Vẻ mặt Vân Nam vô cùng chân thành, thực sự nghiêm túc cảm tạ ơn cứu mạng của Hàn Phỉ. Vân Nam đứng dậy, cầm trong tay chén rượu, kính mọi người, sau đó ngửa đầu uống cạn.
Hàn Phi tự nhiên không muốn phụ lòng tốt của hắn, cũng uống hết chén rượu trong tay. Trận yến hội này, xem như chủ và khách đều vui vẻ, ngay đêm đó mấy người Hàn Phỉ lưu ở nhà bọn họ, được an bài tốt ăn ngủ.
Đêm hôm ấy, Hàn Phỉ không ngủ được, liền đứng dậy, nhưng động tác của nàng đã đánh thức Tiếu Tiếu nằm bên cạnh, bé con trừng mắt nhìn mẫu thân, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghi hoặc.
Hàn Phỉ ôm Tiếu Tiếu lên, sờ sờ khuôn mặt nhỏ bé của con, nói: "Sao Tiếu Tiếu còn chưa ngủ thế?"
"Mẫu thân.."
Tiếu Tiếu đưa cánh tay mập mạp, ôm chặt lấy Hàn Phỉ, trong miệng vui vẻ gọi mẫu thân. Hàn Phỉ bị nhóc con chọc cười, đang muốn nói gì đó, đột nhiên Tiếu Tiếu gọi một tiếng, phụ thân. Nụ cười của Hàn Phỉ lập tức cứng ngắc, trong ngực dâng lên một cảm giác bi thương, ngay cả trái tim cũng ẩn ẩn đau đớn, tựa hồ nàng vẫn luôn trốn tránh đề tài này. Tiếu Tiếu hoàn toàn không cảm nhận được sự thống khổ của mẫu thân, vẫn bi bô gọi phụ thân. Đây là tiếng chẩn xác nhất mà Tiếu Tiếu có thể gọi trừ tiếng mẫu thân.
Phụ thân.. Danh xưng này khiến Hàn Phỉ vô cùng đau khổ. Nàng dùng lực ôm chặt Tiếu Tiếu, hai cái cánh tay đều đang run cầm cập, cố gắng khắc chế thân thể đang run rẩy.
"Thật xin lỗi.."
Hàn Phỉ không biết tại sao, mình phải nói xin lỗi, cũng không biết Tiếu Tiếu có thể nghe hiểu câu xin lỗi này hay không. Trong lòng Hàn Phỉ vẫn luôn biết mình không phải là một mẫu thân tốt, nàng thậm chí còn không thể cho Tiếu Tiếu một gia đình hoàn chỉnh, ngay cả tiểu quái vật nàng cũng không thể tìm về. Còn có Tần Triệt..
Tâm tình Hàn Phỉ lập tức hạ xuống, ngay cả ánh mắt cũng mang đầy đau thương, nàng thấp giọng nói, tựa hồ đang lẩm bẩm: "Tần Triệt, chàng đến cùng là đang ở nơi nào? Ta phải đi đâu mới có thể tìm được chàng.."
Tiếu Tiếu dường như cảm giác được mẫu thân thống khổ, bé con giang hai tay, ôm lấy cổ Hàn Phỉ. Hàn Phỉ miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, giấu tất cả bi thương ở đáy lòng, nàng tự nói với mình, không thể tiếp tục yếu đuối, nàng còn có chuyện nhất định phải hoàn thành, nàng còn phải đi tìm Tần Triệt, còn muốn đi tìm kiếm người nhà của nàng, còn phải hoàn thành nhiệm vụ của mình, phải dẫn mọi người tìm được hòa bình thật sự.
Lúc Hàn Phỉ ôm Tiếu Tiếu chuẩn bị trở về, lại nghe thấy một thanh âm như ẩn như hiện vang lên giống như tiếng địch vậy. Thanh âm du dương, nhưng tràn đầy một luồng năng lượng không thể nói rõ. Hàn Phỉ nhíu mày, trong lòng nảy sinh cảm giác không thích tiếng địch ưu mỹ này. Nhưng Tiếu Tiếu trong lòng Hàn Phỉ sau khi nghe thấy âm thanh này liền bắt đầu ngáp một cái, đôi mắt cũng dần nhắm lại, ngủ say trong vòng tay Hàn Phỉ.
Hàn Phỉ tựa hồ hiểu ra tác dụng của tiếng địch này, trong lòng lóe lên một suy nghĩ không hay, nàng vội vàng chạy về gian phòng của Hác lão bản. Nhưng mặc cho Hàn Phỉ hô hoán làm sao, bên trong cũng không có một người nào đáp lại nàng. Hàn Phỉ đã không thể kiềm chế, trực tiếp phá cửa tiến vào trong phòng, đã nhìn thấy Hác lão bản nằm trên giường.
"Tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi! Nhanh tỉnh lại!"
Nhưng bất luận Hàn Phỉ lay gọi ra sao, người nằm trên giường cũng không mở mắt, dưới trạng thái bình thường, căn bản không thể ngủ say như vậy! Nhất là Hác lão bản cũng không phải người thiếu cảnh giác. Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi xoay người rời đi, đến căn phòng cách vách tìm Trì Tư, nhưng kết quả vẫn thế, đều không thể đánh thức hai người. Bên tai, tiếng địch kia càng ngày càng rõ ràng, mà trong bóng tối toàn bộ thế giới đều yên tĩnh lại, tất cả tiếng huyên náo đều biến mất, ngay cả tiếng chim chóc, côn trùng cũng đều không có.
Hàn Phỉ ý thức được cõ chỗ không thích hợp, đặt Tiếu Tiếu vào bên cạnh Trì Tư, sau đó xoay người rời đi, tìm kiếm nơi phát ra thanh âm. Đến khi càng lúc tàng đến gần tiếng địch, Hàn Phỉ đã đứng ở bên ngoài tòa nhà. Trước mặt nàng có một thân cây, mà trên cây có một bóng người, tiếng địch chính là do bóng người đó thổi ra.
"Không ngờ ngươi thế mà không bị tiếng địch ảnh hưởng, thú vị, thú vị, đây là lần đầu tiên ta gặp tình huống như vậy."
Đây là giọng nói của một nam tử, ám trầm khàn khàn. Hàn Phỉ cảm thấy âm thanh này tựa hồ có hơi quen thuộc, nhưng nhất thời lại không thể nhớ ra là đã nghe thấy ở đâu.
"Xem ra ngươi đã không nhớ rõ ta, nhưng ta còn nhớ ngươi đấy, Hàn Phỉ."
Khi nhắc đến tên nàng, giọng nói còn hết sức ôn nhu, vô cùng thân thiết mà gọi. Hàn Phỉ không thích người khác dùng ngữ khí như vậy để gọi tên nàng.
"Ngươi là ai? Tại sao lại biết ta? Chúng ta đã gặp nhau khi nào?"
Liên tiếp ba vấn đề đặt ra, nhưng người kia chỉ trầm mặc, Hàn Phỉ cũng không giục, chỉ kiên nhẫn chờ hắn trả lời.
Một lúc lâu sau, thân ảnh trên cây chậm rãi xoay người lại, lúc này ánh trăng chiếu lên người hắn, tạo thành một vòm sáng nhàn nhạt, làm hắn càng thêm thần bí.
Hàn Phỉ chán ghét dáng vẻ làm bộ làm tịch của kẻ này, còn chưa thấy mặt đã cố tỏ vẻ, nhưng lúc Hàn Phỉ nhìn thấy mặt hắn, lập tức bị kinh ngạc, bật thốt lên: "Là ngươi?"
Người trước mặt này, chính là nam nhân nàng đã từng gặp mặt ở Vũ Châu thành.
Nam nhân cười cười, trong tiếng cười tựa hồ còn mang theo một vệt vui vẻ, mở miệng nói: "Xem ra ngươi rốt cục đã nhớ ra ta, thật không dễ dàng a, không nghĩ tới chúng ta ở đây còn có thể gặp mặt."
Hàn Phỉ cau mày, thành thật mà nói, nàng không thích người đàn ông này, trong đôi mắt hắn tràn ngập sự giả tạo.
"Ngươi theo dõi ta tới nơi này sao?"
Nam nhân lắc đầu một cái, mở miệng nói: "Hàn Phỉ, nơi này là biên ngoại, không phải là Vũ Châu thành của ngươi mà là địa bàn của ta, ở đây ngươi nhất định phải nghe theo ta."
Vừa dứt lời, chỉ thấy vài đạo hắc ảnh chợt lóe lên, rơi vào phía sau nam nhân.
Hàn Phỉ nhìn sang, phát hiện xung quanh đã xuất hiện rất nhiều người áo đen từ bao giờ, đang bao vây nàng lại.
Vẻ mặt Hàn Phỉ rất bình tĩnh, giọng nói không có chút nào run rẩy: "Ngươi muốn làm gì?"
Nam nhân từ trên cây bay xuống, dáng người vô cùng mềm mại, ánh mắt lóe lên một vệt Ám Quang, nhìn Hàn Phỉ tựa hồ mang theo vẻ tình thế bắt buộc.
"Ta cần ngươi đi theo ta một chuyến, dù sao ở biên ngoại, ngươi cũng chưa quen thuộc, ta có thể mang ngươi đi thăm thú khắp nơi một phen, chuyện này so với việc ngươi một thân một mình không phải tốt hơn sao?"
Rõ ràng nói chuyện vô cùng khách khí, thế nhưng ánh mắt hắn lại tràn đầy vẻ không cho cự tuyệt. Đây là một nam nhân tương đối nguy hiểm, Hàn Phỉ cũng không biết mình sao lại đi trêu chọc hắn.
"Ngươi nên biết, ta không thích người khác uy hiếp ta." Hàn Phỉ bình tĩnh nói.
Nam nhân không quan tâm chút nào, mà giơ tay nói: "Ta cũng không thích đánh nhau, chỉ là muốn mời ngươi đến làm khách mà thôi, nếu như ngươi không muốn, ta nghĩ hành trình của ngươi sẽ phiền phức rất nhiều, ngươi cũng không muốn người của ngươi liên tiếp đối mặt với nguy hiểm chứ."