Hàn Phỉ ngược lại cực kì kinh ngạc, hỏi: "Tại sao? Tái ngoại lớn như vậy, chẳng lẽ cả một tấc đất cũng không cho phép xông vào sao?"
Hồ Ba Quận là một người thẳng tính, lập tức nói: "Bảo các ngươi đừng đi vào thì cứ làm thế đi! Có người không cho các ngươi đi vào! Các ngươi đang ở đại lục thì cứ ở đó đi, đang yên đang lành chạy tới tái ngoại làm cái gì!"
Trì Tư xoạt một tiếng rút kiếm ra, kề lên cổ Hồ Ba Quận quát: "Giữ cái miệng cho sạch sẽ chút đi! Bằng không ta xé nát miệng ngươi!"
Hồ Ba Quận vốn không để lời uy hiếp của một nữ nhân vào trong mắt, thế nhưng sau khi đối diện với ánh mắt đầy lệ khí của Trì Tư, lập tức liền bị dọa sợ, thân thể cũng co rúm lại không ít, được lắm, loại đàn bà đanh đá! Hắn chịu thua!
Ngữ khí của Hồ Ba Quận cũng yếu xuống, nói thầm: "Các ngươi đừng tưởng rằng có thể đánh bại ta là đã lợi hại, ta nói cho các ngươi biết, ở tái ngoại ta chỉ được xem là bình thường mà thôi, chúng ta chỉ là quân đội 1 , vì thế các ngươi cũng đừng kiêu ngạo."
Hàn Phỉ nhạy cảm nghe thấy từ mấu chốt, hỏi lại: "Quân đội 1 ?"
Hồ Ba Quận tựa hồ ý thức được mình vừa nói hớ, lập tức liền che miệng, im lặng, một chữ cũng không nói nữa.
Hàn Phỉ cũng không phải là người nôn nóng, nhất là khi nàng đã bắt được manh mối nào đó.
Phỉ nói thẳng: "Ngươi có nói hay không thì cũng đều không thể nhăn cản chúng ta đi vào, điểm này ngươi hẳn cũng biết rõ, không bằng để chúng ta đề xuất một phương án khác nhé."
Hồ Ba Quận nhịn không được, bật thốt lên: "Đổi? Đổi như thế nào?"
Trong mắt Hàn Phỉ lộ ra vẻ giảo hoạt, nói: "Chúng ta muốn đi vào biên giới, thế nhưng phạm vi biên giới quá rộng, ta cũng cần một người dẫn đường, mà ngươi xem ra có vẻ rất thích hợp."
Hồ Ba Quận xem thường rên lên một tiếng, nói: "Ngươi tuyệt vọng đi! Ta sẽ không đời nào giúp ngươi!"
Hồ Ba Quận nói vô cùng có cốt khí, cực kì có vẻ kiên quyết không chịu thỏa hiệp.
Hàn Phỉ cũng không vội vã, chọc trúng chỗ đau của Hồ Ba Quận.
"Đội quân 1 của ngươi hẳn là rất nghèo, cũng rất thiếu tiền đi."
Giọng Hàn Phỉ rất bình tĩnh, giống như đang nói thời tiết hôm nay thật đẹp vậy.
Mà mặt Hồ Ba Quận vốn tràn đầy cốt khí liền lập tức liền đỏ lên, mở miệng mắng to: "Ngươi nói vớ nói vẩn!"
Hàn Phỉ cười cười, nói: "Là nói vớ nói vẩn sao? Ngươi thân là một người tướng lãnh, nhưng lại để cho thủ hạ của mình áo rách quần manh, vũ khí gãy mẻ, thậm chí, cả tự sát cũng phải dùng cách đơn giản là dùng độc dược như vậy, ngươi nói xem, ngươi có phải là thất trách hay không?"
Câu nói này của Hàn Phỉ, giống như một con dao nhỏ sắc bén, lập tức đâm vào tim Hồ Ba Quận, một phát trúng đích, không chệch một li, Hàn Phỉ còn không có ý dừng lại.
"Thân là một tướng lãnh, tiếc nuối lớn nhất không phải là thua một trận chiến, mà là thua một trận vốn dĩ có thể thắng lợi, nhưng bởi vì trang bị không bằng người ta mà thua trận, đó mới là điều đáng buồn nhất, không phải sao? Các binh sĩ của ngươi, vốn là có thể có thêm một phần hi vọng được sống, nhưng bởi vì không có khải giáp bảo vệ, mà bị đao kiếm chém gϊếŧ, bị mổ bụng mà chết, ngươi nói, vậy có đáng thương không?"
Vành mắt Hồ Ba Quận lập tức đỏ lên, thanh âm khàn khàn nói: "Đủ rồi! Đừng nói nữa! Ta bảo ngươi đừng nói nữa!"
Từng câu nói của Hàn Phỉ giống như từng mũi dao đâm vào tim Hồ Ba Quận, từng nhát từng nhát, máu chảy đầm đìa, đường đường là một nam nhân đại trượng phu cũng phải đỏ mắt, ngay cả người bên phe Hàn Phỉ cũng không thể không nói, bệ hạ của họ, miệng lưỡi thật sự là quá lợi hại. Đừng nói đến người trong cuộc là Hồ Ba Quận, đám người phe họ cũng cảm thấy thật sự là quá ác!
Hàn Phỉ thấy tâm tình của Hồ Ba Quận tựa hồ sắp đạt đến mức độ nàng mong muốn, liền bồi thêm một câu sau cùng: "Ngươi nhìn thủ hạ của ta một chút."
Hồ Ba Quận ngẩn ra, chầm chậm ngẩng đầu lên, hắn chợt phát hiện, đám người này, từng kẻ đều khoác trên người những bộ khải giáp tinh xảo, những binh sĩ đứng ở đằng xa trông chừng cũng mặc khải giáp, vũ khí cầm trong tay đều là bảo kiếm sắc bén, thậm chí ngay cả sắc mặt cũng rất tốt, không hề có vẻ gầy yếu chút nào, còn vô cùng hồng hào, hiển nhiên là ăn no mặc ấm.
Hồ Ba Quận nhớ lại những năm gần đây, các thủ hạ theo mình đánh trận, nhất thời vành mắt càng đỏ. Là hắn vô dụng! Đừng nói đến đổi trang bị, ngay cả cho họ ăn no mặc ấm một chút cũng không làm được!
Hồ Ba Quận quay đầu nhìn các vệ binh đến đây cùng hắn, phát hiện những hán tử đi theo hắn dù phải đổ máu cũng chưa từng kêu than một tiếng, hiện tại mỗi một người đều giống như tiểu hài tử, ánh mắt nhìn về những người kia đều lộ ra vẻ hâm mộ. Hồ Ba Quận nhìn bọn họ, trong lòng vô cùng khó chịu, đây còn vệ binh của hắn, nên trang bị trên người mới tốt hơn một chút, nhưng cũng tuyệt đối không thể so sánh với những người này, chỉ một đầu ngón chân cũng không sánh nổi!
Một cảm giác vô cùng tự trách sinh ra, Hồ Ba Quận cũng không nhịn được nữa, nói thẳng: "Được! Ta có thể trở thành người dẫn đường cho các ngươi, ta chỉ có một điều kiện, binh lính của ngươi có gì thì binh lính của ta cũng phải có!"
Nghe thấy câu nói này, các vệ binh đều khiếp sợ dồn dập nhìn lão đại của mình, đồng thời trong lòng cũng không dễ chịu, bọn họ cũng đều biết, lão đại đây là vì bọn họ mới nhượng bộ như vậy, bọn họ cũng đều biết, hôm nay lão đại nói ra những lời này, có nghĩa là muốn triệt trở mặt với cấp trên, vậy thì thật sự không dám tưởng tượng hậu quả! Thân là tướng lãnh mà dám có hành động như vậy tuyệt đối là giết chết không cần luận tội!
Hồ Ba Quận liều lĩnh mạo hiểm lớn như vậy, chỉ là hi vọng, có thể làm cho binh sĩ đi theo hắn có thêm một phần hi vọng sống sót.
Nhưng, Hàn Phỉ chậm rãi lắc đầu, nói: "Không thể."
Hồ Ba Quận lập tức liền đỏ mặt lên, nói: "Ngươi, ngươi gạt ta!"
Hồ Ba Quận rất có cảm giác bị người lừa gạt, suýt chút nữa liền muốn bất chấp tất cả mà chửi tướng lên.
Hàn Phỉ vô cùng bình tĩnh nói: "Muốn giống như bọn họ, chuyện này là không thể nào, bởi vì trên tay chúng ta không còn dư trang bị."
Hồ Ba Quận phản ứng lại: "Vậy ngươi.."
Hàn Phỉ câu lên khóe môi, nói: "Nhưng ta có thể cho ngươi vật này."
Dứt lời, Hàn Phỉ nhìn về phía Khôi Nam, người sau ngay lập tức cho người mang lên một cái rương. Khôi Nam trực tiếp mở ra. Nhất thời một mảnh kim quang tứ tán ra xung quanh, bên tai vang lên từng trận âm thanh hít khí lạnh.
Hồ Ba Quận cảm thấy đầu có chút thiếu dưỡng khí, suýt chút nữa ngất đi, thế nhưng khát vọng mạnh mẽ đã chống đỡ cho hắn không bị té xỉu, hai mắt nhìn trừng trừng không chớp lấy một cái, chỉ sợ chớp mắt xong cái rương vàng trước mắt này lại biến mất. Đó là một rương vàng! Tràn đầy, một rương lớn, tỏa ra kim quang lóa cả mắt.
"Vàng.." Giọng nói của Ba Quận mang theo run rẩy.
Hàn Phỉ gật đầu, nói: "Đúng, chính là vàng."
Hồ Ba Quận nuốt nước miếng, nói: "Những thứ này.."
Hàn Phỉ vô cùng khẳng định nói: "Những thứ này đều cho ngươi!"
Trái tim Hồ Ba Quận đã sắp nhảy ra ngoài, lập tức liền xông tới, bám chặt lấy cái rương kia, sau đó tiện tay lấy ra thỏi vàng, mạnh mẽ cắn một cái, sắp vỡ cả răng, thế nhưng vẻ mặt hắn lại cao hứng đến sắp khóc.