Vương Gia, Vương Phi Muốn Hưu Người

Chương 12: Cơ Hội Thoát Thân.



Phong Thiên Tước không có chút do dự liền phủ định ý nghĩ này, ánh mắt chim ưng rơi vào người Tô Tử Nguyệt: “Ngươi không phải hiểu y thuật? Chẳng lẽ chuyện này ngươi cũng không biết.”

Tô Tử Nguyệt nhún vai, ánh mắt tự nhiên: “Thần thiếp từng nói qua, tầm sư khác nhau, hiểu biết y học khác nhau, thần thiếp không có giống như các đại phu khác, có cái gì kỳ quái sao?

Lại nói, Lâm tiểu thư không phải là có tri thức hiểu lễ nghĩa, không gì không giỏi, làm sao ngay cả điều này cũng không biết? Hoặc là Lâm tiểu thư không phải là không biết, mà là muốn thăm dò hiểu biết sâu cạn của thần thiếp?” - Tô Tử Nguyệt không kiêu ngạo không tự ti, ngữ điệu dùng từ có thâm ý khác.

Phong Thiên Tước mạnh mẽ trừng mắt Tô Tử Nguyệt: “Nói hươu nói vượn! Đợi bản vương điều tra rõ ràng, lại đến xử trí ngươi.”

Tô Tử Nguyệt cảm thấy có một cơn gió mạnh lướt qua, mở mắt ra, Phong Thiên Tước đã đi ra khỏi phòng.

Hừ, tính toán nàng, lần này không biết là ai tính toán ai, chỉ mong là lần này Phong Thiên Tước không có bị mỹ nhân mê hoặc đầu óc thì tốt.

Phong Thiên Tước cũng không phải loại người để nữ nhân nắm mũi kéo đi. Cho nên hắn cũng không tìm hỏi Lâm Thiên Nhu mà để Khúc Nam bí mật điều tra một chút. Xác định những loại thuốc bổ kia không có bị người ngoài chạm vào hay Tô Tử Nguyệt giở trò, mỗi loại đều là hàng thật giá thật.

“Được rồi, có thể là Thiên Nhu không hiểu những thứ này.”

Phong Thiên Tước nói xong liền tiếp tục nhìn những công văn trên bàn.

Khúc Nam muốn nói lại thôi, Phong Thiên Tước dừng viết, chờ hắn mở miệng, nhưng Khúc Nam lại im lặng khiến hắn bực bội: “Có lời gì thì nói ra.”

Khúc Nam lúc này mới nói: “Vương gia, thuộc hạ nhớ kỹ… năm năm trước ngài đại thắng hồi kinh, ngày đêm chạy đi thương thể trên người trở nên không tốt phải nằm trên giường một tháng, lúc đó Lâm tiểu thư canh giữ bên người, sắc thuốc, hỏi bệnh, đem mấy chục phương thuốc học thuộc lòng, thái y liền nói, Lâm tiểu thư có thiên phú y thuật…”

Không chỉ vậy, Lâm Thiên Nhu sợ Phong Thiên Tước đánh trận thụ thương, cho nên đã cố ý học y thuật.

Khúc Nam nói ra là muốn nhắc nhở Phong Thiên Tước rằng Lâm Thiên Nhu không có khả năng không biết những chuyện kia, sau đó đại khái là kêu oan cho Tô Tử Nguyệt.

Nhưng mà chuyện Phong Thiên Tước đã xác định, sao có thể cho một thuộc hạ xen vào, lạnh lùng liếc mắt: “Ngươi học được lắm mồm từ khi nào?”

Tâm hắn lại nghĩ, coi như Thiên Nhi hiểu thì thế nào, Tô Tử Nguyệt nữ nhân kia cũng không phải hiểu y thuật sao, có thể là nàng ta cố ý muốn hãm hại Thiên Nhu thì có. So sánh ra, hắn chính là cảm thấy Thiên Nhu vô tội, còn Tô Tử Nguyệt, hừ, chẳng qua là một nữ nhân bại hại đạo đức.

Tâm thì nghĩ như vậy, nhưng sự nghi ngờ đã gieo xuống, liền chắc chắn sẽ có ngày nảy mầm.



Rất lâu Tô Tử Nguyệt cũng không có gặp lại Phong Thiên Tước, suốt ngày ở trong Phù Hương Viện đọc sách y thuật cổ đại, nàng luôn nuôi hy vọng sau khi thoát khỏi Vương phủ, sẽ mở một y quán kiếm tiền làm giàu sống an nhàn.

Lúc Phong Thiên Tước bước vào Phù Hương Viện lần này, bên trong đã có chút khác lạ. Tô Tử Nguyệt cả ngày không ra ngoài nên mặc một lớp y phục mỏng bên trong, ngồi trên cái xích đu mà nàng và Hạ Đào làm ra, ôm lấy quyển sách y thuật, ngủ mê man.

Tô Tử Nguyệt gương mặt hồng nhuận xinh đẹp, hai mắt nhắm nghiền nằm ngủ trong vô cùng ngây ngô.

Phong Thiên Tước bước vào có chút ngẩn người, chưa kịp lên tiếng thì Hạ Đào đã chạy ra thi lễ: “Tham kiến Vương gia.”

Tô Tử Nguyệt nghe tiếng động, mở mắt tỉnh lại, nhìn thấy Phong Thiên Tước có chút bất ngờ, tên thần kinh bất ổn này lại đến kiếm chuyện gì đây.

Phong Thiên Tước nhìn Tô Tử Nguyệt, trực tiếp nói ra ý đồ đến đây: “Mẫu phi của bản vương trong cung bệnh nặng, toàn bộ Thái y viện đều không có cách, bản vương lệnh cho ngươi phải tiến cung, nhất thiết phải chữa khỏi cho Thái phi. Chỉ cần Thái phi không sao, ngươi muốn cái gì, bản vương đều có thể đáp ứng.”

Cho dù là nàng ta muốn đi tìm cái tên nô tài đã chạy thoát kia quay về, hắn cũng sẽ tìm.

Hai mắt Tô Tử Nguyệt sáng lên, lập tức đáp ứng.

Có cái cơ hội thoát thân tốt như vậy mà.

Còn về bệnh của Thái phi, cả cái Thái y viện còn chữa không được, lỡ như nặng quá nàng không trị được, hắn cũng không có cớ gì xử lý nàng.

Phong Thiên Tước đưa Tô Tử Nguyệt vào cung, nàng còn chưa dòm ngó được gì thì đã bị đưa tới cung của Thái phi.

Bên trong, bảy tám thái y vây lại một chỗ to nhỏ thương lượng cái gì đó, khi hai người bước vào cũng không phát hiện, khi kịp phản ứng liền liên tục không ngừng hành lễ, toàn bộ rối bời.

Phong Thiên Tước nhíu chặt lông mày, gương mặt đầy lo lắng: “Thế nào rồi?”

Cái thái y nhìn nhau, ước chừng là viện phán run rẩy đứng ra, giọng nói không lưu loát: “Vương… Vương gia, Thái phi… gương mặt đã tê liệt, đại tiểu tiện đã không tự chủ, sợ là…sợ là…”

Còn chưa dứt lời, Phong Thiên Tước đã gầm thét: “Phế vật, các ngươi từng người từng người đều là thái y của Thái y viện, cầm bổng lộc không thiếu, thế nhưng chút bệnh này liền làm khó các ngươi sao? Thái phi khi mới sinh bệnh các ngươi nói thế nào, nói chỉ là bệnh thủy đậu bình thường, hừ! Đây là các ngươi ban đầu chẩn sai bệnh hay là các ngươi không trị. Thái phi có chuyện gì bất trắc, bản vương cho các ngươi chôn cùng.”

Phong Thiên Tước muốn đưa Tô Tử Nguyệt vào cung chính là còn một nguyên do, hắn cảm thấy người ở Thái y viện không thể tin được. Hoàng thượng đối với hắn kiêng kị, nhiều lần không thể diệt trừ hắn, thì làm sao có thể thành tâm cho mẫu phi hắn chữa bệnh?

Nghe bọn họ ồn ào, Tô Tử Nguyệt không cần nghĩ cũng biết bộ dạng của Thái phi thê thảm ra sao.



Nàng đi vào bên trong nhìn thấy một nữ tử nằm trên giường, khuôn mặt chẳng qua hơn ba mươi tuổi. Thời này lấy chồng sinh con sớm, một nữ tử hơn ba mươi tuổi có Phong Thiên Tước hai mươi tuổi làm nhi tử đã thành quả cũng rất bình thường.

Hai mắt nhắm lại, sắc mặt vàng vàng, nhìn tựa như ngủ nhưng cả người khẽ vặn vẹo, còn có tiếng rên rỉ nho nhỏ. Tô Tử Nguyệt mở chăn lên, lập tức nghe được mùi hôi thối bóc ra, xem ra thái y nói Thái phi đại tiểu tiện không tự chủ cũng không phải nói sai.

Phong Thiên Tước đi tới gọi một tiếng mẫu phi, người trên giường hé tâm mắt, há miệng muốn nói nhưng không nói nên lời.

“Mẫu phi, đừng sợ, Tước nhi ở đây.” - Phong Thiên Tước hiếm khi dịu dàng, người hầu bên cạnh Thái phi nức nở: “Vương gia, Thái phi… Thái phi sợ không gặp được ngài lần cuối.”

Tô Tử Nguyệt trợn mắt nhìn tỳ nữ nói: “Trước mắt đừng có nói gở, ta hỏi ngươi, Thái phi trừ những nốt đỏ đầy người còn có chỗ nào không thoải mái không?”

Thái phi thần kinh đã tê liệt, cánh tay và cái cổ thậm chí nổi lên không ít mụn nước, xem ra chính là điều trị không tốt, đã nhiễm trùng sinh mủ!

Nô tỳ bên cạnh nhìn Tô Tử Nguyệt, trong mắt lóe lên vẻ khác lạ, chuyển mắt nhìn Phong Thiên Tước: “Vương gia… cô nương này là…”

Nô tỳ này là thân cận của Thái phi, Phong Thiên Tước đối với nàng ta cũng tôn trọng: “Nàng là bản vương mời vào cung chữa bệnh cho Thái phi, ngươi cứ trả lời những gì nàng hỏi.” - Hắn lại nhìn về phía Tô Tử Nguyệt: “Thế nào, có cách nào không?”

Tô Tử Nguyệt liếc mắt: “Ta còn chưa xem bệnh thì làm sao biết có cách không? Vương gia vẫn là nên ngồi ghế an tâm chờ một láy, ta xem bệnh xong sẽ tự báo cáo với ngài.”

Nô tỳ kinh hãi nghe giọng điệu của Tô Tử Nguyệt nói chuyện với Phong Thiên Tước, kinh ngạc hơn là Phong Thiên Tước không hề tức giận, nàng ta thầm đoán xem quan hệ của hai người là thế nào.

Tô Tử Nguyệt lại hỏi: “Thái phi trừ bệnh thủy đậu ra, phải chăng còn có chứng bệnh khác? Ngươi là nô tỳ thân cận của người, hắn là phải rõ ràng nhất.”

Thấy nô tỳ ú ớ không đáp, nhìn bộ dạng dường như là không có chút lo lắng gì cho bệnh tình của chủ tử.

Tô Tử Nguyệt mở mí mắt của Thái phi, chỉ thấy đáy mắt thanh minh, chỉ là cơ bắp cứng đờ, nhìn không giống trúng gió, bệnh thủy đậu sẽ không đến mức này.

Tô Tử Nguyệt đang muốn ép hỏi nô tỳ, thì đã nghe tiếng thái y căm phẫn chỉ trích: “Vương gia, sao ngài có thể để cho một cái y bà xem bệnh cho Thái phi, đó là sỉ nhục Thái phi. Bọn thần chính là vượt qua tuyển chọn vào Thái y viện, trải qua bao nhiêu năm tôi luyện, chẳng lẽ không so được với một y bà vừa xuất sư sao?”

Y bà thời cổ đại là bậc thấp trong đại phu, chỉ có nhưng kẻ mà đại phu không coi ra gì không muốn chữa trị mới tìm đến y bà, ví dụ nư kỹ nữ, ví dụ như nô lệ mắc bệnh về sinh dục.

Vả lại bọn hắn nhìn Tô Tử Tuyệt còn nhỏ tuổi, là là nữ nhân, liền xem Tô Tử Nguyệt chính là y bà hạ đẳng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv