Dịch của cỏ huỳnh quang được nhóm người Hàn Phỉ thu tập rất tốt, hiện tại đúng lúc phát huy tác dụng, có điều hiệu lực của nó rất ngắn, nhất định phải tốc chiến tốc thắng.
Hàn Phỉ lấy ra một con dao găm sắc nhọn, chính là đao giải phẫu, một trong số những thứ trước khi rời đi Đào Bảo để lại cho nàng, Hàn Phỉ rất ít dùng đến vật này. Chỉ là hiện tại, không thể không dùng đến.
Hàn Phỉ mở miệng nói: "Hồ Ba Quận."
Hồ Ba Quận bị điểm tên, thân thể lập tức đứng thẳng tắp hô: "Có!"
"Cởi ngoại bào ra cho ta."
"Vâng!.. Hả?"
"Nhanh! Cả thủ hạ của ngươi cũng vậy."
Hồ Ba Quận há hốc mồm, tưởng mình nghe lầm, mãi đến tận khi Hàn Phỉ lặp lại một lần nữa, hắn mới vội vàng cởi ngoại bào ra, mà hai tiểu binh của hắn cũng không chờ giục cũng lưu loát cởϊ áσ ngoài.
"Che, lập tức!"
Ba người vội vàng đặt ngoại bào lên, xếp thành hình bán nguyệt, che đi Hàn Phỉ cùng người bệnh khỏi tầm mắt của đám đông vây xung quanh, điều này khiến họ càng thêm hiếu kỳ. Ngay cả lão Vu Y đứng cạnh đó cũng không nhịn được chuyển ánh mắt sang, chỉ là còn vướng thân phận, lão vẫn cố tỏ vẻ không thèm quan tâm.
Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, bàn tay cầm đao giải phẫu không một chút run rẩy, nàng nhắm mắt, lúc một lần nữa mở ra, ánh mắt đã chăm chú đến cực điểm. Không có thời gian trừ độc cho dụng cụ, Hàn Phỉ chỉ có thể dùng một bình rượu Tiểu Bạch mang theo bên người lau chùi qua một lần.
Lúc cắt xuống dao đầu tiên, vết thương đầy mủ đã một lần nữa chảy máu, chỉ là máu này có màu đen, đã bị hoại tử.
Dao giải phẫu sắc bén lập tức cắt một khối thịt thối, vứt xuống đất còn bốc lên một mùi hư thối khó ngửi. Lúc này, bệnh nhân bị thuốc tê làm cho tạm thời mất đi cảm giác đau đớn, nhưng điều này không có nghĩa là hắn đã ngất đi, trên thực tế hắn lại vô cùng tỉnh táo, vì thế cũng có thể nhìn thấy rõ ràng khối thịt kia là từ trên người mình cắt xuống. Một cảm giác sợ hãi tự nhiên mà sinh ra. Đây mà là cứu người sao? Cái này rõ ràng là muốn gϊếŧ hắn!
Theo từng khối từng khối thịt rữa rơi trên mặt đất, bàn tay Hàn Phỉ cầm đao giải phẫu đã nhanh đến mức chỉ còn dư lại bóng dáng, nàng hết sức chăm chú nhìn vào vết thương, ngay cả mồ hôi chảy tới khóe mắt cũng không thể phân tâm mà lau đi. Dần dà vết thương đã lại một lần nữa lộ ra máu thịt mới mẻ.
Thế nhưng nam nhân lại cảm thấy mình sắp chết, bởi vì hắn không cảm nhận được thân thể mình tồn tại, hắn liều mạng muốn động đậy, nhưng thân thể căn bản không nghe theo sự khống chế, ngay cả há miệng hắn cũng không làm được. Trong lòng nam nhân vô cùng tuyệt vọng, cũng đúng a, ngay cả Vu Y cũng không cứu nổi hắn, một nữ nhân không hiểu ra sao như thế thì sao có thể? Hắn muốn chết đi..
"Nếu ngươi còn tiếp tục giữ cái suy nghĩ này, thì thần tiên cũng không cứu nổi ngươi." Thanh âm lạnh lùng của Hàn Phỉ đột nhiên vang lên bên tai nam nhân.
Mà lúc này, Hàn Phỉ cũng vừa cắt xuống khối thịt rữa cuối cùng, thu lại đao giải phẫu, sau đó đổ Kim Sang Dược lên vết thương, vết thương vốn đang chảy máu không ngừng lập tức đã bị ngăn chặn, dược hiệu phát huy rất nhanh, chí ít vết thương đã được tạm thời cầm máu. Hàn Phỉ lấy ra băng vải sạch sẽ, băng bó cẩn thận cho người bệnh, lúc làm xong tất cả những thứ này, sau lưng cũng nàng đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng may mà đã hoàn thành.
Hàn Phỉ dùng ánh mắt trêu tức liếc nhìn nam nhân kia, nói: "Ngươi có thể còn sống, có điều.. phải ăn chút đắng."
Nam nhân còn chưa hiểu được câu nói này là có ý gì, nhưng theo thời gian trôi qua, tác dụng của thuốc tê dần biến mất, nam nhân tựa hồ chậm rãi cảm nhận được cảm giác đau đớn. Bởi vì không nhìn thấy tình cảnh bên trong, thế nhưng trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, lại chẳng có động tĩnh gì, khiến cho mọi người đều hết sức tò mò, bắt đầu chen chúc tiến lên, muốn nhìn cho rõ ràng.
Lão Vu Y cố gắng đè lại sự hiếu kỳ thế nhưng ánh mắt nhưng không ngừng được mà liếc về phía bên này.
Không lâu sau, một tiếng kêu thảm thiết rung trời chuyển đất từ bên trong truyền ra, tiếng hét khốc liệt đến nỗi làm một hán tử như Hồ Ba Quận cũng không thể không giật nảy cả mình, chớ đừng nói chi là những người khác, ai cũng hốt hoảng suýt vọt cả tim lên cổ.
Mẹ của nam nhân kia đã không thể chịu nổi nữa, tránh thoát khỏi sự ngăn cản của Hác lão bản, chạy vội tới bên cạnh con trai kêu khóc: "Con ơi! Con ơi! Khổ thân con tôi! Sao con lại phải chịu thống khổ thành ra như vậy a!"
Phụ nhân quay đầu, hung ác nhìn Hàn Phỉ, nói: "Ngươi, nữ nhân lòng dạ rắn rết kia! Ngươi đến cùng là đã làm gì con trai ta? Sao nó lại thống khổ thành bộ dáng này! Ngươi thật sự là lòng dạ độc ác mà! Ta muốn gϊếŧ ngươi! Báo thù cho con ta!"
Dứt lời, quần chúng xung quanh cũng bắt đầu căm phẫn sục sôi, tất cả mọi người đều nghe thấy người kia gào thét thê thảm như thế nào, đây tuyệt đối là đã ăn đủ thống khổ cùng dằn vặt, có thể nghĩ nữ nhân này đã là làm những gì! Tâm địa thật là độc ác!
Hàn Phỉ tựa hồ cũng không để một màn này vào trong lòng, cho đến khi mọi người ở đây tựa hồ muốn vọt qua, nàng mới mở miệng nói: "Thì ra ở trong lòng các ngươi, có thể gào lên to khỏe như thế, so với không thể phát ra tiếng nào, yên lặng chết đi còn tốt hơn sao?"
Thời khắc này, mọi người đều sửng sốt. Bọn họ nhìn về phía nam nhân vẫn còn không ngừng kêu la thảm thiết kia, một tiếng so với một tiếng càng thêm trung khí mười phần, hoàn toàn khác với dáng vẻ hơi thở mong manh sắp chết, ngay cả rên lên một tiếng cũng không làm được vừa nãy. Tựa hồ dần dần có người phục hồi tinh thần lại, ánh mắt nhìn về phía Hàn Phỉ đẩy vẻ quái lạ, tựa như đã đoán được gì đó, rồi lại bởi vì suy đoán quá mức đáng sợ mà lập tức lắc đầu phủ định.
Lúc này, nam nhân có vẻ đã dần thích ứng được với cơn đau ở bụng, hắn có chút mừng đến phát khóc, bởi vì hắn đã cảm nhận được thân thể mình, cảm nhận được một loại cảm giác vô cùng mãnh liệt, đó là cảm giác sức sống tràn trề, dù cho hắn phải trả giá thật lớn đó là cơn đau dời non lập bể trên người.
"Mẹ.."
Phụ nhân nghe thấy tiếng gọi lập tức quay đầu lại: "Con cảm thấy thế nào? Đau ở đâu?"
"Mẹ, hình như con.. đã tốt lên nhiều.."
Lời này vừa nói ra, mọi người ồ lên.
Lão Vu Y bật thốt lên: "Không thể! Cái này không thể nào!"
Hàn Phỉ cười một tiếng, nói: "Sao thế? Không thể chỗ nào? Có phải không bị thần linh đại nhân của ngươi mang đi như ngươi nghĩ không?"
Câu nói này rõ ràng mang theo ý tứ khiêu khích. Nhưng lần này, lão Vu Y không hề bị chọc giận, mà dùng ánh mắt thâm trầm nhìn Hàn Phỉ.
Hàn Phỉ bị ánh mắt kia của lão Vu Y nhìn, từ từ thu lại nụ cười. Hàn Phỉ có một loại dự cảm không tốt. Thông thường lúc nàng có loại dự cảm này, thì tám chín phần mười đều không hề sai.
Quả đúng như nàng nghĩ, lão Vu Y há mồm quát: "Ngươi yêu nữ này!"
Hàn Phỉ: "..."
Danh xưng này sao nghe quen thế nhỉ? Mẹ nó, sao lại là Yêu Nữ! Nàng thế mà còn chưa thoát khỏi danh xưng này! Thật sự là hố cha!
Sắc mặt Hàn Phỉ xanh lét, không ai có thể tỏ ra vui vẻ khi ba lần bốn lượt bị người ta gọi là Yêu Nữ.
"Ngươi dùng yêu pháp, bán linh hồn hắn cho ma quỷ, đổi được hoàn hảo không chút tổn hại nhất thời, nhưng linh hồn hắn đã là ma quỷ! Hắn không còn là người, ác triệu! Đây là ác triệu a! Kẻ này phải bị xử tử!"