Hàn Phỉ cố gắng trấn định bản thân, cũng không để ý đến quan tài đá nữa, mà thử dùng khinh công bay lên, bám ở trên tường, sau khi thử thăm dò mái vòm, liền kinh ngạc phát hiện.. Toàn bộ mái vòm đều được làm từ tinh thạch! Hố cha a! Chính là tinh thạch được ca tụng là thứ cứng rắn không thể phá vỡ? Đây là muốn vây chết nàng sao?
Sắc mặt Hàn Phỉ có chút khó coi, nàng mang theo tia hy vọng xa vời cầm dao găm mạnh mẽ đâm vào mái vòm.'Keng' một tiếng, dao găm cũng bị chấn bay, mà hổ khẩu trên tay Hàn Phỉ cũng rách toạc, thế mà trên đỉnh hang lại không để lại một vết xước nhỏ nào.
Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, từ trên tường hạ xuống. Phía trên không nghe thấy thanh âm của nàng, mái vòm làm bằng tinh thạch lại không thể phá vỡ được, tình hình trước mắt vô cùng nann giải, Hàn Phỉ đột nhiên có chút hối hận vì bản thân đã quá kích động. Nàng mím môi, một lần nữa đi đến bên cạnh chiếc quan tài đá kia, nếu không thể nghĩ ra cách rời khỏi nơi này, thì thử tìm một chỗ đột phá khác xem sao. Mà cái quan tài đá thần bí này, có lẽ là chính là chỗ đột phá nàng cần.
Hai tay Hàn Phỉ đặt vào chỗ khe hở trên nắp thạch quan, sau đó hơi dùng sức, lập tức dời nắp quan tài sang một bên, lộ ra tất cả những thứ nằm ở bên trong. Hàn Phỉ che miệng, ngăn mình phát ra tiếng kêu kinh hãi. Đó là.. một người phụ nữ. Một nữ nhân hết sức xinh đẹp nằm trong quan tài đá. Hàn Phỉ thậm chí không đành lòng gọi nữ nhân này là thi thể, bởi vì.. nàng quá đẹp. Mặt mày tinh xảo, mặc một thân hoa phục, mà khuôn mặt giống như đang ngủ, khóe miệng còn hơi câu lên, chỉ là Hàn Phỉ biết rõ, nàng đã chết. Bởi vì dù có giống đang ngủ ra sao, thì tướng mạo của nàng ấy cũng đang nói cho Hàn Phỉ biết rằng, nàng ấy đã chết, không thể nghi ngờ.
Sau khi đẩy toàn bộ nắp quan tài ra, nữ nhân trong quan tài cũng hoàn toàn lộ diện. Nàng đeo một đôi giày thêu khảm kim ti, mà ở trong tay nàng, còn đang nắm một cây gậy gỗ dài tầm một cánh tay người lớn, hai tay nữ nhận nắm chặt lấy cây gậy gỗ đặt thẳng ở trên người, tựa hồ đây là thứ vô cùng quan trọng với nàng vậy.
Hàn Phỉ nhìn nữ nhân này từ trên xuống dưới một lượt, từ trước tới nay nàng chưa từng thấy một thi thể nào lại có thể bảo tồn tốt như vậy, không hề có chút dấu hiệu hư thối, ngay cả sợi tóc của người này cũng vô cùng óng mượt, lộng lẫy, không hề có dấu hiệu khô hỏng. Một mùi dược liệu nhàn nhạt tỏa ra từ trên người cô gái, Hàn Phỉ suy đoán đây là do người ta đã dùng một số dược liệu ướp lên thi thể mới có được hiệu quả kì diệu này, dù sao thì đây cũng là lĩnh vực nàng không có nhiều hiểu biết, vẫn là nên dành thời gian tìm hiểu kĩ hơn về vùng đất này thôi. Nơi này nào có thể là chỗ mãng hoang, nắm giữ kĩ thuật bảo tồn cao siêu như vậy tuyệt đối không thể là một nơi mãng hoang được.
Một trận lo lắng mơ hồ dâng lên trong lòng Hàn Phỉ, lại bị nàng cưỡng chế đè xuống, hiện tại không phải là lúc bận tâm những chuyện trong tương lai, vẫn là nghĩ cách làm sao mới có thể ra khỏi nơi này a.
Hàn Phỉ thử đưa tay chạm vào người con gái nằm trong quan tài, làn da vẫn còn mềm mại, nàng rút tay ra, thấp giọng nói: "Đã đắc tội, thật sự là bất đắc dĩ, vẫn xin bỏ qua cho."
Dứt lời, Hàn Phỉ tiếp tục thăm dò, chỉ là mặc cho nàng tìm khắp toàn thân, trừ cây gậy gỗ kia thì không còn thứ gì khác, Hàn Phỉ cũng thử rút cây gậy ra, thế nhưng đối phương nắm quá chặt, trừ phi phải dùng một lực cực lớn, bằng không chắc chắn không thể lấy đi được. Nhưng nếu dùng man lực, tay của thi thể cũng sẽ bị bẻ gãy mất. Hàn Phỉ còn chưa biếи ŧɦái đến mức độ này, vì thế đành từ bỏ. Hàn Phỉ có chút nản lòng thoái chí, rất rõ ràng, nữ nhân này trừ có chút quái lạ ra, cũng không có manh mối nào có thể trợ giúp nàng rời đi.
Mà lúc này, Hàn Phỉ đã không còn nghe thấy động tĩnh trên đỉnh đầu nữa, có lẽ là mấy người Khôi Nam đã rời đi, cũng có lẽ là mái vòm kai càng thêm vững chắc. Nàng có cảm giác bản thân đã bị vứt bỏ ở nơi thần bí này vậy.
Hàn Phỉ đặt mông ngồi xuống, bắt đầu bình tĩnh suy nghĩ bước kế tiếp nên làm gì, đúng lúc này, tựa hồ có một thanh âm nhẹ nhàng truyền đến. Giống như có rất nhiều người đang thì thầm nói chuyện vậy.
"Người nào?"
Hàn Phỉ đột nhiên đứng lên nhìn ngó xung quanh, cũng không phát hiện ra cái gì, nơi này trừ thi thể nữa nhân kia ra, cũng chỉ có bốn bộ xương khô, không có bất kì ai khác, thế nhưng tiếng nói chuyện kia vẫn luôn vang lên bên tai, thậm chí còn xu hướng càng lúc càng lớn lên. Dần dần, Hàn Phỉ tựa hồ có thể phân rõ thanh âm kia đang nói cái gì. Nàng không tự chủ được bắt đầu đọc theo.
"Thiên Địa hiệu triệu, thần thủ hộ tứ phương mau tới nghe lệnh, ta muốn dâng ra bản thân, bồi đắp cho thiên hạ, lấy thế gian vạn vật hóa thành vũ khí, dùng nhật nguyệt quang hoa chiếu lên thân thể, chư vị tôn thần tề tụ bốn phương tám hướng, một lòng hướng về dân, lên!"
Xoạt một tiếng, nữ nhân trong quan tài đá đột nhiên ngồi bật dậy. Đôi mắt đang đóng chặt, đột ngột mở ra, lại phát hiện bên trong thế mà lại đen kịt một màu, chỉ có con ngươi màu đen, không có tròng trắng.
Hàn Phỉ bị động tĩnh này dọa cho giật mình, cả người đều trở nên căng cứng, nhìn chằm chằm người phụ nữ kia, chỉ lo nàng ta làm ra hành động bất lợi gì. Mẹ ơi, thế mà lại là xác chết vùng dậy! Hàn Phỉ cảm giác đầu mình có chút đau, sao nàng luôn gặp phải những chuyện làm cho người ta kinh hãi như thế chứ!
"Ta, đã chờ người rất lâu."
Nữ nhân chầm chậm mở miệng, thanh âm của nàng giống như phát ra từ trong lồng ngực, khàn khàn khô khốc, cũng không dễ lọt tai, còn vô cùng già yếu, hoàn toàn khác so với ngoại hình của nàng.
"Thời gian chờ đợi quá lâu đã khiến thân thể của ta chết đi."
Nữ nhân nói xong câu đó, đã bắt từ trong quan tài đá chậm rãi bò ra. Hàn Phỉ lập tức lùi về sau vài bước.
"Chúng ta đã chờ ngài rất lâu, rất lâu.."
Nữ nhân vẫn lặp lại câu nói này, cho đến khi nàng ta đứng ở trước mặt Hàn Phỉ, lần này Hàn Phỉ không né tránh, bởi vì nàng không hề cảm giác được nguy hiểm từ trên người nữ nhân này. Thậm chí.. nàng còn cảm thấy có chút thoải mái, giống như được vỗ về vậy.
Nữ nhân vẫn nắm cây gậy kia, trịnh trọng nâng bằng hai tay, sau đó đưa đến trước mặt Hàn Phỉ.
"Chúng ta đợi, để giao Thánh Kiếm cho ngài, chúng ta chờ thời khắc này, đã quá lâu."
Hàn Phỉ nuốt nước miếng, nói: "Ngươi là ai?"
"Ta, là người dẫn lĩnh."
"Thế nào gọi là người dẫn lĩnh?"
Nữ nhân không trả lời.
Hàn Phỉ thầm nghĩ có lẽ câu hỏi này tương đối khó, vì thế xác chết vùng dậy này không thể trả lời.
Hàn Phỉ đổi một vấn đề khác.
"Ta phải làm thế nào mới có thể ra khỏi đây?"
"Ta ở đây chờ thật lâu."
Hàn Phỉ há hốc mồm, vậy là không trả lời vấn đề khác sao?
"Vậy ngươi chờ bao lâu rồi?"
"Chúng ta chờ rất lâu."
Hàn Phỉ: "..."
Hàn Phỉ đơn giản mà thô bạo nói: "Ngươi muốn ta làm cái gì?"
Lần này, nữ nhân rốt cục đổi một câu trả lời khác.
"Thiên hạ thương sinh, tương nghênh đến hủy diệt, tai nạn sẽ buông xuống, mọi sự hiến tế đều vì muốn triệu hoán ngài tới."
Hàn Phỉ do dự một chút, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Ngươi.. có phải đã tìm nhầm người rồi không?"
Sao một chữ nàng cũng nghe không hiểu thế?