"Hàn Phỉ, ta thật sự có chút ước ao được như nam nhân thần bí kia."
Hàn Phỉ đứng lên, nói: "Đêm đã khuya rồi, ta cần nghỉ ngơi, đi trước một bước."
Dứt lời, Hàn Phỉ xoay người rời đi, Độ Ngân Thân ở phía sau gọi nàng một tiếng.
"Hàn Phỉ, nếu như.. nếu như không tìm được hắn, thì ngươi tính thế nào?"
Hàn Phỉ dừng bước, nhưng không xoay người lại.
Độ Ngân Thân cho là nàng dao động, tiếp tục nói: "Ngươi còn rất trẻ, ta biết ngươi không phải là một nữ nhân tầm thường, ngươi có dã tâm, thậm chí, ngươi còn nắm giữ thực lực rất cường đại, ngươi hoàn toàn không cần phụ thuộc vào nam nhân."
Bàn tay của Độ Ngân Thân nắm thành quả đấm, nhìn bóng lưng yểu điệu dưới ánh trăng trong ngần, tâm hắn không biết vì sao căng thẳng một hồi.
"Hàn Phỉ, nói cho ta biết, ngươi sẽ thế nào?"
Độ Ngân Thân chờ thật lâu cũng không đợi được đáp lại, lúc hắn cho rằng Hàn Phỉ đang muốn trốn tránh vấn đề này, thì Hàn Phỉ mở miệng. "Ta sẽ không ngừng tìm hắn."
"Ngươi.."
"Bây giờ tìm không thấy, vậy thì sau này tìm, luôn có một ngày, ta sẽ tìm được."
Hàn Phỉ nói xong câu đó lập tức trở lại phòng mình, lưu lại Độ Ngân Thân không biết nên làm gì, một lúc lâu sau, hắn đưa tay lên bưng mắt, tự giễu nói: "Thực là.. Ta đang nói cái gì vậy.. Điên rồi."
Một đêm đi qua, ngày hôm sau, lúc hai người gặp lại lần nữa, ai cũng không đề cập lại chuyện tối hôm qua, giống như ngầm hiểu ý mà đồng thời lãng quên đi vậy.
Hàn Phỉ vẫn chăm chú giám sát tiến độ công trình, dường như thật sự toàn tâm toàn ý dốc sức vào công việc này, có vài lần Độ Ngân Thân muốn đến tìm nàng nói chuyện, thế nhưng lời đã vọt tới bên mép, lại bị hắn nuốt xuống.
Rất nhanh, công trình đã tiến hành đến một nửa, bọn họ lại gặp phải một nan đề. Bản vẽ rất hoàn mỹ, thế nhưng lại quên mất đặc điểm địa hình nơi này, ở phía tây có một vùng lòng chảo rất lớn, không thể tiến hành xây tường ngoài, thế nhưng muốn vứt bỏ một vùng như thế thì sẽ gây ảnh hưởng đến nội bộ pháo đài, trước khi chưa nghĩ ra cách giải quyết, công trình không thể tiếp tục được nữa.
Độ Ngân Thân cau mày nghiên cứu bản vẽ rất lâu, trên bản vẽ không có bất cứ vấn đề gì, thế nhưng đột nhiên gặp phải nan đề lớn như vậy làm hắn cảm thấy có một tia quái dị, thế nhưng cụ thể là lạ ở chỗ nào lại không nói ra được. Độ Ngân Thân thả bản vẽ xuống, híp mắt, hắn nghĩ tới Hàn Phỉ, vấn đề này, Hàn Phỉ chẳng lẽ chưa từng nghĩ đến sao? Phỏng chừng nàng không nói ra, mới dẫn đến việc công trình dừng lại như hiện tại?
Ngay lúc Độ Ngân Thân nảy sinh nghi ngờ, Hàn Phỉ đi vào thư phòng, nói: "Ta nghĩ được một cách."
Độ Ngân Thân thu lại vẻ nghi ngờ trong mặt, nở nụ cười nhạt, nói: "Cách gì?"
Hàn Phỉ trực tiếp chỉ vào bản vẽ trên mặt bàn, nói: "Ở đây, địa thế chênh lệch quá lớn, cứng rắn kiến tạo sẽ khiến toàn bộ bức tường bất ổn, vì vậy cách giải quyết duy nhất chính là chôn lấp hoàn toàn chỗ này, điều chỉnh độ chênh lệch."
Độ Ngân Thân ghé vào quan sát, ngẫm lại, tựa hồ đây là cách duy nhất có thể làm.
"Lấy cái gì chôn lấp?"
"Đất, rất nhiều, rất nhiều bùn đất."
Độ Ngân Thân cười, nói: "Biên ngoại không thiếu nhất chính là bùn đất, ta cho người đi đào về."
Hàn Phỉ gật đầu, nói: "Chờ sau khi đất được chở tới đây liền tiến hành chôn lấp, như vậy công trình có thể tiếp tục tiến hành."
Nói xong, Hàn Phỉ lộ ra vẻ mệt mỏi, tựa hồ khoảng thời gian này tiêu tốn của nàng không ít tâm tư. Độ Ngân Thân nhìn ở trong mắt, cũng biết thời gian gần đây Hàn Phỉ có thể nói là liên tục bận rộn đêm ngày, thành thật mà nói, hắn càng ngày càng khâm phục nữ nhân này, thậm chí bắt đầu hối hận ban đầu bản thân đã dùng người của nàng để uy hϊếp nàng thật sự là quá tệ, đều này làm cho quan hệ của họ ngay từ đầu đã không mấy tốt đẹp. Nếu như bọn họ dùng phương thức ôn hòa hơn để quen biết nhau, thì có thể đã thật sự trở thành bằng hữu tốt.
Có điều hối hận không phải là phong cách của Độ Ngân Thân, hắn rất nhanh đã ném chuyện này ra sau đầu, sau đó lại cùng Hàn Phỉ thương thảo một ít chi tiết, rồi cho nàng đi về nghỉ ngơi, sắc mặt nàng thật sự là hơi tệ.
Nhưng bởi vì Hàn Phỉ đưa ra cách giải quyết, cũng đã khiến sự hoài nghi trong lòng Độ Ngân Thân lập tức biến mất, nếu như nàng thực sự mưu đồ gây rối, thì có thể trực tiếp khiến công trình dừng lại, mà không phải nghĩ ra cách giải quyết, còn nữa, mấy ngày qua, hắn vẫn luôn ngó chừng nàng, không hề phát hiện có gì không ổn. Nghĩ đến đây, Độ Ngân Thân lại một lần nữa nghiên cứu bản vẽ.
Lúc Hàn Phỉ rời khỏi thư phòng, vẻ mệt mỏi trên gương mặt lập tức biến mất, nào có chút uể oải, trong ánh mắt nàng đều là vẻ sắc bén, nàng quay đầu lại liếc nhìn thư phòng, sau đó nhanh chân rời đi.
Ngày thứ hai, nơi đóng quân bắt đầu liên tục không ngừng vận chuyển bùn đất vào, bổ khuyết sự chênh lệch về địa thế, nhưng công trình này quá lớn, cần quá nhiều bùn đất, mà thứ này rất nặng, tốn rất nhiều nhân lực, vật lực cùng thời gian.
Độ Tái cau mày, nói: "Không có cách nào tốt hơn sao?"
Độ Ngân Thân lắc đầu, nói: "Đây là cách làm dễ nhất."
Độ Tái đấm một quyền xuống mặt bàn, nói: "Nhưng cần quá nhiều thời gian."
"Cha, chuyện này không vội vàng được."
Độ Tái hít sâu vào một hơi, nói: "Ta hiểu, thế nhưng chúng ta cũng cần bắt đầu huấn luyện, chuyện này cần trì hoãn một hồi, ba ngày sau ta phải đi tới phía tây."
Độ Ngân Thân kinh hãi một hồi, nói: "Lôi gia quân phía tây sao?"
Độ Tái 'ừm' một tiếng.
Vẻ mặt Độ Ngân Thân bắt đầu trở nên nghiêm túc, nói: "Cha, gần đây danh tiếng Lôi gia rất thịnh, lúc này đi tới e là không lấy được chỗ tốt."
Độ Tái có chút vui mừng, cười nói: "Con có thể chú ý tới điểm này, cha rất vui mừng, thế nhưng có một số việc, con biết rõ thời cơ không đúng, nhưng vẫn phải làm, đây là một loại vinh dự."
Độ Ngân Thân hé miệng không nói, Độ Tái vỗ vỗ bả vai hắn, nói: "A Thân, cha biết, trước đây là cha không đúng, cũng không thể bù đắp, sau này chuyện của con thì con hãy tự mình lựa chọn đi, cha sẽ không nhúng tay."
Độ Ngân Thân không nói lời nào.
Độ Tái nhìn hắn, cuối cùng vẫn có chút thất vọng, Độ Tái cũng biết, nhất thời sẽ không thể cởi được nút thắt giữa cha con bọn họ, liền chuyển sang đề tài khác, nói: "Trước khi ta rời đi, sẽ đi tế bái mẹ con một chút."
Độ Ngân Thân lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo kinh ngạc nhìn cha hắn.
"Hà tất phải kinh ngạc như vậy?"
"Cha, người.."
"Tiện thể.. lập một bia mộ cho cô cô con, nhiều năm như vậy, nàng đã nên sớm trở về, hiện tại.. e là không thể về được nữa, chuyện này cũng nên làm sớm."
Nói tới chỗ này, vẻ mặt của Độ Tái đã có chút cô đơn.
"Cha.."
"Vậy ngày mai đi, con đi an bài một chút."
".. Vâng."
. Hàn Phỉ thật sự có chút không hiểu, vì sao Độ Ngân Thân muốn tế bái mẫu thân cùng cô cô của hắn lại phải đem nàng theo! Đây rõ ràng chính là chuyện nhà họ được không! Một người ngoài như nàng đi theo cũng không chê chướng mắt à!