Dần dần, dao dộng trên bụng từ từ bình phục lại. Giống như thứ bên trong đã không còn khí lực để mà dằn vặt nữa.
Hàn Phỉ lập tức đứng lên, nàng cuống quít bay đi tìm Tiểu Bạch, nàng nhất định phải nghĩ cách, nàng muốn tỉnh lại, nếu không bảo bảo sẽ chết! Hàn Phỉ trực tiếp xuyên tường mà qua, nhằm thẳng đường gần nhất, trực tiếp bay đi tìm Bách Lý Mân Tu.
Thế nhưng Hàn Phỉ tìm khắp mọi nơi mà Tiểu Bạch có thể đến cũng không tìm được thân ảnh quen thuộc kia. Hàn Phỉ càng thêm sốt ruột, vào lúc mấu chốt nhất thế mà lại không tìm được người, sao nàng có thể chấp nhận điều này?
Không! Tỉnh táo lại! Suy nghĩ thật kỹ! Nhất định có thể tìm được!
Hàn Phỉ suy nghĩ rất lâu, ở nơi sâu xa nhất trong lòng tựa hồ có một thứ nào đó đang dẫn dắt, nói cho nàng một phương hướng, nàng không chút do dự liền bay qua, thế nhưng chờ nàng tìm chỗ đó, lại phát hiện đây là một cái hoa viên, còn trồng rất nhiều cây mai, một bóng người cũng không có.
Hàn Phỉ bay lượn một vòng, không phát hiện được gì, Tiểu Bạch chẳng lẽ đang ở chỗ này sao? Ngay lúc Hàn Phỉ chuẩn bị lúc rời đi, nàng nghe thấy một thanh âm rất yếu ớt.
Tí tách. Giống như tiếng giọt nước rơi.
Hàn Phỉ chậm rãi theo thanh âm đi tìm, là dưới đất truyền đến.
Hàn Phỉ hạ quyết tâm, bay xuống mặt đất, lập tức xuyên qua, phát hiện phía dưới là một thahcj thất cực lớn, hoàn toàn trống rỗng, trên vách nến đèn vẫn sáng.
Giờ khắc này, Hàn Phỉ tung bay ở nơi đó, nhưng lại cảm nhận được một cơn lạnh lẽo từ lòng bàn chân dâng lên, chậm rãi kéo đến tận trái tim. Một loại cảm giác vô cùng bất an theo đó mà xông tới.
Phía dưới hoàng cung Vân Hỏa tại sao lại có một nơi như vậy?
Vào lúc Hàn Phỉ do dự, một tiếng nói chuyện chậm rãi truyền đến, chủ nhân thanh âm còn hết sức quen thuộc, Hàn Phỉ vừa nghe liền nhận ra, đó là Tiểu Bạch.
Hàn Phỉ đầy mặt vui vẻ, vội vã bay qua, đến một chỗ rẽ, xuất hiện một cái cửa, nàng không chút do dự xuyên qua, trước mắt lập tức xuất hiện một bóng lưng, tấm lưng kia chính là Tiểu Bạch.
Hàn Phỉ vội vội vàng vàng muốn hé miệng, gọi tên hắn, thế nhưng nàng còn chưa mở lời, đã nghe thấy thanh âm của Tiểu Bạch truyền đến.
"Ta cần phải làm sao?"
Hàn Phỉ giật mình, cho rằng Tiểu Bạch nhìn thấy nàng, đang hỏi nàng. Nhưng đây là chuyện không thể, hiện tại nàng sẽ không bị nhìn thấy.
"Thật sao? Đây chính là lựa chọn cuối cùng của ta sao?" Bách Lý Mân Tu lại hỏi.
Dần dần, Hàn Phỉ cũng nhận ra được có chỗ không đúng, nàng bay đến gần hơn, phát hiện Bách Lý Mân Tu đang đứng cạnh một cái ao nhỏ, đây quả thực là một cái ao rất nhỏ, nói là cái ao, ngược lại là giống một mắt suối hơn, có điều nước của nơi này, là màu đen.
Đen đến thâm trầm, cái gì cũng không nhìn thấy.
Lúc Hàn Phỉ nhìn thấy màu đen kia, trái tim nàng đập mạnh, cảm giác tà ác từ cái ao kia truyền đến làm nàng không thoải mái lùi về sau một bước, mà Bách Lý Mân Tu lại giống như không cảm nhận được gì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ao.
"Ta đồng ý trả cái giá này."
Sau đó, Hàn Phỉ nhìn thấy Bách Lý Mân Tu vén tay áo lên, làm lộ ra cánh tay, mà lúc này, nàng mới nhìn rõ trên cánh tay Bách Lý Mân Tu đã quấn kín từng vòng hoa vănmàu đen, còn hết sức quen thuộc, giống như là.. hoa văn trên mặt Tần Triệt.
Hàn Phỉ bị suy nghĩ này dọa sợ.
Hoa văn trên mặt Tần Triệt sao lại xuất hiện trên cánh tay Tiểu Bạch? Không, giữa hai người vẫn có sự khác biệt, hoa văn của Tiểu Bạch, là màu đen.
"Ngươi nhanh lên đi."
Sau đó, Bách Lý Mân Tu đưa cánh tay vào trong hồ nước, nhất thời vẻ mặt hắn nhăn nhó một hồi, giống như đang phải nhẫn nhịn thống khổ cùng cực vậy, ngay cả lông mày cũng xoắn xuýt lại.
Hàn Phỉ che miệng lại, dường như khó có thể tin được, nàng nhìn thấy hoa văn trên cánh tay Tiểu Bạch từ từ khuếch tán, lan tràn đến chỗ bị y phục che khuất, mà cổ hắn, cũng lờ mờ lộ ra hình dáng hoa văn.
Một lúc lâu sau, Bách Lý Mân Tu rốt cục rút tay ra, hoa văn trên đó động đậy, giống như đã hút no chất dinh dưỡng vậy, có vẻ càng thêm rực rỡ, rất lâu sau mới chậm rãi biến mất.
Sắc mặt Bách Lý Mân Tu đã tái nhợt, dường như tất cả tinh lực cũng đã bị móc rỗng, hắn thở hai hơi, thấp giọng nói: "Đừng quên, chuyện ngươi đã đáp ứng ta."
Lúc này, trong ao phát sinh từng tiếng ùng ục ùng ục, bốc lên từng làn khói màu đen, giống như đáp ứng lời hắn nói.
Bách Lý Mân Tu lộ ra một nụ cười tái nhợt, liền xoay người rời đi.
Hàn Phỉ không lập tức đuổi theo, nàng phát hiện bước chân của mình không thể động đậy, giống như đã bị đóng đinh tại chỗ vậy, nàng nhìn thấy bóng lưng của Bách Lý Mân Tu càng đi càng xa, sau đó quay đầu nhìn về phía cái ao màu đen quái dị kia.
Tựa hồ, trong ký ức của nàng, hình ảnh vừa nãy đã từng xuất hiện.
Ngay lúc Hàn Phỉ liều mạng nghĩ đến đoạn kí ức mơ hồ này, đột nhiên từ trong ao hiện ra một cái liêm đao, liêm đao này hoàn toàn là do nước ao màu đen tạo thành, hướng thẳng về phía Hàn Phỉ chém tới.
Hàn Phỉ giật mình, vội vã lùi về sau tránh ra, thế nhưng thân thể nàng trì độn đi rất nhiều, giống như đang phải gánh cả ngàn cân vậy, căn bản không thể né tránh, nàng chật vật lăn trê đất, mới tránh được công kích của liêm đao. Nhưng lập tức bên tai đột nhiên ầm một tiếng. Dường như có vật gì bị gãy vỡ. Mà trong lòng nàng cũng lập tức xuất hiện một loại cảm nhận, có gì đó vừa bị triệt để chặt đứt liên hệ với nàng.
Trái tim Hàn Phỉ đập liên hồi, nhìn liêm đao màu đen giống như đã hoàn thành nhiệm vụ, đình chỉ công kích, chậm rãi chìm vào trong ao nước.
Trong lòng Hàn Phỉ xuất hiện một loại dự cảm bất an, nàng cúi đầu, nhìn cổ chân, phát hiện sợi dây đỏ vốn luôn buộc chặt trên đó, giờ khắc này đã đứt đoạn.
Hồng tuyến rơi trên mặt đất, dần dần biến mất.
Hàn Phỉ trợn mắt lên, hô to: "Không!"
Nàng liều mạng nắm lấy sợi dây, muốn một lần nữa buộc lên chân, nhưng đã không kịp nữa, sợi tơ đó đã hoàn toàn biến mất. Sợi tơ đỏ nối liền giữa thân thể cùng linh hồn nàng đã biến mất.
"Ùng ục ùng ục."
Nước ao màu đen tựa hồ bởi vì hoàn thành chuyện địa sự này mà vui mừng hoan hô.
Thời khắc này, vẻ mặt Hàn Phỉ có chút tuyệt vọng, một giây sau, nàng liều mạng bay lên mặt đất, liều mạng dùng tốc độ nhanh nhất, muốn bay về thân thể mình.
Nhưng.. tất cả đã quá trễ.
Một đầu khác.
Thân thể nằm trên giường, vốn không có hô hấp, không có mạch đập, đã bắt đầu chầm chậm rung động, lồng ngực cũng bắt đầu hơi phập phồng, tựa hồ đang hô hấp. Sau đó, mí mắt nàng run run, chầm chậm mở ra. Trong đôi mắt kia, đều là mờ mịt.
"Ta.. đây là đâu.."
Trong giọng nói tràn đầy vẻ bất an cùng sợ sệt.
Nàng vươn mình xuống giường, hai chân mềm nhũn, lập tức té lăn trên đất, mãi đến tận lúc này, nàng mới sững sờ nhìn cánh tay đang chống trên mặt đất của mình, tựa hồ có hơi xa lạ, ánh mắt cũng đăm đăm. Ngón tay tinh tế như thế..
Thật sự là nàng sao?