Nội tâm của mặt người lập tức tan vỡ, nó sống lâu như thế, là tồn tại bị nhiều người sỡ hãi như vậy, hiện tại lại bị một nhân loại, lại còn là một đứa con gái mập uy hiếp! Cái chuỗi màu đỏ kia rốt cuộc là cái gì? Lại có uy lực lớn như vậy?
Hàn Phỉ thấy nó không đáp lời, lập tức móc diêm ra, làm bộ muốn đốt cháy đạn pháo, mặt người trong nháy mắt lên tiếng.
"Chờ chút! Ngươi, ngươi đừng kích động!"
Hàn Phỉ bình tĩnh nói: "Ta luôn là người rất dễ kích động, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, nói cho ta biết ngươi đã giao dịch gì với người kia?"
Mặt người có chút thẹn quá thành giận, nói: "Ngươi nói chuyện không giữ lời! Rõ ràng nói chỉ cần tha cho bằng hữu còn của ngươi, ngươi sẽ không động thủ!"
Hàn Phỉ vô cùng bình tĩnh nói: "Ngươi không biết sao?"
"Cái gì?"
"Nhân loại là sinh vật rất giảo hoạt."
"Ngươi.."
"Ta dạy cho ngươi bài học này, không cần cám ơn."
"Nhân loại bỉ ổi!"
"Rất cao hứng cho ngươi biết điểm này."
Mặt người tựa hồ có hơi tức giận, nhưng cũng vô cùng sợ hãi đồ vật trong tay Hàn Phỉ, vì thế cũng chỉ có thể giận mà không dám nói gì.
"Làm sao ta biết được sau khi cho ngươi biết, ngươi sẽ không còn cầm cái này uy hiếp ta?" "Đúng thế, ta cũng không biết cơ."
Hàn Phỉ cười một tiếng, nói tiếp: "Thế nhưng ta biết, nếu bây giờ ngươi không nói cho ta biết, ta sẽ lập tức cho nơi này đón tết sớm đấy."
Một lúc lâu sau, mặt người chịu thua.
"Hắn làm giao dịch với ta, làm cho một người khác thức tỉnh, cái giá phải trả là bản thân trở thành Bán Ma."
Tay Hàn Phỉ run lên một cái, suýt chút nữa là làm cho đạn pháo trong tay rơi xuống đất.
Bán Ma? Tai sao Tiểu Bạch phải làm giao dịch như vậy? Không, chờ chút!
"Ngươi đang gạt ta!"
Mặt người sững sờ một hồi: "Ngươi nói cái gì?"
Hàn Phỉ nhìn nó, từng chữ từng câu nói: "Ngươi đang gạt ta, nếu như Tiểu Bạch thật sự trở thành Bán Ma, sẽ không có bộ dáng này."
"Vì sao nói như vậy?"
"Bởi vì ngươi biết điều khiển."
Mặt người trầm mặc, nó không nghĩ tới cô gái mập này lại thông minh như vậy, lập tức liền xuyên thủng ý đồ của nó.
Nhìn thấy nó trầm mặc, Hàn Phỉ cũng hiểu suy đoán của mình là đúng, nàng cười lạnh một tiếng, nói: "Không nghĩ tới năng lực học tập của ngươi lại mạnh như vậy, lập tức đã học được sự giảo hoạt của loài người."
"Ta không nói dối, ngươi có thể không tin."
Hàn Phỉ đang muốn nói gì đó, đột nhiên trong đầu vang lên tiếng la khóc điên cuồng, mà tiếng khóc này lại vô cùng quen thuộc, là bảo bảo! Là tiếng khóc của tiểu công chúa.
"Mẫu thân! Mẫu thân! Mẫu thân mau cứu con! Mẫu thân! Oa oa oa!"
Lại là một trận tiếng khóc mãnh liệt đến mức làm người ta phải hoa mắt ù tai. Giống như đang phải nhận hết dằn vặt.
Trong lòng Hàn Phỉ hồi hộp một tiếng, trong nháy mắt hoảng loạn, thế nhưng dù cho nàng không thể đáp lại bảo bảo trong ý thức, nhưng đây là lần đầu tiên tiểu công chứa khóc dữ dội như vậy, Hàn Phỉ hận không thể lập tức bay trở về. Bảo bảo tuyệt đối là đã gặp phải chuyện gì đó!
"Mẫu thân, mẫu thân, mau cứu con, mau cứu con.."
Hàn Phỉ cắn răng một cái, lấy một bình sứ trong lồng ngực ra, vẩy vào trên tay, đó là thứ Dần Phỉ đại sư cho nàng, giúp nàng có thể chạm được vào quỷ, sau khi bôi trên lòng bàn tay, liền kéo Kim Cát đang nằm trên mặt đất, may là quỷ là không có trọng lượng, bằng không e là Hàn Phỉ khong kéo nổi Kim Cát. Nơi này không thể ở lâu!
Hàn Phỉ ném lại vài lời hung ác: "Lần sau, ta sẽ lại tới tìm ngươi!"
Dứt lời, Hàn Phỉ kéo Kim Cát vội vội vàng vàng rời khỏi nơi cổ quái này, mãi đến tận khi các nàng đi khuất, mặt người vẫn chưa trở lại trong ao nước, mà đang tự mình lẩm bẩm.
"Vì sao ta lại cảm nhận được khí tức của vị kia.."
"Đây là không đúng, rõ ràng vị kia đã vẫn lạc, đã bị trục xuất, không nên xuất hiện lần nữa mới phải."
"Vương, ngài đến cùng là ở nơi nào.."
Thanh âm nhỏ dần, cuối cùng mặt người toàn bộ cũng nhấn chìm ở trong ao nước. Mà Hàn Phỉ sau khi đem Kim Cát đến một nơi nặng âm khí, liền liều mạng chạy đến tẩm cung, dọc theo đường đi nàng cơ hồ là chân không chạm, thân hình kia nhanh đến mức khiến tuần tra thị vệ đeo đao chỉ cảm thấy có một cơn gió thổi qua, bóng dáng gì cũng không nhìn thấy.
Hàn Phỉ trực tiếp liền bay đến tẩm cung, còn chưa vào đến liền nghe thấy bên trong truyền đến từng trận kêu rên, còn có tiếng đánh nát đồ vật, mà ngoài cửa tụ tập rất nhiều cung nữ thái giám đang lo lắng, thế nhưng không có một người dám xông vào, bởi vì vị chủ nhân bên trong kia đã nói, không cho phép bất luận người nào đi vào! Thế nhưng tiếng kêu thảm thiết thống khổ như vậy tuyệt đối là đã xảy ra chuyện gì đó! Nếu vị bên trong kia thật sự xảy ra chuyện gì, những hạ nhân như họ khẳng định sẽ bị xử tử! Nhưng nếu vi phạm mệnh lệnh vọt vào, cũng sẽ dễ dàng bị ban chết! Thật sự là tiến thoái lưỡng nan!
"Ôi, phải làm sao bây giờ a!"
"Phái người đi thông tri cho Hoàng Thượng chưa?"
"Đã phái người đi, thế nhưng hôm nay là 15, Hoàng Thượng còn phải đi nghe dạy bảo, không đến thời gian là sẽ không ra ngoài, vậy phải làm sao bây giờ a!"
"Còn có thể làm sao, hay là chúng ta xông đi vào?"
"Ngươi dám không?"
"Ta, ta không dám.."
Trong lúc các thái giám cung nữ thảo luận, một đạo nhân ảnh trực tiếp mở cửa sổ từ một bên khác bay vào. Hàn Phỉ vừa rơi xuống đất liền hướng về giữa gian phòng chạy đi, còn chưa tới gần đã ngửi thấy một mùi thuốc tràn ngập ở trong phòng, cẩn thận ngửi một hồi trong nháy mắt sắc mặt nàng liền biến dổi. Vừa liếc mắt, đã nhìn thấy nguyên thân sắc mặt tái nhợt nằm trên đất, mà trong tay, cầm một chén canh thuốc, nước thuốc đã đỏ ra đến hơn nửa, làm ướt cả mặt đất, nhưng khóe miệng nàng ta, còn có nước thuốc tràn ra.
Trong khoảnh khắc, cành mắt Hàn Phỉ lập tức phát hồng, tơ máu tràn ngập trong mắt, lập tức liền xông tới, túm lấy cổ nàng ta, cả giận quát: "Ngươi đã làm gì!"
Nguyên thân bị túm cổ đến khó thở, hai chân đạp loạn, cố gắng mở đôi mắt nhìn Hàn Phỉ. "Ngươi, ngươi là ai.."
Ánh mắt Hàn Phỉ rơi vào chén thuốc trong tay nàng ta, càng thêm nổi giận.
"Ai cho phép ngươi thương tổn con bé!"
"Đây, đây là một con quái vật, ta, ta muốn gϊếŧ nó, gϊếŧ, gϊếŧ.."
Sau một khắc, Hàn Phỉ một cước đá văng cái bát kia, hai tay nắm chặt, nỗ lực khắc chế suy nghĩ muốn gϊếŧ người, nàng lôi ra châm bao, mặc dù chỉ là ngân châm bình thường, nhưng cũng có thể xem là đồ tốt, liên tiếp dùng mấy châm trực tiếp đâm vào mấy huyệt vị trên người nguyên thân.
Trong nháy mắt, một cơn buồn nôn mãnh xông tới, nguyên thân căn bản không chống đỡ được, ọe một tiếng liền đem toàn bộ đồ vật cũng nhổ ra. Hỗn hợp nước thuốc cùng đồ ăn còn dư lại đều bị nhổ ra, nôn không còn một mống.
Nguyên thân nằm trên mặt đất, nỗ lực muốn nuốt chỗ nước thuốc kia lại, thế nhưng nàng ta căn bản không thể ngăn cản được phản ứng sinh lý.
Hàn Phỉ cầm cổ tay nàng ta, bắt đầu bắt mạch, sắc mặt lập tức trầm xuống, từng chữ từng câu nói: "Ngươi uống thuốc phá thai sao, thực sự nhẫn tâm như vậy?"
Giờ khắc này, nguyên thân đã suy yếu đến mức hô hấp cũng trở nên khó khăn, nhưng vẫn cố chấp nói: "Đây, đây không phải là người, nó đang ăn ta! Nó đang ăn ta! Ta muốn nó chết! Chết!"