Chẳng lẽ, mất trí nhớ có thể làm tính cách một người biến hóa nhiều như vậy sao? Bách Lý Mân Tu chỉ có thể an ủi chính mình như thế, chờ nàng khôi phục ký ức là tốt rồi.
Nghĩ tới đây, Bách Lý Mân Tu mở miệng nói: "Ta đã tìm được một đại phu rất lợi hại, hắn sẽ kiểm tra cho nàng một phen, nàng rất nhanh sẽ có thể khôi phục ký ức."
"Hàn Phỉ" hoảng loạn một hồi, thế nhưng nàng cật lực tỉnh táo lại, nói: "Ta, ta không thể như thế này mãi phải không? Ta, ta nhất định phải nhớ ra tất cả mọi thứ à?"
Bách Lý Mân Tu thấy nàng sắp bật khóc, dịu giọng, nói: "Nàng quên tất cả mọi chuyện như vậy sẽ càng sợ hãi, sớm nhớ ra thì tốt hơn."
"Hàn Phỉ" một mực phủ nhận: "Không! Ta cảm thấy bản thân hiện tại rất tốt! Ta không cần nhớ ra gì cả! Thật!"
"Hàn Phỉ.."
"Van cầu ngài, ta không muốn khám đại phu, ta hiện tại rất tốt, quên cũng chẳng sao, chỉ cần có thể tiếp tục cuộc sống như vậy, ta cũng không cần nhớ lại!"
"Nhưng mà.."
"Không nhưng mà gì hết! Nếu ta đã quên, thì có nghĩa là những ký ức ấy nhất định không có gì tốt đẹp, vì thế ta mới muốn liều mạng quên đi!"
"Hàn Phỉ" bất an vô cùng, nàng sợ một khi bị chữa khỏi, thì Hàn Phỉ kia sẽ lập tức đoạt mất thân thể nàng. Cướp đi tất cả của nàng! Chuyện này sao có thể được chứ!
Thấy sắc mặt 'Hàn Phỉ' tái nhợt, Bách Lý Mân Tu vội vã im miệng, cũng không muốn bức bách nàng, tạm thời bỏ xuống chuyện này, chờ mấy ngày nữa lại tính.
Hàn Phỉ tung bay ở giữa không trung, khoanh tay trước ngực, nhìn kĩ thuật diễn xuất của nguyên thân bên dưới, không thể không nói, người đã biến đổi, thì cái gì cũng sẽ biến đổi theo. Nguyên thân này, đã không còn là cô nương mập đã từng bị bắt nạt đến mức chỉ chỉ biết khóc kia, hiện tại nàng cũng đã học được những trò tâm kế tính toán.
Chỉ là việc này có chút khó khăn, nàng phải làm sao mới có thể nói cho Tiểu Bạch biết, người này không phải là nàng?
Vừa rồi Hàn Phỉ lại thử một lần, thế nhưng lần này bất luận nàng tập trung tinh thần cỡ nào, cũng đều không thể cầm lên bất kỳ vật gì. Giống như vừa rồi nàng có thể viết chữ chỉ là ảo giác vậy.
Nếu như không thể viết chữ, thì hiện tại nàng chẳng khác nào một người câm điếc, cái gì cũng sẽ không làm được.
Hàn Phỉ càng nghĩ càng nôn nóng, nàng không thể không bay ra ngoài hít thở, bằng không nàng sẽ uất ức đến chết mất.
"Ha, ngươi mới tới sao?" Phía sau truyền đến một thanh âm trêu tức.
Hàn Phỉ kinh ngạc quay đầu nhìn, liền đối diện với một gương mặt sưng phù, nhất thời giật mình, mạnh mẽ bay xa.
"Ha, ngươi sợ ta như vậy làm cái gì? Tất cả mọi người đều là quỷ, ngươi có cần phản ứng lớn thế không! Ta nhiều lắm chỉ là ngâm nước nhiều một chút thôi mà."
Hàn Phỉ miễn cưỡng bình phục lại nhịp tim, nhìn người đột nhiên xuất hiện này, không, là quỷ mới đúng, người này mặc trang phục cung nữ, có điều cả người đều trương phình lên, như người khổng lồ vậy, cũng thấy không rõ ngũ quan lắm.
Hàn Phỉ xem một hồi, một lúc lâu mới phản ứng được, đây là quỷ! Hàn Phỉ có chút kinh sợ.
"Ha, vẻ mặt đó của ngươi là ý giề? Đừng tưởng rằng ngươi chết khá đẹp đẽ, thì ngươi liền có thể xem thường ta!"
Dáng vẻ nữ quỷ còn có chút tức giận bất bình.
Hàn Phỉ hồi thần, vội vã giải thích: "Không phải, không phải, cái kia, ta chỉ là có chút.. ờm, không quen."
"Ngươi vừa mới chết sao?"
Hàn Phỉ nghĩ một hồi, miễn cưỡng có thể coi như thế nhỉ? Hiện tại nàng đã không có thân thể để dùng, liền gật đầu.
"Khà khà, ta biết mà! Tất cả mọi người vừa mới chết đều mê man giống như ngươi vậy đấy, ngươi tên là gì?"
Hàn Phỉ sững sờ một hồi, không nghĩ tới nữ quỷ chết đuối này lại hay nói như vậy, cũng chỉ đành nhắm mắt trả lời: "Ta tên Hàn Phỉ"
"Cái tên này của ngươi cũng khá êm tai đấy, ta tên Kim Cát, lúc còn sống là cung nữ nhóm lửa ở Ngự Thiện Phòng. Ngươi có thân phận gì?"
Hàn Phỉ nghĩ một hồi, nói: "Ta không phải là người Vân Hỏa, ta là bị mang tới."
Nữ quỷ nhìn nhìn dáng vẻ của Hàn Phỉ, nói: "Dung mạo ngươi quái đẹp đẽ, chỉ là tại sao tóc ngươi lại ngắn như vậy? Ngươi không biết thân thể tóc da là của cha mẹ cho sao? Tại sao có thể đối xử với bản thân như thế? Còn y phục trên người ngươi nữa, là chuyện gì xảy ra? Ngươi từ chỗ nào đến? Sao lại ăn mặc được kỳ quái như thế?"
Lời nói của nữ quỷ khiến Hàn Phỉ sững sờ, bất tri bất giác hỏi: "Ngươi, ngươi đang nói cái gì?"
"Ta nói ngươi a, dáng vẻ của ngươi thật sự là quá kỳ quái a! Ngươi là từ đâu đi tới nơi này?"
Hàn Phỉ sững người hồi lâu, mới từ từ hiểu ra ý tứ của nữ quỷ, nhưng theo đó cũng lập tức kinh sợ. Từ sau khi linh hồn xuất khiếu, Hàn Phỉ cũng không chú ý tới dáng vẻ của bản thân, toàn bộ tâm tư của nàng đều tập trung vào việc làm sao có thể trở lại, căn bản không hề để ý, thế nhưng lười nói của nữ quỷ đã khiến nàng vô cùng khiếp sợ.
Trở thành quỷ, nàng không thể soi gương, cũng không thể soi bóng dưới nước để nhìn chính mình, vì thế Hàn Phỉ chưa từng để ý chuyện này.
Thời khắc này, nàng sốt ruột, hỏi: "Ngươi, ngươi có biết phải làm sao mới có thể nhìn thấy dung mạo của mình không?"
"Ngươi không biết?"
Hàn Phỉ thành thực lắc đầu một cái, còn vô cùng thành khẩn nói: "Ta không biết, ngươi nói cho ta biết được không?"
"Quả nhiên là người mới chết, đến cả chuyện này cũng không biết, chỉ cần chờ tới giờ sửu là ngươi có thể nhìn thấy chính mình trong gương, thời gian khác thì không được."
Hàn Phỉ yên lặng ghi nhớ, thầm hận không thể ngay lập tức đến giờ sửu.
"Ai nha, ngươi có muốn tới gặp mấy người bạn nhỏ của ta không? Gần đây trong cung chết nhiều người, chúng ta lại có rất nhiều rất nhiều tiểu đồng bọn! Ta dẫn ngươi đi làm quen một chút!"
Dứt lời, cũng mặc kệ Hàn Phỉ có đồng ý hay không, liền mạnh mẽ lôi nàng bay đi, Hàn Phỉ nỗ lực quay đầu lại xem, muốn nhìn nguyên thân cùng Tiểu Bạch một chút, nhưng chưa kịp thấy gì đã bị lôi đi mất.
Không thể không nói, thành quỷ, muốn đi chỗ nào cũng vô cùng đơn giản. Mà những người bạn nhỏ mà nữ quỷ, cũng chính là Kim Cát, nói tới đều là những cung nữ thái giám chết đi, ở trong hoàng cung, không bao giờ thiếu chính là người chết, nhất là quãng thời gian rung chuyển trước kia, người chết rất nhiều.
Chỗ ma quỷ tập trung chính là ở Lãnh Cung, không trách được thời cổ đại luôn kể những chuyện ma quái ở Lãnh Cung, đây không phải truyền thuyết, mà là sự thật! Ma quỷ yêu thích ẩn núp ở nơi đó, không vì cái gì khác, cũng bởi vì ở đây ít người, âm khí nặng.
Trong đó cũng không có thiếu ma quỷ tần phi quý nhân, đều là những giai lệ chốn Hậu cung, nhưng chết rồi thân phận cũng chẳng khác gì đám thái giám cung nữ, thậm chí còn bởi vì lúc còn sống xử tử cung nữ thái giám, đợi đến phiên chính mình chết đi biến thành quỷ, lại bị những này hạ nhân bắt nạt.
Hàn Phỉ tận mắt nhìn thấy một nữ quỷ rõ ràng là một phi tử lại bị một đám cung nữ vây quanh giáo huấn, thỉnh thoảng lại cắn một cái, dường như bị ăn đi một đoàn hắc khí, mà nữ tử phi tử kia lập tức kêu thảm một tiếng, hiển nhiên là vô cùng đau đớn.
Thấy ánh mắt Hàn Phỉ luôn nhìn về hướng đó, Kim Cát tốt bụng nói: "Đó là Linh quý nhân, trước khi chết là thiên kim nhàThái Phó, bị coi như tú nữ đưa vào cung, phong cho danh hào quý nhân, tính cách kiêu ngạo khỏi nói, giống hệt một con Khổng Tước, thủ đoạn độc ác, có không biết bao nhiêu cung nữ thái giám chết trong tay nàng ta, thế nhưng nàng ta cũng xui xẻo, lớn lên xinh đẹp đấy, nhưng lại không được lòng Hoàng Thượng, Hoàng Thượng chả thèm nhìn nàng một chút!"