Nữ nhân này giống như Tu La địa ngục….
Rõ ràng là không có một chút sát ý nào, nhưng mà thanh âm lại giống như Tu La dưới địa ngục truyền ra...
Tuyết Nhi nói ra những lời này, nhìn lướt qua sắc mặt trắng bệch của Lan Ảnh, đem mười mũi tên chia ra ở hai bên bàn tay, mỗi tay năm, phân chia đều, khóe miệng khẽ cong lên một độ cong tà tứ, vào lúc mọi người chăm chú nhìn, mười mũi tên đồng loạt bay đi!
Chính là trong nháy mắt, toàn bộ mười mũi tên đều trúng hồng tâm, nhưng mà không đợi mọi người ngây ngốc, bia ngắm cách đó mấy chục thước đã vỡ vụn ra, mà mười mũi tên vẫn tiếp tục xé gió bay đi….
Mọi người nhìn lại chỗ cô đang ngồi kia, khoảng cách với bia ngắm ít nhất là tám mươi thước!
Một khắc, mọi người ồ đầy lên.
“Bổn vương phi không thích lãng phí thời gian, nếu là ta bắt đầu trước, chẳng phải là tốn thời gian thay các ngươi tìm bia ngắm mới”, Lời nói Tuyết Nhi đạm mạc mà lại tùy ý, giống như một trận gió mát thổi qua, phượng mâu màu hổ phách liếc nhìn Lan Ảnh sắc mặt khiếp sợ, còn chưa xuống ngựa.
Mọi người ngơ ngác nhìn nữ tử phong tư trác tuyệt đang ngồi trên lưng ngựa, dung nhan tuyệt sắc khuynh thành, một thân ngân y phụ trợ, nữ tử càng thêm diễm lệ, mà diễm lệ này, lại không che dấu được khí chất tôn quý cường đại!
Nữ tử như vậy, không cần dùng nhiều ngôn ngữ, liền làm cho người khác không thể nói thêm cái gì.
Mọi người vĩnh viễn cũng không quên được giờ khắc này, không thể quên mất Băng Tuyết Nhi giờ phút này, người được gọi là phế vật, giờ phút này lại chói mắt cỡ nào, làm cho người ta mê luyến cỡ nào.
Hiên Viên Lãnh nhìn U Tà, đồng tử màu đen dần chuyển sang màu lục, khóe môi gợi lên chút ý cười, nàng hoàn mỹ như vậy, cuộc đời này hắn còn cầu gì?
Mà đáy mắt Tạp Tề Nhĩ Mạt Lạp xẹt qua một tia khiếp sợ, không thể không thừa nhận... Nàng thật sự rất lợi hại, vừa rồi ngay cả cung tên nàng cũng không dùng, trực tiếp tùy ý ném ra, cũng là chưa từng nhìn bia ngắm, coi chuyện đó như là điều bình thường.
Cô xuống ngựa đứng yên bên người hắn, nhìn lên trên ghế mà Lam Man vương đang ngồi, ý tứ kia vô cùng rõ ràng, ta thắng, mau đem Đình Lôi ra cho ta mang đi.
Mà sắc mặt Lam Man vương như màu đất, nhìn Tuyết Nhi, lại nhìn Hiên Viên Lãnh đứng bên người nàng, bá khí tùy ý, sau đó mới do dự phân phó thị vệ đem Đình Lôi đi ra, nhưng sau đó lại giống như nghĩ tới cái gì, khóe miệng gợi lên một chút ý cười âm hiểm, muốn Đình Lôi? Có thể, nhưng phải xem ngươi có bản lĩnh làm nó phục tùng không đã!
Không bao lâu, một con tuấn mã màu tuyết trắng chậm rì rì đi tới bãi săn, không ai dám cầm lấy dây cương, con ngươi cô nheo lại tinh tế đánh giá Đình Lôi, toàn thân trắng muốt không có một tia tạp mao, ngang mi tâm có một đám lông màu đỏ thắm trông càng thêm uy vũ, quả nhiên là một con ngựa tốt!
Nhưng mà đúng lúc này Đình Lô đột nhiên nổi lên cuồng tính mãnh liệt, hướng về phía ngoài bãi săn chạy như điên, Tuyết Nhi không có chút do dự nào, phi thân lên ngồi trên lưng Đình Lôi, nhìn một màn này mọi người đều sợ hãi, tính cách Đình Lôi không kiềm chế được, lập tức mọi người khiếp sợ về lá gan của lãnh vương phi, sợ nàng xảy ra chuyện gì, Lãnh chính vương khẳng định sẽ diệt gọn Lam Man tộc bọn họ?
Mà Đình Lôi cũng vô cùng giận dữ, bắt đầu điên cuồng chạy loạn, còn kịch liệt lắc lư trái phải, nhằm đem cô hất khỏi lưng ngựa, nhưng là dù đá hay lắc như thế nào, người ngồi trên càng nắm chắc ổn định dây cương.
Chạy ra ngoài bãi săn vài trăm thước lại còn điên cuồng chạy loạn, mọi người trong sân sợ tới mức la to, mà cô gắt gao ôm chặt cổ ngựa, bốn chân của Đình Lôi nhảy lên, kịch liệt chạy quanh một chỗ, nhưng là vẫn như cũ không thể đem Tuyết Nhi hất ra.
Giằng co một hồi lâu, móng trước của Đình Lôi nâng lên phát ra tiếng hí thật dài, sau đó liền đem tốc đọ chậm lại, không hề chạy loạn, ngược lại chạy về bên trong bãi săn, cô biết, Đình Lôi đã chịu phục tùng.
Sau khi trở lại bãi săn, cô nhảy xuống lưng ngựa, mâu trung Đình Lôi nhìn về phía tràn đầy ôn thuần, mà khi nhìn phía những người khác thì vẫn như cũ tràn đầy cuồng ngạo.
Nhìn chi bảo trấn tộc của Lam Man- Đình Lôi đã bị nàng làm cho phục tùng, tâm Lam Man vương giống như đang chảy máu, mà sắc mặt Tạp Tề Nhĩ Mạt Lạp lại xanh mét, Đình Lôi này nàng từng thử qua, nhưng lại bị thương đầy người, vẫn không thể làm nó phục tùng.
Hiên Viên Lãnh nhìn tiểu nữ nhân bên người hào quang đang bắn ra bốn phía, phượng mâu màu hổ phách của nàng vẫn như cũ vậy mà giờ này lại chói mắt như vậy!
Tay Lan Ảnh gắt gao nắm chặt, đáy mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn, nữ nhân này làm sao có thể cướp đi vinh quang vốn thuộc về nàng, quả thực đáng chết, không giết nàng, thật sự là không hóa giải được mối hận trong lòng!lãnh chính vương phủ của Hiên Viên đấy, bằng không bổn vương phi lại tự mình đến trước phủ.”,con ngươi thâm thúy của cô xẹt qua một tia cười ý vị thâm trường.
--- ------ ------ ------ ------ ------ --------
Sau mấy tháng trời cuối cùng cũng đến phủ, hắn liền dẫn cô vào phòng.
Bàn tay ấy di chuyển khắp nơi,thò vào trong áo cô,lúc này anh thật muốn xé tan bộ quần áo cô đang mặc nó thật bất tiện,mặc cho cô giãy giụa anh vẫn cứ hiên ngang chạm vào từng tấc da,nụ hôn khiến cô mất hết dương khí,nhờ vậy anh mới buông ra để cô thở,hơi thở nóng bừng của 2 người hòa vào nhau,cô thở gấp,lấy lại hơi rất nhanh để còn nói chứ,để anh “tung hoành “vậy,cô cũng ko chịu được đâu.
-Làm gì thế hả,Lãnh?
Câu nói vì thẹn mà có sự tức giận,còn hắn vẫn không hề biến sắc,chỉ là lúc này cô gọi tên anh như vậy có quá kích thích không? Là do cô cứ khơi dậy “ý tưởng đó” trong anh.......
-Yêu nương tử,tăng tình cảm.
-Lãnh nói vớ vẩn gì thế? Lùi ra,ra ngoài.
-Không được,do nàng trước,đền bù cho ta.
-Ta làm sao,đền bù cái gì?
Môi hắn sát tai cô,1 từ “Ưm” phát ra cũng đồng với lúc quần áo cô bị anh xé vất xuống sàn,giờ chỉ còn đồ trong.
-A.........
Cô ngại đỏ mặt còn rất tức giận định kéo chăn nhưng hai tay bị hắn giữ lại:
-Chàng....Chàng đồ biến thái,đồ...đồ sắc lang,tránh ra cho tôi,ra mau,đi ra.....
-Bình tĩnh nào nương tử,em nôn nóng thế sao? Giọng anh đã khàn khàn,âm thanh có chứ phần dục vọng......
-Nôn nóng cái gì chứ....
Đầu cô bỗng hiện lên hình ảnh...nếu cô và hắn làm chuyện đó....A ko......ko thể........
-Ta muốn ăn nàng.
-Không,chàng nói vớ vẩn gì thế,tránh ra cho ta.
-Nàng không hiểu.Hắn nghiêm túc rồi nha,thật khác,ánh mắt này ko phải ánh mắt hắn hay nhìn cô,ánh mắt này khác,rất khác:
-Huhu.hiên Viên Lãnh,tha cho em đi.
-Không được,tiến hành thôi.
-Khong,đâu sợ đau........
-Ngốc,đằng nào cũng vậy,nàng còn sợ?
............
-Yên tâm,nương tử anh yêu em.....
-.......
Cô im lặng vì chưa biết đáp lại như nào vì dù sao cũng yêu anh,chỉ là trong thời gian cô suy nghĩ đó,người cô và người hắn không còn 1 mảnh vải nào rồi.....
Cảm thấy thân hình man mát cô di chuyển ánh mắt xuống, nhìn mới thấy,đây gọi là đôi khỏa thân á.........Hắn và cô......Ngại quá cô che mặt.
Nhìn cô đáng yêu vậy khiến môi hắn nở nụ cười:
-Không cần ngại,sau này sẽ còn nhiều.....
Hắn lại tiến tới hôn cô rất nhanh,rồi di chuyển xuống cổ,giữa ngực.....cắn mút làm nó đỏ lên,cũng như là dấu ấn hắn tạo để thể hiện bản quyền nương tử này là của hắn vậy......
Bàn tay hắn xoa nắn 1 tiểu nụ hoa,khiến chái cherry đỏ ngửng một bên cắn mút kích tình...
-A....ưm...đừng...khó chịu.....
-Nương tử nhạy cảm thật đấy.
Bàn tay khác anh đưa đến tiểu huyệt của cô,xoa xung quanh khiến nó rỉ nước,vật căn của hắn đã căng cứng chỉ là phải đợi........
Hắn tiến vật thể đó đến gần hoa huyệt cô,cọ cọ xung quanh....
-A....ưm...khó chịu quá....giúp....giúp thiếp.....
-Gíup nàng làm gì? Hắn phải để cô nói ra nhưng ai ngờ người này khác thường nha,tuy không thể chiến thắng cái cảm giác này nhưng vẫn cố ngăn bản thân.....
-Không....không...nóng......thiếp không muốn.....
Câu nói thứ 2 của cô thật khác với dự định.....
-Nàng nói cái gì? Nàng không muốn với ta?
Không để cô nói gì,hắn lại tiếp tục khiêu khích,ngón tay hắn vân vê “cánh hoa “,còn miết ma cửa huyệt thật làm cô quá nóng rồi...
-Ưm...nóng.....rỗng quá....thiếp...muốn
-Nói đi nào cưng.
-Lấp đầy...lấp đầy đi.
-Hứ? nàng nói gì thế.
-Muốn...muốn chàng.
Hắn đợi câu nói này lâu rồi,phải chịu hành hạ bởi cái dục vọng này suốt mấy tháng, bây giờ đến lúc thịt cô rồi.
Vậy là một đêm xuân đã sảy ra