Hàn Phỉ không nghĩ tới, Hàn Yên đã điên rồ đến nước này. Nếu tất cả khách mời đều bị hai người mặc đồ đen kia gϊếŧ chết, Hàn Phỉ có thể tưởng tượng được, gia tộc của những người này sẽ phẫn nộ đến mức nào, mà bọn họ lại chết ở trong Vũ Châu thành, phần cừu hận này liền sẽ chuyển đến trên đầu Vũ Châu thành. Không thể không nói, cách này đúng là một mũi tên hạ hai chim.
"Trên đời này, chỉ có người chết mới có thể giữ được bí mật, không phải sao?"
Lúc nói ra câu nói này, Hàn Yên chưa hề nghĩ tới ngay sau đó sẽ bị vả vào mặt, chuyện này sẽ nói sau.
"Các ngươi đã lựa chọn đứng về phía đối lập, vậy thì cũng đừng trách ta không khách khí."
Hàn Phỉ cười cười, nói: "Thế nào, không còn duy trì hình tượng tiên nữ của ngươi nữa sao?"
Lời này lọt vào tai Hàn Yên liền trở thành một loại trào phúng, nàng ta hung tợn trừng Hàn Phỉ, nói: "Ngươi sẽ hối hận!"
Dứt lời, Hàn Yên đột nhiên ngậm lấy ngón tay, thổi một tiếng sáo. Âm thanh biến ảo, tựa hồ đang truyền đi thông tin gì đó. Bên ngoài thành, trong nháy mắt liền vang lên một trận tiếng va đập cực lớn. Sắc mặt Cừu Thanh Thư thay đổi, nhớ lại chuyện trước đây bọn họ gặp phải, đang muốn mở miệng, liền đối diện với ánh mắt Hàn Phỉ, hắn lập tức hiểu rõ, bệ hạ đã dự đoán được tất cả.
Hàn Yên thổi xong, cười một tiếng, nói: "Ta đi đây, trận kịch hay này, cũng khai mạc."
Dứt lời, hai hắc y nhân đỡ hai bên người Hàn Yên rời đi, biến mất ở trước mặt mọi người, mấy người Cừu Thanh Thư vừa định đuổi theo, nhưng lại bị Hàn Phỉ ngăn cản.
"Vô dụng thôi."
Cừu Thanh Thư không rõ: "Tại sao? Vẫn kịp mà!"
Hàn Phỉ thấp giọng nói: "Hai hắc y nhân kia rất mạnh."
Cừu Thanh Thư cảm giác Cừu Long Quân mình bị vũ nhục, kiên cường nói: "Chúng ta có thể đánh thắng được!"
Hàn Phỉ sâu sắc liếc hắn một cái, nói: "Hai người kia đã không còn được coi là người nữa, bọn họ không có bất kỳ tri giác gì, mà ngươi, sẽ biết đau."
Cừu Thanh Thư sững sờ tại chỗ, cũng hiểu Hàn Phỉ có ý gì. Bọn họ không phải là đánh không lại, mà là muốn đánh thắng cũng trả giá thật lớn quá lớn.
Hàn Phỉ xoay người, nói: "Dựa theo kế hoạch đã định."
Giờ khắc này, Vũ Châu thành rung chuyển, cửa thành bị đóng lại, toàn bộ tín đồ ở ngoài cửa thành cũng bắt đầu phát điên lên, biểu hiện trên mặt bọn họ đều là vặn vẹo, các bách tính vốn thuần phác đều giống như nhiễm phải bệnh điên vậy, bọn họ đang tìm cách bò lên thành tường, nỗ lực đi vào thành, dù ngã xuống cũng không buông tha. Người này nối tiếp người kia, từ từ xếp thành từng cái thang người.
Hàn Phỉ đứng ở trên tường cao, cúi đầu nhìn tràng cảnh hỗn loạn bên dưới, giờ khắc này Hác lão bản đã thay một thân quân phục, nghiêm túc đứng ở bên cạnh Hàn Phỉ, nói: "E là không bao lâu nữa cửa thành sẽ bị ép vỡ, khí lực của họ đột nhiên tăng vọt."
Hàn Phỉ 'ừm' một tiếng, lưu ý tràng cảnh bên dưới, mà trong cửa thành cũng không yên ổn, vẫn có vài tín đồ lọt vào trong thành từ trước, may mà lúc Hàn Yên thổi sáo, bên Hàn Phỉ đã sớm đã có chuẩn bị, cư dân trong thành cũng đã được an bài dưới tầng hầm trú ẩn, các dân thường từ nơi khác tới dự lễ cũng được an bài thỏa đáng.
Trên mặt đất chỉ có nhân mã của Hàn Phỉ đang tiến hành trấn áp. Ấn theo yêu cầu Hàn Phỉ, những người tiến hành trấn áp đều không thể đơn độc hành động, nhất định phải hợp thành một tổ năm người tiến hành vây công. Hàn Phỉ cũng không cho là người của nàng đánh không lại những người kia, nhưng, nàng phải hạ thương tổn xuống thấp nhất. Lực lượng mà họ phải đối mặt, là đám dược nhân không sợ chết không sợ đau.
Hác lão bản đề nghị: "Hay là chúng ta đem tin tức truyền ra ngoài?"
Những người kia biến thành bộ dáng này, Hác lão bản cũng không tin mọi người đều có thể tiếp thu! Chỉ cần vừa nghĩ tới kẻ gọi là tiên nữ đã hố bọn họ như thế nào, Hác lão bản liền tức đến không chịu nổi.
Hàn Phỉ nhắm mắt lại, tựa hồ đang lắng nghe gì đó, những tạp âm hỗn loạn truyền vào trong tai nàng, mà tiếng gió bay đến những nơi càng xa hơn, nhất nhất mang về những lời hồi đáp.
Một lúc lâu sau, Hàn Phỉ nói: "Không kịp."
Hác lão bản không rõ: "Tại sao?"
"Sẽ không có ai tới giúp chúng ta."
Hác lão bản sững sờ, bắt đầu trầm tư một hồi, sau đó giật mình, lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi nói là.."
Hàn Phỉ mở mắt ra, một vệt Ám Quang chợt lóe lên.
"Thế giới.. đã loạn."
Dường như để hưởng ứng lời Hàn Phỉ nói, ở các góc của đại lục, đột nhiên xuất hiện từng đám bạo dân. Dáng vẻ của họ đều điên cuồng, bọn họ không sợ chết không sợ đau, dù cho bị đánh đến mức gay xương, vỡ sọ, chỉ cần không chết, liền sẽ tiếp tục bò lên, tiếp tục công kích. Dáng vẻ của những bạo dân này vốn thiện lương hòa ái, nhưng bây giờ, bọn họ thậm chí còn có thể cầm vũ khí hướng về phía người thân của mình mà bổ xuống, hoàn toàn mất đi lý trí. Mà số lượng của những người này, cũng không phải ít. Mỗi một quốc gia, từng thành trấn đều đồng thời bạo phát nguy cơ như vậy. Quân đội đến trấn áp, quan viên bắt đầu tự cứu, thế nhưng lực sát thương của những bạo dân này quá lớn, khí lực của họ lớn đến đáng sợ, còn có thể nhảy nhót tưng bừng, dễ như ăn cháo đã có thể bay đến trước mặt một người, xé đứt tay chân của họ, máu tanh mà tàn nhẫn.
Các binh sĩ bình thường đều không phải là đối thủ của những người này. Càng ngày càng có nhiều người chết đi, huyết dịch nhuộm đỏ mỗi một mảnh thổ địa, bên tai đều là tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng kinh hô, giống như đại ngục trần gian. Không có ai biết tại sao những người này lại đột nhiên phát rồ, tại sao phải bắt đầu công kích người. Nhưng cũng có một vài người đoán ra được, nơi duy nhất không phát sinh bạo loạn, chính là Minh Quốc, trong lúc nhất thời, tất cả các đầu mâu đều chỉ về Minh Quốc.
Lúc đang ứng đối bạo dân, căn bản sẽ không có người nào quan tâm, ở một nơi xa xôi, Vũ Châu thành đang tao ngộ nguy hiểm gì.
Lúc Vũ Châu thành biết sẽ không nhận được bất kỳ sự trợ giúp gì từ bên ngoài, bọn họ cũng triệt để tiến hành phản kháng. Có lẽ là Hàn Yên trả thù, tín đồ lưu lại Vũ Châu thành đều là những kẻ hung mãnh nhất, không bao lâu thành môn cũng bị phá tan, Hàn Phỉ chậm chạp không hạ lệnh dùng pháo máy oanh tạc. Bọn họ không hỏi lí do, bởi vì họ đều biết tại sao. Bất luận những người này bây giờ là bạo dân, nhưng trước đây cũng là bần dân bách tình bình thường, hơn nữa một khi vận dụng pháo máy, thì đồng nghĩa vơi việc sẽ gϊếŧ chết tất cả mọi người. Thậm chí bởi vì khoảng cách của họ quá gần, còn sẽ khiến phạm vi xung quanh Vũ Châu thành đều bị hủy diệt. Tự tay gϊếŧ bần dân lại tự tay hủy đi quê hương của chính mình, hành vi như vậy thật sự rất khó mà tiến hành.
Không thể vận dụng pháo máy là điều kiện tiên quyết, chỉ có thể động thủ. Phái dưới, chín quân đều đang tiến hành đâu vào đấy, chỉ là trong quá trình chiến đấu khó tránh khỏi việc phá hoại thành trì, tổn thất này đối với Vũ Châu thành mà nói là vô cùng đau lòng.
Hàn Phỉ đột nhiên nói: "Bày trống."
Đôi mắt Hác lão bản lóe sáng, có chút kích động nói: "Ngươi, ngươi.."
Hác lão bản đã sớm nghe Khôi Nam nói, tiếng trống của Hàn Phỉ là âm thanh êm tai nhất thế gian, bởi vì nó mang ý nghĩa thắng lợi, mang ý nghĩa bọn họ đã đứng ở vị trí dẫn đầu. Tiếng trống nổi lên, cuộc chiến chắc chắn thắng lợi.