thần kỳ, những con giòi phình lên, vậy mà liền chủ động bò ra.

Nhìn cảnh tượng những con giòi bò trên đống thịt nhúc nhích rất là buồn nôn, nhưng mọi người lại không lo được cái này, chỉ cảm thấy thật là thần kỳ.

Nếu học được cách điều trị này, vừa khiến người bệnh bớt đau đớn, vừa có thẻ hiệu quả cấp tốc.

Cái thái y trong lòng đã thật tâm bội phục.

Một thái y không nhịn được kích động nói: “Cô nương, về sau chúng tôi có thể dùng phương pháp này trị bệnh cứu người không?” - Tim hắn nhốn nháo, cẩn thận từng li từng tí nhìn Tô Tử Nguyệt, sợ nàng không cho phép.

Các thái y khác nhìn về phía hắn như một kẻ điên, ai lại đi mang cái độc môn bí phương này đi truyền cho kẻ khác?

Thế nhưng sau một cái chớp mắt liền không thể nào tin được vào tai mình khi Tô Tử Nguyệt lên tiếng: “Được, nhưng phương thức thế nào, các ngươi liền phải học tập cẩn thận, đến khi nào ta nói có thể thực hiện, các ngươi mới được phép sử dụng trên thân người bệnh.”

Các thái y nhao nhao muốn học, Tô Tử Nguyệt phải lên tiếng trấn áp, trước phải chữa trị cho Thái phi.



Sau khi bôi thuốc và băng lại vết thương cho Thái phi, người liền bớt đi đau đớn mà nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Các thái y thấy y thuật của Tô Tử Nguyệt cao siêu mà nhao nhao tỉnh giáo. Tô Tử Nguyệt đối với y học cổ đại không quá tinh thông, nhưng đứng ở góc độ Tây y vẫn tận lực giải đáp vấn đề của bọn họ, những khinh thường phỉ nhổ trước kia đều bị quét sạch, thay vào đó là nhiệt liệt và kính nể cùng nhau thỏa luận về nghiên cứu y học.

Phong Thiên Tước ngồi ở một bên nhìn rất lâu, ánh mắt dán lên người Tô Tử Nguyệt thật lâu không cách nào dời đi được, nữ nhân khiến hắn chán ghét vứt bỏ kia hiện tại trở thành một ngôi sao chói mắt trong mắt mọi người.

……

Điều trị nửa tháng, vết thương của Thái phi gần như lành lặn, những nốt thủy đậu cũng gần như biến mất, nhưng vẫn là chưa xuống giường đi lại và nói chuyện được.

Chuyện này Tô Tử Nguyệt đã nói rõ với Phong Thiên Tước, thần kinh của Thái phi bị tổn thương, thời gian ngắn khó cách nào khôi phục, chỉ có thể chậm rãi điều dưỡng.

Tô Tử Nguyệt cũng không thể ở lại trong cung lâu như vậy, Phong Thiên Tước hiểu rõ điều này cho nên phần điều dưỡng giao lại cho người của Thái Y viện.

An bài xong, Phong Thiên Tước liền đưa Tô Tử Nguyệt ra khỏi cung.

Xe ngựa chầm chậm di chuyển, trong xe bầu không khí yên tĩnh.

Tô Tử Nguyệt mệt mỏi nửa tháng, ngủ không đủ giấc, xe ngựa lay động càng khiến người ta buồn ngủ, đang mơ hồ, lại nghe thanh âm bên cạnh vang lên: “Ta từng hứa với ngươi, chỉ cần chữa khỏi bệnh cho mẫu phi, có thể đồng ý cho ngươi một yêu cầu. Hiện tại mẫu phi không tính là hoàn toàn hồi phục, nhưng tóm lại đã tốt hơn, ngươi muốn cái gì?”

Tô Tử Nguyêt mơ hồ gật đầu một cái tỉnh táo lại, đôi mắt tràn ngập mong chờ nhìn Phong Thiên Tước: “Ngươi…à không, Vương gia, ngài nố thật hay đùa đó?”

Phong Thiên Tước nhíu mày: “Tất nhiên là thật, bản vương… ta sao có thể nói đùa với ngươi.”

Phong Thiên Tước muốn nàng buông lỏng với hắn hơn, nên chính hắn buông lỏng xưng hô trước.

Nghĩ vậy, khóe miệng Phong Thiên Tước nhếch lên một chút như có như không nở nụ cười.

Tô Tử Nguyệt nhìn về phía Phong Thiên Tước, hai mắt mở lớn có chút không tin được, lại nhìn kỹ, không sai, hắn cười, băng sơn ngàn năm thế mà cũng có lúc hòa tan.

Cái này khiến lá gan Tô Tử Nguyệt buông lỏng một chút, do dự không biết làm cách nào nói về chuyện ly hôn với Phong Thiên Tước, cuối cùng kiên trì thốt ra: “Ta muốn rời khỏi Vương phủ.”

“Hừm?” - Phong Thiên Tước hừ một tiếng, một dáng như không nghe rõ.



Tô Tư Nguyệt nhắm mắt lại: “Ý của thần thiếp là, thần thiếp thân thể tàn tạ, không có cách nào xứng với Vương gia, càng không đảm đương nổi trách nhiệm của chính phi, mời Vương gia hưu thần thiếp, để thần thiếp an phận, một mình lẳng lặng vượt qua nửa đời sau thuận lợi.”

Vì không để Phong Thiên Tước không cảm thấy bị xúc phạm, Tô Tử Nguyệt không nói nàng muốn hòa ly mà nói thành hắn hưu nàng (bỏ vợ), mặc dù sau này thanh danh của nàng sẽ bị ảnh hưởng, nhưng tóm lại nàng cũng không nghĩ tới tái giá, trước mắt cứ tìm cách để Phong Thiên Tước thả nàng rời đi liền tốt.

Trước đó đã nghĩ tới khả năng này, nhưng hiện tại chính tai nghe thấy, Phong Thiên Tước vẫn cảm thấy trong lòng không dễ chịu, ánh mắt nhìn thật sâu vào Tô Tử Nguyệt: “Ngươi xác định đã nghĩ kỹ rồi? Rời khỏi Vương phủ, là muốn có cuộc sống yên tĩnh, hay là có dự tính khác?”

Rõ ràng là ngữ khí bình thản, càng đến lời cuối cùng càng đổi giọng, giống như là tức giận. Tô Tử Nguyệt trừng mắt, không rõ Phong Thiên Tước bị làm sao.

Phong Thiên Tước hừ lạnh nhếch môi: “Bản vương nhớ không nhầm, tên nô tài mà ngươi ngưỡng mộ trong lòng bây giờ còn lẩn trốn bên ngoài, ngươi có phải còn tâm tư muốn đi tìm hắn? Tứ hải mênh mông, lấy năng lực và thân phận của ngươi đi tìm một người cũng không dễ dàng. Có muốn bản vương thay ngươi hỏi thăm một chút, để cho các người từ tình nhân trở thành tình thân?”

Nếu vừa rồi ngữ khí có chút tức giận thì bây giờ nó thật sắc bén, Tô Tử Nguyệt ngẩn người, mới phản ứng ý của hắn.

Xem ra, hắn đã hiểu nhầm rồi.

Tô Tử Nguyệt cũng không biết giải thích thế nào. Nàng không phải nguyên chủ nên cùng cái tên nô tài kia nửa điểm tình cảm cũng không có, nàng chỉ là muốn thoát khỏi cái Vương phủ này mà tự lập mà thôi.

“Thần thiếp từ ngày gả vào Vương phủ, sống là người của Vương gia, chết là ma của Vương gia, không có một chút suy nghĩ nào khác.”

Nói ra lời này Tô Tử Nguyệt có chút ghê tởm, nhịn không được cảm giác nổi da gà.

Phong Thiên Tước lại tựa như mười phần hưởng thụ, cúi đầu liếc mắt về phía Tô Tử Nguyệt, lười biếng dựa vào vách tường trên xe: “Ừm, ta sẽ cân nhắc một chút.”

Tô Tử Nguyệt không biết hắn muốn cân nhắc cái gì, thả hay không thả chỉ một lời nói, nhưng với cái không khí nào tốt nhất nàng nên im lặng cho lành.

Xe ngựa trực tiếp nhập Vương phủ, Phong Thiên Tước trực tiếp xuống xe xoay người rời đi, lưu lại Tô Tử Nguyệt khó hiểu cùng Khúc Nam không biết chỗ nào sai.

Khúc Nam đuổi theo cũng không kịp, lưu lại cũng không được, khó xử nhìn về phía Tô Tử Nguyệt: “Vương phi, ta…”

Tô Tử Nguyệt khoát tay áo: “Không sao không sao, ngươi đi đi, ta tự mình là Phù Hương Viện.”

Đi ngang qua vườn hoa Nguyệt quý đang nở, những đóa hoa sắc màu rực rỡ, còn không ít nhảy ra khỏi bức tườn của viện, Tô Tử Nguyệt không khỏi nghĩ tới một câu.

Một con hồng hạnh xuất tường…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv