Lúc 'Hàn Phỉ' nhìn chính mình trong gương, nàng lập tức trở nên cũng ngốc. Hai tay lại chạm lên khuôn mặt mình, giống như không thể tin được nữ nhân có dung mạo khuynh quốc khuynh thành trong gương là bản thân nàng.
Khuôn mặt này.. quá đẹp đẽ.
Đẹp tới nỗi, làm nàng rơi nước mắt.
Bách Lý Mân Tu nhìn 'Hàn Phỉ' đột nhiên khóc lên, tay chân có chút luống cuống, nói: "Sao tự nhiên nàng lại khóc?"
"Hàn Phỉ" cũng không trả lời, chỉ trừng trừng nhìn bản thân trong gương, vừa khóc vừa cười, dường như có chút điên loạn.
Một lúc lâu sau, nàng lau đi nước mắt, run giọng hỏi: "Đây, đây là ta sao?"
Sự nghi hoặc trong lòng Bách Lý Mân Tu càng ngày càng sâu, nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời: "Đúng vậy, đây là nàng, nàng à Hàn Phỉ, sao vậy?"
"Hàn Phỉ" lắc đầu một cái, nói: "Ta cảm giác giống như mình đang nằm mơ."
Bách Lý Mân Tu ý vị thâm trường nhìn nàng nói, sau đó trấn an nói: "Bây giờ nàng đã không có chuyện gì. Ta sẽ truyền ngự y xem cho nàng một chút."
"Hàn Phỉ" gật đầu, lúc đối diện với vẻ mặt ôn nhu của Bách Lý Mân Tu lần nữa, nàng không nhịn được mà đỏ mặt, trên gương mặt khuynh quốc khuynh thành kia, đầy vẻ e thẹn.
Hàn Phỉ đã có chút không đành lòng tiếp tục nhìn tình cảnh này nữa. Nàng càng ngày càng cảm thấy có chút bi thương. Biểu hiện vừa rồi của nguyên thân sao Hàn Phỉ lại không hiểu chứ!
Lúc trước nguyên thân chết chính là do bị những lời đồn bức tử, hiện tại thân thể béo mập cùng tâm lý tự ti đều đã biến mất, thân thể này nắm giữ dung mạo hoàn mỹ, không còn là kẻ mập ú như trong dĩ vãng nữa, nguyên thân khóc cũng có thể thông cảm được.
Có điều, như vậy.. nguyên thân chắc chắn sẽ không đồng ý nhường thân thể mình lại nữa!
Hàn Phỉ nghĩ tới chỗ này, đột nhiên cảm thấy mê mang.
Cảm giác quái dị trong lòng Bách Lý Mân Tu càng sâu, Hàn Phỉ sau khi tỉnh lại giống như trở thành một người khác vậy, trong ánh mắt luôn mang theo vẻ bất an cùng mờ mịt, cũng có một loại yếu đuối, giống như chuyện gì cũng có thể đánh đổ nàng vậy, thành thật mà nói, Bách Lý Mân Tu không phải là chưa hề nghĩ tới trong chuyện này đã xảy ra vấn đề gì rồi.
Nhưng.. Hiện tại Hàn Phỉ tỉnh lại, càng thêm ỷ vào hắn, chỉ cần hắn thoáng rời đi một bước, 'Hàn Phỉ' liền sẽ bất an kêu khóc, một bước cũng không thể rời đi, ỷ lại như vậy trước nay chưa từng có, mà Bách Lý Mân Tu.. cũng không muốn từ chối sự ỷ lại của nàng.
Nhất là gương mặt đã từng xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của hắn kia, lúc nở nụ cười e thẹn với hắn thì mọi sự do dự trong lòng liền lập tức tiêu tan.
Đây là cảm giác của Bách Lý Mân Tu.
Hàn Phỉ sau khi bay quanh quan sát vài ngày, liền bất đắc dĩ phát hiện, nàng hẳn sẽ phải chết tâm a, nguyên thân giống như tóm chặt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng vậy, thần sắc sốt sắng kia căn bản sẽ không bao giờ có ý định nhường lại thân thể nữa.
Hàn Phỉ vô cùng gấp gáp, nhưng nàng sốt ruột cũng vô dụng, nàng cũng không phải là để ý tới dung mạo, điều nàng quan tâm là, đứa bé trong bụng.
Đúng vậy, đó là con của nàng, là con của nàng và Tần Triệt, nhưng bây giờ, đứa bé này lại được thai nghén trong thân thể người khác, mà nàng ngay cả đụng vào cũng không làm được.
Điều đáng mừng duy nhất là sau khi tỉnh lại, nguyên thân còn đang chìm đắm trong mỹ mạo, không lưu ý đến cái bụng khổng lồ tròn vo của mình, thậm chí trong tiềm thức còn cảm thấy rất bình thường, dù sao lúc nàng còn mập, bụng còn to hơn bây giờ nhiều.
Mãi đến lúc Bách Lý Mân Tu bưng thuốc dưỡng thai tới, 'Hàn Phỉ' mới phát giác được sự kỳ quái.
"Ta, mang thai sao?" 'Hàn Phỉ' một mặt mờ mịt hỏi.
Bách Lý Mân Tu kinh ngạc, nói: "Nàng không biết sao?"
"Hàn Phỉ" sờ sờ cái bụng lớn, nói: "Điều này là bởi vì.. Mang thai?"
"Đúng."
"Ta còn tưởng rằng.. là ta ăn quá nhiều."
Bách Lý Mân Tu dở khóc dở cười, nói: "Ăn nhiều hơn nữa cũng không lớn đến vậy."
"Hàn Phỉ" có chút xấu hổ cười, sau đó cẩn thận từng li từng tí một hỏi: "Vậy, đứa bé này.. là hài tử của chúng ta sao?"
"Hàn Phỉ" hỏi với vẻ thấp thỏm mà chờ mong, ánh mắt cũng có chút tỏa sáng nhìn Bách Lý Mân Tu.
Bàn tay cầm chén thuốc của Bách Lý Mân Tu run rẩy một hồi, đối diện với ánh mắt của 'Hàn Phỉ', trong lúc nhất thời, cũng không biết trả lời thế nào.
"Hàn Phỉ" thấy hắn không trả lời, lại hỏi: "Ta, ta là phi tử của chàng sao? Nhất định là thế rồi, nếu không tại sao chàng lại ôn nhu với ta như thế, còn đối với ta tốt như vậy. Đứa bé này, nhất định là hài tử của chúng ta, thật tốt."
"Hàn Phỉ" vừa nói, vừa ôn nhu vuốt bụng, nàng tuy không biết vì sao lại xảy ra tất cả những thứ này, vì sao mình vừa tỉnh lại liền gầy đi, vì sao mình trở nên đẹp mắt như vậy, vì sao bên người lại có một cái nam nhân anh tuấn ôn nhu đến thế, tại sao giờ khắc này mình lại trải qua cuộc sống hạnh phúc bậc này.
"Hàn Phỉ" hết thảy đều không biết, thế nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc nàng cảm thấy hạnh phúc, thậm chí còn cảm thấy đây là một giấc mộng, nếu như tất cả những thứ này là một giấc mơ, vậy thì nàng nguyện ý không bao giờ tỉnh lại nữa.
"Hàn Phỉ" cũng không ngu xuẩn, nàng chỉ là có chút nhát gan nhu nhược, cùng tự ti, nhưng đầu óc nàng hoàn toàn bình thường, nàng không phải là chưa hề nghĩ tới vào lúc nàng ngủ, thân thể này đã không phải là nàng, hay là người mà vị hoàng đế anh tuấn này đối xử ôn nhu, căn bản không phải nàng.
Nhưng, như vậy thì có sao?
Nếu hắn nói nàng mất trí nhớ, vậy thì nàng sẽ làm một người mất trí nhớ thật tốt.
"Hàn Phỉ" chính là nghĩ như thế, nàng đã từng ăn quá nhiều vị đắng, đã từng bị thế giới này vứt bỏ, hiện tại thật vất vả mới nhận được thứ nàng từng tha thiết mơ ước, nàng giống như người hành tẩu trong sa mạc, gắt gao nắm chặt lấy nguồn nước cuối cùng, dù phải trả bất cứ giá nào cũng không bao giờ buông tay.
Bách Lý Mân Tu trầm mặc rất lâu, giống như đang sắp xếp lời định nói. Hắn không biết phải trả lời vấn đề này thế nào, rõ ràng là vấn đề rất dễ hiểu, cũng biết rõ đáp án, Hàn Phỉ sao có thể là phi tử của hắn? Mà đứa bé này, sao có thể là của họ được?
Thế nhưng đáp án này, vào giờ khắc này, lại không thể trả lời.
Hàn Phỉ đứng ở một bên, từ trong trầm tư chậm rãi ngẩng đầu lên, nàng chờ thật lâu vẫn không nghe thấy thanh âm của Bách Lý Mân Tu, vấn đề mà nguyên thân hỏi nàng cũng nghe thấy, nàng cho rằng Tiểu Bạch sẽ thành thật trả lời, thế nhưng.. Tiểu Bạch lại trầm mặc.
Trong lòng Hàn Phỉ căng thẳng, thầm hỏi, Tiểu Bạch, ngươi sẽ nói cái gì.
Một lúc lâu sau, Bách Lý Mân Tu rốt cục mở miệng, nói: "Đúng vậy, đây là hài tử của chúng ta."
Thời khắc này, đôi mắt của Hàn Phỉ trừng lớn.
Tiểu Bạch, ngươi nói cái gì vậy?
Sau khi 'Hàn Phỉ' nghe thấy Bách Lý Mân Tu trả lời liền cười rộ lên, cười giống như một đứa trẻ vậy, đôi mắt nàng lóe sáng như ánh sao, vuốt bụng, nói: "Thật sao? Đây là hài tử của chúng ta sao? Nó được mấy tháng rồi, ta, ta không nhớ rõ, thật xin lỗi."
Ngón tay của Bách Lý Mân Tu đang run rẩy, nhưng trên mặt, hắn biểu hiện ra một nụ cười hoàn mỹ không chê vào đâu được, nói: "Không sao, ta nhớ là tốt rồi."
"Hàn Phỉ" lại hỏi: "Vậy ta cũng chính là phi tử của chàng sao?"
Bách Lý Mân Tu đổi sáng một đáp án khác, nói: "Nàng sẽ là hoàng hậu của ta, nhưng phải chờ nàng sinh ra hài tử đã."