"Ờm, ta có hai đứa bé."
Hàn Phỉ nỗ lực dùng ngữ khí bình tĩnh nhất nói ra những lời này. Thế nhưng đối với Độ Tái mà nói, vẫn cực kì chấn động, đầu ông không khác nào vừa có một quả bom nổ tung. Thật vất vả, Độ Tái ông mới có thêm một đứa cháu gái, ông còn chưa kịp sủng ái nó, chưa kịp bù đắp tử tế cho nó, đối với ông mà nói, cô cháu ngoại này còn như một đứa trẻ, làm sao lại.. lại có con được? Làm sao lại có con của nó được a!
Bởi vì biểu hiện của Độ Tái quá mức khϊếp sợ, làm cho Hàn Phỉ cảm thấy không phải là mình đã làm sai chuyện gì rồi chứ, có chút chột dạ cúi đầu.
Độ Tái hít sâu nhiều lần, mới miễn cưỡng hỏi: "Là tên khốn kiếp nào?"
Hàn Phỉ cùng Độ Ngân Thân cũng hiểu tên khốn kiếp này là chỉ ai, qua nhiều năm như vậy, Độ Ngân Thân lần đầu tiên tán thành lời nói của cha hắn như thế, nam nhân kia quả thực chính là một tên khốn nạn mà!
Bất đắc dĩ, Hàn Phỉ không thể làm gì khác hơn là giải thích lại một lần, đương nhiên, còn giúp Tần Triệt đã biến mất kia nói tốt mấy lời.
"Hắn bỏ vợ bỏ con?"
Bất luận Hàn Phỉ điểm tô cho đẹp thế nào, Độ Tái vẫn nhạy cảm bắt lấy điểm mấu chốt, còn tổng kết hết sức hay ho -- bỏ vợ bỏ con.
Hàn Phỉ lập tức cảm thấy, mình không còn lời nào để nói.
Độ Tái tức đến đỏ mặt, nói: "Nói cho ta biết, người kia là ai? Ta chắc chắn sẽ làm thịt hắn!"
Hàn Phỉ dừng một hơi, nói: "Cháu sẽ đi tìm hắn."
Ý là nàng không muốn nói cho họ biết, tăm tích của Tần Triệt.
Độ Tái một bộ chỉ tiếc mài sắt không thành thép nói: "Đã như vậy, cháu còn che chở cho tên khốn kia sao? Cháu bị ngốc à!"
Hàn Phỉ trầm giọng nói: "Hắn không phải là tên khốn."
"Cái gì?"
Hàn Phỉ lặp lại một lần: "Hắn không phải là tên khốn."
Độ Tái cho rằng Hàn Phỉ là quá ngốc, bị nam nhân lừa gạt, lại vẫn còn che chở cho hắn, liền lập tức muốn dùng ngữ khí của trưởng bối giáo huấn Hàn Phỉ một hồi, thế nhưng ông còn chưa mở miệng, Hàn Phỉ đã bình thản nói. "Hắn không phải là tên khốn, những thứ hắn đã bỏ ra, là cháu không thể bù đắp được."
Độ Ngân Thân tiến lên một bước: "Vậy tại sao hắn lại rời đi?"
Hàn Phỉ hé miệng, hai tay nắm chặt, nói: "Thật xin lỗi. Ta không thể trả lời."
Cha con Độ gia cũng trầm mặc nhìn Hàn Phỉ, cuối cùng rốt cuộc không đành lòng nhìn thấy nàng lộ ra thần sắc như vậy, Độ Tái mở miệng nói: "Vậy hiện tại đứa bé ở nơi nào?"
Hàn Phỉ hài lòng nhếch môi, ngữ khí vui vẻ nói: "Cháu sẽ lập tức đi đón con bé!"
Độ Tái bất đắc dĩ thở dài, nói: "Có thể làm sao được bây giờ, thật vất vả mới tìm được cháu gái trở về, ai."
Lúc Hác lão bản cùng Trì Tư trăm cay nghìn đắng rốt cuộc tìm được nơi đóng quân của Độ Ngân Thân, hai người ôm Tiếu Tiếu, căng thẳng đến tâm thần run rẩy.
Mấy người dàn quân cách nơi đóng quân ba dặm, đang mưu đồ một phen làm sao đi vào cứu Hàn Phỉ, thế nhưng thật sự không tìm ra cách nào khả thi.
Hác lão bản ôm Tiếu Tiếu, tràn đầy lo lắng nói: "Tư Tư, ngươi định thế nào?"
Mấy ngày liên tiếp cùng tìm cách đối phó mọi chuyện, giữa hai nữ nhân là Hác lão bản cùng Trì Tư đã kiến lập một mối quan hệ vô cùng tốt, Hác lão bản cũng đã hoàn toàn quên đi thân phân nữ hoàng của Trì Tư, ngược lại càng giống như bằng hữu ở chung.
Trì Tư nhíu mày, nói: "Độ Ngân Thân rất lợi hại, chuyện này sợ là không đơn giản."
Hồ Ba Quận một mực đi theo, mở miệng nói: "Không, Độ Ngân Thân lợi hại, thế nhưng cha hắn còn lợi hại hơn, một đầu ngón tay của quân đội 5 sao là có thể diệt sạch quân ta rồi."
Sắc mặt Trì Tư càng thêm khó coi.
Hồ Ba Quận thấp thỏm bất an nói: "Độ Tái tướng quân không phải là một người dễ tính, chúng ta không thể tùy tiện trêu chọc ông ta được."
Trì Tư lắc đầu, nói: "Nhưng chúng ta nhất định phải tiến lên."
An nguy của bệ hạ, mới là điều quan trọng nhất.
Trì Tư nhìn về phía Hác lão bản, nói: "Ngươi mang theo hài tử cùng Hồ Ba Quận nấp ở đây, ta đi vào nơi đóng quân."
Hác lão bản có chút không đồng ý, nói: "Một thân một mình ngươi quá nguy hiểm!"
Trì Tư thở dài, nói: "Đây là cách duy nhất."
Bọn họ không phải là không đi tìm đồng bạn của mình, thế nhưng ở chỗ canh giữ của nhóm người Khôi Nam đã trống rỗng không còn một ai, bọn họ không có cách nào, đành quyết định độc thân mạo hiểm. Bệ hạ phải cứu, thế nhưng tiểu công chúa cũng tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì, vì thế cách tốt nhất chính là Hác lão bản ôm Tiếu Tiếu chờ ở đây, còn Trì Tư một mình đi vào.
Trì Tư đã chuẩn bị cho kết quả xấu nhất. Hồ Ba Quận ngược lại là thật tâm khâm phục nữ nhân này, tuy hắn lựa chọn đi theo Hàn Phỉ lang bạt, thế nhưng điều này không có nghĩa là hắn sẽ liều cả tính mạng cùng đội quân của hắn vì nàng, điều hắn có thể làm, chính là đợi ở chỗ này mà thôi.
Hác lão bản cũng biết đây là cách duy nhất, cũng không nói gì, gật đầu với Trì Tư.
"Ta đi đây."
Trì Tư đứng dậy, thu kiếm cẩn thận, chuẩn bị rời đi. Nhưng đúng vào lúc này, một loạt tiếng bước chân vang lên. Rầm rập, rầm rập -- vô cùng chỉnh tề. Giống như được huấn luyện nghiêm chỉnh vậy. Trì Tư hoàn toàn biến sắc, loại tiếng bước chân này sao nàng có thể không quen thuộc? Đây là tiếng bước chân của một đội quân! Có quân đội!
Quả thật không sai, ở trước mặt bọn họ, từ mỗi một phương hướng tuôn ra rất đông binh lính, từng người đều biểu hiện nghiêm túc, trên thân còn mang theo mùi máu tanh, vừa nhìn liền biết không phải là quân đội thông thường.
Mà khi Hồ Ba Quận nhìn thấy trường thương cột một sợi đai đỏ của những binh sĩ, mặt lập tức trở nên trắng bệch, ngay cả hai chân cũng có chút run cầm cập.
"Là, là quân đội của Độ Tái.."
Trong nháy mắt, sắc mặt mọi người liền chìm đến đáy vực.
Trì Tư lập tức rút kiếm ra, che chở cho Hác lão bản cùng Tiếu Tiếu ở phía sau, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm đám binh sĩ.
Sau khi bao vây mấy người bọn họ, đám binh sĩ cũng không làm gì, chỉ đứng yên ở nơi đó.
Lúc này, Tiếu Tiếu luôn ngủ trong lòng Hác lão bản đột nhiên mở mắt, trong miệng phun ra một quả bóng, tựa hồ vô cùng vui vẻ a a kêu lên.
Hác lão bản cho là nhóc con bị hù dọa, vội vã an ủi: "Tiếu Tiếu ngoan, chớ sợ chớ sợ."
Lúc này, một thanh âm chẳng khác nào sét đánh vang lên.
"Tên tiểu tử kia ở nơi nào?"
Mọi người cả kinh, đã nhìn thấy một nam nhân dáng vẻ thư sinh đi ra từ giữa đám binh lính, mỗi đi một bước đều mang theo khí thế vô cùng dễ thấy. Hồ Ba Quận đã sắp đứng không vững, người kia, chính là Độ Tái đại danh đỉnh đỉnh a! Đây chính là tướng quân 5 sao Độ Tái đấy!
Hồ Ba Quận cảm thấy trước mắt hoa lên, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, xong đời rồi, bọn họ đều phải chết ở chỗ này!
"Cậu, người đừng hù dọa họ."
Một giọng nói xinh đẹp quen thuộc chen vào.
Trì Tư cùng Hác lão bản lập tức nhìn sang, hai người đồng thời kinh ngạc trợn mắt lên.
Lúc Hàn Phỉ nhìn thấy bọn họ cũng lộ ra vẻ mặt vui cười, vội vã tiến lên, ngoắc ngoắc tay, nói: "Không nhận ra ta sao?"
"A, a, mẫu thân!"
Ngược lại là Tiếu Tiếu nằm trong lòng Hác lão bản kêu lên trước tiên, bé con giơ ra hai cánh tay mũm mĩm, tựa hồ muốn Hàn Phỉ ôm lấy.
Hàn Phỉ nhìn thấy lập tức trái tim mềm nhũn, liền vội vàng ôm lấy Tiếu Tiếu, cọ cọ khuôn mặt bé con.