Độ Tái 'ừm' một tiếng.
Độ Ngân Thân có chút khó tin, nói: "Vậy vì sao cha không nói với ông nội?"
"Đã ra đi, thì cứ để cho nàng ấy có cuộc sống mà nàng muốn đi."
Độ Ngân Thân tựa hồ bị chấn động rất mạnh. Ở trong lòng Độ Ngân Thân, người cha Độ Tái này của hắn chính là một người cực kì cứng nhắc, cố chấp đến cùng, đời này cũng sẽ không thay đổi, thế nhưng hiện tại, ông ấy lại có thể nói ra mấy lời như thế? Thậm chí năm đó, ông ấy còn thả một con đường, buông tha cho cô cô?
Dường như vẻ mặt của Độ Ngân Thân quá mức rõ ràng, Độ Tái thấy buồn cười, nói: "Vẻ mặt của con là sao? Thật sự cho rằng cha là một người tâm địa sắt đá sao?"
Độ Ngân Thân nói không ra lời.
"Chạy khỏi biên ngoại sao có thể đơn giản như vậy, nếu không phải ta âm thầm trợ giúp, thì cô cô con đã bị tóm về rồi, có điều muội ấy đúng là đã tìm được một người tốt, ta nghe nói hắn còn là đại quan của một quốc gia ở đại lục."
Gương mặt Độ Tái tràn đầy vẻ không xác định, tựa hồ thời gian đã quá lâu, ký ức cũng có chút mơ hồ, thế nhưng câu nói này đã khiến cho Hàn Phỉ vẫn luôn đứng một bên nghe bị dọa cho cả người run rẩy một hồi. Nàng lại một lần nữa thôi miên chính mình, sẽ không, đều là ảo giác!
Độ Ngân Thân lại hỏi: "Vì sao cha lại biết rõ như vậy? Cô cô đã gả cho người nào?"
Độ Tái rơi vào trầm tư, tựa hồ đang cố gắng nghĩ lại chuyện năm đó, làm cho Hàn Phỉ cũng khẩn trương theo, mong mỏi cùng chờ đợi.
"Dường như gọi là.. gì ấy nhỉ, hắn là một đại quan, thế nhưng tên gọi cụ thể thì ta quên mất rồi, đã hơn hai mươi năm, quá xa xưa."
Trong lòng Hàn Phỉ thầm hồi hộp.
"Cha, cô cô gả cho đại quan vậy hẳn cuộc sống trải qua rất hạnh phúc đi."
Độ Tái trầm mặc một hồi, lắc đầu nói: "Ta không rõ ràng."
Hai người cùng im lặng không nói gì.
Trong lòng Hàn Phỉ đã có tám chín phần xác định suy đoán của mình, nhưng thật sự là quá mức kinh thế hãi tục a.
Độ Ngân Thân sâu sắc thở dài một hơi, nói: "Nói vậy hẳn là Cô cô rất hận nơi này đi, nếu không thì lâu như vậy, cô cô đã trở về rồi."
Trong mắt Độ Tái loé ra một tia thống khổ, ngữ khí đột nhiên cứng rắn lại, nói: "Nàng không muốn trở về, vậy thì cứ coi như nàng đã chết đi! Độ gia chúng ta nợ nàng, cũng đã trả, những năm này nàng bỏ lại mọi gánh nặng trong nhà, ngay cả dòng họ của mình cũng ném đi, nàng đi sạch sẽ gọn gàng như vậy, cũng chưa từng quay đầu lại nhìn một lần, người như vậy, coi như đã chết cũng được! Ta không hiếm lạ!"
"Ngươi có nghĩ tới.. Không phải là bà ấy không muốn về, mà là, không về được?"
Xoạt một tiếng, cha con Độ gia đồng thời quay đầu lại, nhìn về phía Hàn Phỉ.
Sau khi Hàn Phỉ nói xong câu đó liền sững sờ, lập tức che miệng lại, trong thần sắc tựa hồ có hơi hối hận tại sao mình lại mở miệng.
Độ Tái nhíu nhíu mày, nói: "Ngươi đang nói cái gì?"
Hàn Phỉ lắc đầu, nói: "Không có gì, thật xin lỗi."
Độ Tái rõ ràng không tin câu nói này, mà cứng rắn nói: "Ngươi biết gì đó?"
Vẻ mặt Hàn Phỉ có chút né tránh, nói: "Ngài coi như ta không nói gì đi."
Độ Tái đi tới, đứng trước mặt Hàn Phỉ, nói: "Lặp lại những gì ngươi vừa nói."
Độ Ngân Thân nhận ra bầu không khí có gì đó không đúng, vội vàng đi tới, nói: "Cha, Hàn Phỉ không phải cố ý xen mồm, khả năng là nàng ấy mê sảng, ngài đừng nóng giận."
Nhưng Độ Tái cũng không bởi vì lời nói của con trai mà buông tha chuyện này, nói: "Ngươi tránh ra, ta muốn nàng ta lặp lại một lần nữa, cái gì gọi là không phải là cô cô ngươi không muốn về đến, mà là không về được?"
Độ Ngân Thân cũng có chút gấp gáp, che chắn Hàn Phỉ ra sau lưng mình, nói: "Cha, ngài.."
"A Thân, câm miệng!"
Độ Ngân Thân bị quát, có chút sửng sốt, tựa hồ rất hiếm khi nhìn thấy bộ dáng này của cha.
Độ Tái lại nhìn về phía Hàn Phỉ, ánh mắt sắc bén, lặp lại lần nữa một lần: "Nói."
Hàn Phỉ cũng bị sự chất vấn không hiểu ra sao làm cho tức giận, nhất là lúc biết rõ chủ nhân của tấm bia đá này là ai thì càng tức giận, lập tức không khắc chế nữa, nói: "Ông làm như vậy liền cho rằng có thể giảm được cảm giác áy náy của mình sao? Ông cứ thế mà trách móc một người không trở lại, vậy ông đã từng nghĩ tới tại sao người đó không trở về chưa?"
Độ Tái sững sờ một hồi.
"Ông trách bà ấy bỏ đi hơn hai mươi năm, cảm thấy bà ấy vong ân phụ nghĩa, vậy ông có nghĩ tới, bà ấy cũng muốn trở về, thế nhưng lại không thể, thậm chí ngay cả cơ hội trở về cũng không có!"
"Ngươi.."
"Bà ấy đã chết."
Câu nói sau cùng, Hàn Phỉ nói cực kì chắc chắn, trong ánh mắt, cũng nhiễm phải một tia thương cảm. Người này, người trên bia đá, cô cô của Độ Ngân Thân, muội muội của Độ Tái, chính là mẫu thân nàng, không, nói đúng hơn, là mẹ của nguyên thân, là nữ nhân gả cho Hàn Thượng Thanh, nhưng đã chết từ rất sớm. Hàn Phỉ cũng chưa hề nghĩ tới thế giới này lại nhỏ như vậy, nàng đến nơi này còn có thể gặp được cha con Độ gia.
Độ Ngân Thân khó tin nhìn Hàn Phỉ, thanh âm cũng mang theo vẻ run rẩy, nói: "Ngươi, làm sao ngươi biết?"
Hàn Phỉ nhắm mắt không đáp.
Đầu ngón tay Tái run rẩy một hồi, nói: "Ngươi, đến cùng là ai?"
Hàn Phỉ vốn không muốn trả lời, thế nhưng nàng đột nhiên nghĩ đến, tình cảnh bây giờ của bản thân, sau đó hạ quyết tâm.
"Bà ấy gả cho một vị đại quan, tên là Hàn Thượng Thanh, là Thừa tướng Hàn Linh, nhưng.. sau khi sinh ra hài tử duy nhất không bao lâu, liền tạ thế. Buông tay lìa bỏ nhân gian."
Độ Tái lùi về sau vài bước, tựa hồ đứng không vững.
Mà Độ Ngân Thân lại nhạy cảm bắt lấy từ mấu chốt trong lời nói của Hàn Phỉ. Hàn Thượng Thanh! Họ Hàn?
Độ Ngân Thân đưa tay ra, chỉ vào Hàn Phỉ, nói: "Ngươi, ngươi.."
Ánh mắt Hàn Phỉ dần trở nên âm trầm, một lức lâu sau, mới nói: "Đó là mẹ ta."
Cha con Độ gia hoàn toàn cứng ngắc tại chỗ.
Hàn Phỉ lại nói: "Bà ấy đổi họ, không còn là họ Độ nữa, mà là họ Lý, Lý Hinh Nguyệt, gả cho cha ta, trở thành Hàn phu nhân."
Hô hấp của Độ Tái trở nên nặng nề, có chút tối nghĩa nói: "Không, không thể nào!"
Dứt lời, thân hình Độ Tái lóe lên, sau một khắc, đã nắm lấy cần cổ Hàn Phỉ, siết thật chặt, Hàn Phỉ vốn có thể né tránh, thế nhưng nàng không làm như vậy, mà để ông ta tùy ý bóp lấy cổ nàng.
Độ Ngân Thân thất thanh hô to: "Cha!"
Độ Tái hoàn toàn mặc kệ, nhìn chằm chằm Hàn Phỉ, nói: "Ngươi nói láo!"
Hô hấp của Hàn Phỉ có chút khó khăn, nhưng vẫn nói: "Mẹ cũng không phải là không muốn về, mà là không về được, lúc ta ra đời, bà ấy đã tạ thế, nhưng ta từng nghe hạ nhân nói, khi còn sống, bà luôn một mực nhìn mặt trăng, nói một câu."
Trái tim Độ Tái lập tức nhấc lên, hỏi: "Nói cái gì?"
Hàn Phỉ từng chữ từng câu nói: "Mặt trăng sẽ chỉ dẫn cho chúng ta tìm đường về nhà."
Lúc câu nói này được thốt ra, bàn tay Độ Tái cũng buông lỏng.
Sau khi Hàn Phỉ được tự do liền liều mạng thở dốc, sắc mặt cũng không dễ nhìn.
"A Nguyệt.."
Vành mắt Độ Tái phát hồng, môi run cầm cập.
Độ Ngân Thân vội vã đỡ lấy Hàn Phỉ: "Ngươi không sao chứ?"
Hàn Phỉ lắc đầu, thở dài một hơi, nói: "Ta không sao, nhưng đây thật sự là lời mà mẹ ta hay nói."