"Ê a!"
Tiếu Tiếu kéo kéo lọn tóc của Hàn Phỉ một hồi, con ngươi linh động liều mạng nhìn quanh bốn phía, tựa hồ đang tìm kiếm thứ gì đó vậy.
Hàn Phỉ kiên nhẫn chờ bé nhìn rõ ràng, sau đó ánh mắt Tiếu Tiếu liền nhìn chằm chằm xuống một vị trí trên mặt đất.
"Tiếu Tiếu, con tìm thấy rồi sao?"
"Mẫu thân, dưới, dưới.."
Trừ hai chữ mẫu thân, Tiếu Tiếu còn chưa thể nói rõ ràng những từ khác, nhưng cũng chỉ có Hàn Phỉ mới có thể hiểu được ý tứ của bé, đây đại khái là mẫu nữ đồng tâm đi.
"Là nơi này sao? Lòng đất?"
Tiếu Tiếu gật gật cái đầu nhỏ.
Hàn Phỉ có chút nghi hoặc ngồi xổm xuống, sau đó dò xét một chút, trừ cát thì vẫn là cát, nhưng nhìn dáng vẻ chấp nhất của Tiếu Tiếu, tựa hồ không giống như đang đùa giỡn, nàng liền chăm chú gạt đi lớp cát trên bề mặt, quả nhiên phát hiện có đồ vật thô nhám, giống như một hòn đá bên dưới.
"Y a y a!" Tiếu Tiếu càng thêm kích động.
Hàn Phỉ thoáng dùng thêm chút sức, lạch cạch một tiếng, giống như cơ quan nào đó bị khởi động vậy, Hàn Phỉ nhanh chóng mang theo Tiếu Tiếu nhảy khỏi vị trí, chỉ thấy nơi đó trong nháy mắt nứt ra một cái cửa động, cát vàng rơi xuống, chờ thêm một hồi, một cái cầu thang dài dẫn thẳng xuống bên dưới xuất hiện. Hàn Phỉ bị khiếp sợ, ở nơi hoang mạc lại có một cơ quan tinh vi như vậy sao?
"Mẫu thân, mẫu thân, đi.."
Tiếu Tiếu lôi tay Hàn Phỉ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hi vọng bức thiết. Hàn Phỉ dừng một chút, cũng không lỗ mãng đơn độc đi xuống một nơi không rõ ràng, nếu chỉ có một mình, nàng còn có thể đi dò thám, thế nhưng bây giờ còn có Tiếu Tiếu, nàng không thể cầm sinh mệnh của bé con đi đánh bạc.
Hàn Phỉ móc từ trong lồng ngực ra một cái còi gỗ, thổi một tiếng, đó là phương thức liên lạc đã được thống nhất từ trước của họ, chờ một lát đã nhìn thấy Khôi Nam, Hác lão bản, Trì Tư, cùng với Cừu Thanh Thư chạy tới.
"Làm sao thế Hàn Phỉ? Xảy ra chuyện gì?" Hác lão bản thân thiết hỏi.
Hàn Phỉ chỉ chỉ cái động đá, nói: "Các ngươi có mang theo cây đuốc nào không?"
Khôi Nam móc ra: "Thuộc hạ có một cây, thế nhưng sao tự dưng lại xuất hiện một chỗ như vậy?"
Hàn Phỉ nói: "Là Tiếu Tiếu phát hiện, ta cảm thấy phía dưới có cái gì đó, các ngươi đi cùng ta xuống xem một chút."
Không ai có ý kiến, chỉ là mọi người đều vô cùng tập trung đề cao cảnh giác, Cừu Thanh Thư đi đầu, Khôi Nam đoạn hậu, bảo hộ nữ nhân cùng hài tử ở chính giữa, đoàn người men theo cầu thang đá đi sâu xuống dưới. Thông đạo rất tối, ngay cả ánh lửa cũng bị thôn phệ rất nhiều, chỉ có thể miễn cưỡng rọi sáng khoảng cách chừng một mét xung quanh, càng đi xuống nhiệt độ càng hạ xuống.
Dọc theo đường đi Tiếu Tiếu lại có vẻ hưng phấn dị thường, vẫn liên tục kêu lên a a, chọc Hác lão bản không nhịn được phải hỏi: "Tiếu Tiếu sao vậy?"
Hàn Phỉ bình tĩnh nói: "Con bé đang hát."
Vì để phụ họa câu nói này của mẫu thân, Tiếu Tiếu lại a a a a vài tiếng, mọi người đều thầm cảm thấy khâm phục, quả nhiên là thân sinh.
Rất nhanh, đoàn người đã đi xuống đáy hang động, không biết từ chỗ nào tản ra chút ánh sáng, miễn cưỡng rọi sáng xung quanh, chẳng qua là khi mọi người thấy rõ nơi khởi nguồn tia sáng kia liền phát hiện có một đám cỏ dại mọc trong khe đá đang phát ra u quang. Đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy cỏ biết phát sáng đấy.
Trì Tư thoáng kinh ngạc nói: "Là cỏ huỳnh quang, sao nơi này lại có loại cỏ này chứ?"
Hàn Phỉ cũng là lần đầu tiên nghe nói tới loại cỏ này, liền hỏi: "Loại cỏ này là thứ gì?"
Trì Tư giải thích nói: "Đây là một loại cỏ sinh trưởng ở xung quanh tinh thạch, hấp thu năng lượng tinh thạch, có thể phát sáng trong bóng tối, nơi này có cỏ huỳnh quang, như vậy thì đại biểu.. nơi này có tinh thạch!"
Hàn Phỉ kinh ngạc lặp lại: "Tinh thạch?"
Loại đồ vật như tinh thạch tựa hồ không có ai từng nghe nói qua.
Trì Tư giải thích nói: "Loại cỏ này cũng đã từng xuất hiện ở biên cảnh Côn Bằng, có điều rất nhỏ, giống như hạt cát vậy, trừ đẹp đẽ thì cũng không có tác dụng đặc biệt gì, nhưng năng lượng của tinh thạch rất cao, một thời gian sau có người dâng lên cho ta một khối tinh thạch to bằng nắm đấm, ta để công tượng đi đánh bóng, kết quả phải dùng tới thời gian nửa năm mới mài được nó thành đầu mũi tên, vật này rất cứng rắn, đồ vật chế tạo từ nó có thể xuyên thủng tất cả mọi vật, thậm chí có thể xuyên thấu qua mười cây đại thụ."
Mọi người bị lời nói của Trì Tư làm cho khiếp sợ, nếu là thật, vậy có thể tưởng tượng được tác dụng của tinh thạch này.
Sắc mặt Hàn Phỉ chăm chú, nói: "Loại vật này rất nhiều sao?"
Trì Tư lắc đầu, nói: "Không nhiều, ta vốn cũng đánh chủ ý với thứ này, thế nhưng không được, sản lượng tinh thạch quá ít, hơn nữa đều tìm thấy ở những nơi thưa thớt người ở, cho dù là đồ tốt mà số lượng ít ỏi thì cũng chỉ là một vũ khí có lực sát thương lớn một chút mà thôi, chẳng thể tạo nên tác dụng gì."
Khôi Nam cùng Cừu Thanh Thư cũng lộ ra vẻ thất vọng. Bọn họ thân là chiến sĩ nên càng rõ ràng hơn ai hết, nếu loại vật này có thể sử dụng trong phạm vi lớn, thì sẽ tạo thành một luồng lực lượng cường đại cỡ nào a! Chỉ đáng tiếc là.. quá ít.
Trì Tư nhìn đám cỏ huỳnh quang kia, có chút tiếc hận nói: "Với số lượng cỏ huỳnh quang như thế sợ là chỉ có một chút tinh thạch, có điều có chút ít còn hơn không, có thể làm cho bệ hạ một cái dao găm sắc bén một chút."
Chỉ là một thanh dao găm như vậy, thật sự không có tác dụng gì, nhưng dù sao có còn hơn không.
"Mẫu thân, mẫu thân! A, nha!"
Tiếu Tiếu có vẻ không cam lòng thét lên, tựa hồ còn muốn Hàn Phỉ làm gì đó, thế nhưng những người khác chỉ cho rằng Tiếu Tiếu đang muốn chơi đùa mà thôi.
Khôi Nam cùng Cừu Thanh Thư đang nghiên cứu chỗ khe đá mọc ra cỏ huỳnh quang, nỗ lực cạy đá để lấy tinh thạch bên trong ra.
Mà Hàn Phỉ, thì hướng theo chỗ tay nhỏ của Tiếu Tiếu chỉ mà đi đến, phía đó là một bức tường. Hàn Phỉ đưa tay sờ lên mặt tường, nhất thời sắc mặt thay đổi, nói: "Khôi Nam, tới đây một chút."
Mấy người kia bị câu nói của Hàn Phỉ hấp dẫn, Khôi Nam lập tức đi tới. "Đập vỡ bức tường này ra."
"Đập vỡ?"
"Bên trong có khoảng trống."
Khôi Nam lập tức nghiêm mặt, tích súc lực lượng, sau đó nện ra một quyền lên mặt tường.
"Uỳnh."
Từ trung tâm của nắm đấm bắt đầu lan tràn vô số vết nứt ra xung quanh, sau đó rắc rắc vài tiếng, mặt tường lập tức bị phá vỡ. Nhất thời, một trận tia sáng chói mắt chiếu xạ ra ngoài, mọi người không kịp đề phòng, lập tức che mắt, xuyên qua khe hở liền nhìn thấy rõ ràng, bên trong là một không gian khổng lồ, tràn ngập tia sáng. Nơi đó mọc đầy cỏ huỳnh quang, lít nha lít nhít, nhiều không đếm xuể, mênh mông vô bờ.
Cằm Trì Tư sắp rơi cả xuống đất, lắp ba lắp bắp hô: "Cỏ huỳnh quang.. rất, rất nhiều cỏ huỳnh quang!"
Lúc này, Tiếu Tiếu giãy khỏi lồng ngực Hàn Phỉ, tuột xuống, sau đó thoăn thoắt dùng tứ chi hự hự bò qua, nắm một tảng đá lên bắt đầu gặm.
Viên đá cứng rắn ở trong cái miệng không có răng của Tiếu Tiếu lại mềm như đậu hũ, bé con rất giống một chú sóc đang lột vỏ hạt, không mất bao lâu liền gặm lộ ra một viên đá phát sáng ở bên trong, Tiếu Tiếu hé miệng, trực tiếp liền nuốt viên tinh thạch vào trong bụng, còn lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, mắt to cũng nheo lại.
Lúc này, trong mắt của mọi người, đã xem cục thịt nhỏ mũm mĩm này là một tiểu thần tài.
Hác lão bản sáng suốt lập tức ý thức được cái đó, bật thốt lên: "Oa, thật nhiều tiền.."