Tiểu hài nhi nhanh chân chạy ra ngoài cửa tìm người gọi là Đại Minh kia. Hàn Phỉ nhìn sắc trời dần muộn, thời gian ước định với Cô Ma Ma cũng đã đến, nàng liền không chờ đợi thêm nữa, mà đem những gì cần dặn dò viết xuống một mạch, lưu ý vô cùng tỉ mỉ, cẩn trọng. Thậm chí ngay cả việc nhỏ nhặt như tẩy trùng đệm chăn cũng ghi chép lại rồi giao cho Mai Nương, cũng dặn dò nàng cần đốt một ít ngải cứu trong phòng, duy trì trong phòng cho sạch sẽ, số lần uống thuốc cùng lượng dùng đều nghiêm khắc quy định, Mai Nương nghe vô cùng chăm chú. Cuối cùng, Hàn Phỉ xem như đã tận lực, thở dài, nhiệm vụ này kết quả như thế nào nàng cũng không biết, chỉ mong thời gian được xuất cung lần sau sẽ không quá lâu.
Không thể đợi được tiểu hài nhi trở về, Hàn Phỉ đã cáo biệt Cốc gia chủ cùng Mai Nương, hai phu thê đối với Hàn Phỉ vô cùng cung kính xuất phát từ nội tâm, liên tiếp nói lời cám ơn.
Hàn Phỉ thật vất vả mới thoát thân, mang theo một ít dược tài, liền vội vội vàng vàng chạy tới địa điểm đã ước định với Cô Ma Ma, từ xa đã nhìn thấy Cô Ma Ma sắc mặt tái xanh đứng chờ, khiến nàng giật mình sợ hãi, dưới chân run lên suýt chút nữa thì ngã sấp mặt.
Cô Ma Ma quay đầu, âm trầm nhìn một viên thịt tròn vo cách đó không xa đang chậm chạp đi tới.
Hàn Phỉ lộ ra nụ cười lấy lòng, nói: "Cô Ma Ma.. Khụ khụ, ta tới chậm.."
Cô Ma Ma thanh âm gia rét giống như muốn đóng băng người ta, nói: "Quan niệm thời gian của Hàn tú nữ có vẻ tương đối tốt nhỉ."
Lời nói mang thâm ý, toàn bộ đều trào phúng, dọa Hàn Phỉ phát run. Hàn Phỉ cười gượng, trái tim nhỏ bé run rẩy từng hồi, không dám cãi lại, nhưng vẫn cố ý lắc lắc gói thuốc trong tay, ngay lập tức, sắc mặt Cô Ma Ma chuyển biến tốt đẹp hơn một chút:
"Dược tài chuẩn bị cho Vương gia đã đầy đủ rồi sao?"
Hàn Phỉ liền vội vàng gật đầu, giờ lên gói thuốc, nói: "Mua rồi, mua rồi! Một thứ cũng không thiếu!"
Sắc mặt Cô Ma Ma lại hòa hoãn thêm một chút, cũng không tính toán với nàng, nói: "Đi thôi, chúng ta phải về cung."
Hàn Phỉ hùng hục đi theo sau lưng, khuôn mặt đầy vẻ lấy lòng. Sau khi nhìn bóng lưng to lớn của Hàn Phỉ tiến vào cửa cung, hai thân ảnh màu đen đột ngột xuất hiện phía dưới tàng cây, mà phía sau bọn họ, nằm ngang dọc mấy cỗ thi thể.
"Linh Tam, ta e chủ nhân cũng nhìn nhầm rồi, Hàn cô nương này căn bản không đơn giản."
"Hàn cô nương đơn gian hay không, cũng không phải chuyện chúng ta cần quan tâm."
"Xì, ngươi lạnh lùng như thế đúng là vô vị. Nhưng ta lại bắt đầu thấy hiếu kỳ về lai lịch của Hàn cô nương này, hiểu biết nhiều như vậy, còn phần khí độ kia nữa, thực là khiến người ta kinh ngạc, nếu tướng mạo của Hàn cô nương tốt hơn một chút, nhất định sẽ là lương phối với chủ nhân."
"Ngươi quản nhiều rồi đấy."
"Ta không phải chỉ nói một chút thôi sao, ngươi xem chúng ta bảo hộ chủ nhân nhiều năm như vậy, ngươi có từng thấy chủ nhân để ý một người như vậy bao giờ chưa? Còn phái chúng ta tới, quả thực chính là tài cao mà không được trọng dụng a!"
"Linh Tứ."
"A, ta biết rồi, ta không nói nữa. Ngươi có cần nghiêm túc như vậy không, làm việc với ngươi thật là tẻ nhạt."
Linh Tam cũng không thèm quan tâm vẻ trêu chọc trong miệng Linh Tứ, mà vô cùng nghiêm túc nói: "Xử lý xong một nhóm thám tử này, đem tin tức đang có tốt nhất phong tỏa, chủ nhân không hy vọng nàng bị bại lộ."
"Làm sao có thể phong tỏa đây? Ngươi cũng nhìn thấy, nàng ở chính giữa thảo đường làm ra hành động dọa người như thế, ngay cả ta cũng bị dọa, thực lực của nàng ẩn tàng quá được, hiện tại ta rốt cuộc biết tại sao chủ nhân lại cho phép nàng tới gần rồi."
Linh Tam trầm mặc. Linh Tứ thấy thế liền bĩu môi, nhìn thấy phía sau có một bộ thi thể động đậy, hắn lập tức lưu loát đâm thêm một đao, ra tay không chút do dự, giống như không phải hắn đang giết người, mà là giết một con gà vậy.
"Nhìn những thám tử này, từng người từng người, cứ như là thiêu thân vậy, thật là làm việc bừa bãi không tí chất lượng, quá tẻ nhạt."
"Không chấp hành nhiệm vụ, giết chết không cần luận tội."
Trái tim Linh Tứ run rẩy, lập tức thu lại vẻ chán chường, biến thành vẻ mặt vô cảm, thân ảnh ẩn tàng ở trong bóng tối chậm rãi biến mất, giống như quỷ mị.
Hàn Phỉ hồi cung, thám tử theo dõi nàng trong một đêm đều chết hết, điều này đủ khiến các thế lực lén lút giật mình, càng ngày càng có nhiều lời đồn đại lan ra, rằng Ảnh Vệ từ lâu tuyệt tích nay tái xuất giang hồ, một khi ra tay máu tươi rải đầy đất. Tin tức oanh động khắp kinh thành này đã thành công áp đảo hành động gây chú ý của Hàn Phỉ, nàng dù lợi hại đến đâu cũng chỉ là một đại phu, dù năng lực chữa bệnh cao cường, thì chẳng qua cũng chỉ là hạng nữ lưu, đối với đại cục chẳng thể gây ảnh hưởng gì, nhiều lắm chỉ khiến người ta cảm thán một hồi rồi thôi.
Nhưng thế lực gọi là Ảnh Vệ lại không hề giống, hai chữ 'Ảnh Vệ' này đại diện cho Sát Thần. Từng Ảnh Vệ đều là từ trong đống người chết leo ra, Ảnh Vệ cũng không cố ý chỉ người nào, mà là chỉ một loại thân phận, mỗi lần ra tay là đều thấy máu, hành tung thâm tàng bất lộ, công pháp ẩn náu như ma như quỷ. Những người nắm giữ năng lực, liền có thể xưng là Ảnh Vệ.
Thế lực sở hữu lực lượng Ảnh Vệ này cũng là những kẻ không tầm thường, thực lực vô cùng đáng sợ, bởi Ảnh Vệ có độ trung thành tối cao, thử hỏi, nắm giữ thủ hạ có thực lực như vậy, còn cái gì không thể làm đây. Nếu như muốn ám sát đối thủ lại càng dễ như trở bàn tay. Nhưng mà, tồn tại Ảnh Vệ đã biến mất rất nhiều năm, hầu như chỉ còn xuất hiện trong miệng những người đời trước, nên hiện tại, tin tức Ảnh Vệ xuất hiện ngay lập tức đã tạo nên oanh động khắp kinh thành, huống chi, còn có tận hai kẻ!
Không ít thế lực bắt đầu suy đoán, hẳn là cao thủ ẩn thế kia muốn xuất thủ, mà thiên hạ này, sợ là cũng bắt đầu loạn rồi.
Đặc biệt là không ai tin rằng Ảnh vệ là những kẻ bảo vệ cho cô nương mập kia. Với họ khả năng này không tồn tại. Không một ai nghĩ như vậy. Suy nghĩ này làm người trong cuộc là Hàn Phỉ không cẩn thận hắt xì một cái, thầm nghĩ không biết là ai đang mắng nàng, nhưng nàng cũng sẽ không thèm để ý.
Lúc trở lại A Mã Cung đã là đêm muộn, Hàn Phỉ vốn sự định đi xem Vương gia nhưng lại bị một chuyện phát sinh làm lỡ.
Bên trong đại sảnh, đèn đuốc sáng chưng, Xuân Hồng mặt sắc tái nhợt quỳ trên mặt đất, hai bên khóe miệng đã sưng phù, hiển nhiên đã bị dụng hình, mà các tú nữ đang đứng ở một bên vẻ mặt giống như đang xem kịch vui.
Cô Ma Ma nhìn thế trận này, nhíu nhíu mày, cất cao giọng nói: "Chuyện gì thế này?"
Quế ma ma sắc mặt tái nhợt, sau khi nhìn thấy Cô Ma Ma lập tức trở nên vô cùng cung kính, tiến lên vài bước, hạ thấp người, nói: "Cô Ma Ma, ngài đã tới."
Cô Ma Ma liếc mắt nhìn qua Xuân Hồng thân hình lảo đảo, bàn tay đag rũ xuống của bà lập tức thủ thế đưa về phía Hàn Phỉ đang tức điên, ra hiệu nàng không nên vọng động.
Hàn Phỉ tất nhiên là nhìn thấy ám chỉ của Cô Ma Ma, nhìn bề ngoài nàng vô cùng bĩnh tĩnh, nhưng trong lòng đã nổi lên sát ý.
Xuân Hồng đã bị hành hạ vô cùng tàn nhẫn, y phục trên người cũng nhuộm đỏ cả máu, thân thể nhu nhược quỳ trên mặt đất, gần như muốn ngất xỉu.
"Nơi này, đến cùng là xảy ra chuyện gì?"
Cô Ma Ma giọng nói vô cùng nghiêm khắc, dọa cho mọi người hoàn toàn yên lặng.
Quế ma ma nhắm mắt tiến lên phía trước nói: "Cô Ma Ma, Lý Nhược Lan.. đã chạy trốn."
Trong nháy mắt, Cô Ma Ma sắc mặt cũng vô cùng hoảng sợ, trong lòng Hàn Phỉ hơi hồi hộp một chút, một cảm giác vô cùng bất an dâng lên trong lòng nàng.