Linh Thiếu Thiên vì muốn chọc giận Vu Âm Vũ, làm cho nàng ta và Hàn Phỉ đánh nhau, liền lập tức nói: "Đúng rồi! Nàng chính là người xấu tâm cũng đen, căn bản là phải là một người phụ nữ! Dám thô lỗ giáo huấn Vu cô nương như thế, điều này thật sự là quá phận quá đáng!"
Vu Âm Vũ quả nhiên bị lời nói Linh Thiếu Thiên lửa cháy đổ thêm dầu kích thích, một lần nữa cầm cây roi đi ra, xem thường nói: "Ta đã nói không giết nữ nhân, nhưng cái miệng ngươi quá thối, ta quyết định cho ngươi một chút giáo huấn!"
Linh Thiếu Thiên hầu như cao hứng sắp nhảy lên, vội vã tiếp miệng nói: "Đúng đúng đúng! Vu cô nương ngươi phải giáo huấn thật tử tế loại miệng không sạch sẽ này, nàng còn sỉ nhục ngươi đấy! Bị loại người lòng dạ xấu xa như thế sỉ nhục a!"
Vu Âm Vũ giống như bị thuyết phục, nói: "Ngươi nói đúng, điều này không vi phạm nguyên tắc của ta chút nào!"
Hàn Phỉ có chút mất kiên nhẫn với vở diễn trước mắt, lúc đang muốn nói chuyện, phía sau truyền đến một thanh âm tức giận bất bình: "Ngươi mới xấu xí! Cả nhà ngươi đều xấu xí! Hàn cô nương của chúng ta không xấu xí chút nào!"
Hàn Phỉ hơi kinh ngạc, nghiêng đầu sang, đã nhìn thấy là một người của Bàng Thiện Quân còn trẻ tuổi, ẩn nấp trong đám người, còn đầy mặt căm phẫn sục sôi, tựa hồ không quan tâm đến nguy hiểm khi thân phận bị bại lộ.
Trong lòng Hàn Phỉ có chút ấm áp, không hề có ý trách cứ người này kích động mở miệng, điều này chỉ có thể nói rõ, ở trong mắt những người Bàng Thiện quân, nàng vẫn là bệ hạ bọn họ đã từng cung kính. Mặc kệ nguy hiểm khi bản thân bị bại lộ thân phận, ai cũng không thể sỉ nhục bệ hạ.
Nhưng, Vu Âm Vũ trực tiếp xem thường phản bác: "Nếu như không phải là xấu xí, sao lại biến thành bộ dáng này? Giống như ta vậy, không thể bỏ được dung nhan xinh đẹp của mình đâu."
Nói xong, Vu Âm Vũ còn tiện tay chạm lên gương mặt mình.
Người của Bàng Thiện Quân vừa nhảy ra thấy thế, cũng không nhịn nổi nữa, đi ra khỏi đám đông, trên gương mặt có một loại bướng bỉnh không chịu thua, nói: "Ngươi mới là kẻ xấu xí! Lòng ngươi cũng xấu xí! Ngươi căn bản không để ý mạng người, ngươi chính là một nữ nhân ác độc!"
Lời này vừa nói ra, mật trận tiếng hít khí lạnh vang lên.
Việc Vu Âm Vũ trực tiếp đánh gần chết người vẫn còn sờ sờ trước mắt, hiện tại rõ ràng còn có người dám trực tiếp nói như vậy, e là ngại sống quá lâu rồi a!
Quả đúng là không sai, ánh mắt Vu Âm Vũ lạnh lẽo, nàng ghét nhất chính là những tên nam nhân thối này, nhất là đám nam nhân dám chống đối nàng!
Vì thế Vu Âm Vũ cũng lười phí lời, trực tiếp muốn giở lại trò cũ, cung roi đánh về phái người kia, nhưng sau một khắc, cây roi của nàng ta lại không thể nhúc nhích được.
Vu Âm Vũ giật nảy cả mình, trừng mắt nhìn người vừa ra tay, kinh hãi đến biến sắc, nói: "Ngươi làm gì đấy! Buông tay!"
Chỉ thấy, giờ khắc này, một tay Hàn Phỉ cầm lấy roi của nàng, mà cái tay này không biết từ lúc nào đã dùng một cái khăn tay bao phủ, vững vàng nắm lấy cây roi của Vu Âm Vũ. Giờ khắc này, ánh mắt Hàn Phỉ mang theo vẻ sắc bén.
Vu Âm Vũ bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm liền cảm thấy có chút chột dạ, nhưng vì để che giấu sự chột dạ này, nàng ta càng lớn tiếng quát: "Buông tay! Ngươi nghe không hiểu à!"
Hàn Phỉ chỉ đơn giản dùng một tay chế trụ cây roi, nhưng Vu Âm Vũ làm thế nào không thể lôi lại Roi Linh Lung về phía mình.
Trong lòng nàng ta vô cùng chấn động, đây là lần đầu tiên, có người có thể tiếp được cây roi nàng ta đang quất tới, nhất là lại dùng tư thế dễ dàng như vậy!
Hàn Phỉ đã thật sự nổi giận, người này, ở dưới mí mắt nàng, lại muốn động thủ với người của nàng.
"Nếu như ngươi không để ý đến tay mình, thì ta không ngại giúp ngươi một tay."
Ngay cả lời nói của Hàn Phỉ cũng đều lạnh như băng, không mang theo bất kì chút cảm tình gì.
Vu Âm Vũ nuốt nước miếng, nói: "Ai bảo hắn không biết nói chuyện, ăn nói linh tinh!"
Hàn Phỉ cười gằn, nói: "Không biết nói chuyện? Ngươi có thể bởi vì một câu nói mà cướp đi tính mạng của một người, hắn nói sai chỗ nào?"
Vu Âm Vũ rống to: "Câm miệng! Ngươi, mụ đàn bà xấu xí này!"
Vu Âm Vũ kêu xong liền liều mạng thở dốc, sắc mặt bởi vì tức giận cũng đã đỏ lên.
Đúng lúc này, Hàn Phỉ cười cười, nói: "Xấu xí? Ngươi đang nói ta sao?"
Vu Âm Vũ xem thường nói: "Không phải nói ngươi thì nói ai? Xấu xí! Mau thả cây roi của ta ra! Đừng có chạm bàn tay bẩn thỉu của ngươi vào nó!"
Hàn Phỉ đột nhiên buông tay ra, nhưng bởi vì Vu Âm Vũ đang một mực dùng lực lôi kéo cây roi, vì thế bị Hàn Phỉ đột nhiên buông tay, không kịp chuẩn đương nhiên theo quán tính mà đặt mông ngã xuống đất. Đùng một tiếng.
Ngay cả mọi người nghe thấy cũng cảm thấy đau.
Vu Âm Vũ gào lên một tiếng đau đớn, cả người ngồi trên mặt đất lăn qua lăn lại một hồi.
Hàn Phỉ ném khăn tay đã dính độc dịch của cây roi xuống đất, nói: "Ta buông tay rồi. Lần sau nhớ phải đứng vững một chút nha."
Lời nói của Hàn Phỉ rõ ràng không mang theo chút đắc ý nào, nhưng vào giờ khắc này lại có vẻ đặc biệt khoa trương.
Vu Âm Vũ chảy cả nước mắt, không biết là do đau hay là do bị chọc tức, cả người nàng ta đều đang run lên, cái mông đau đớn cũng không thể dời lực chú ý của nàng ta, trong đầu đã sớm bị lửa giận lấp kín, cũng chẳng thể suy nghĩ đến chuyện khác nữa. Từ nhỏ đến lớn nàng ta chưa bao giờ phải ăn qua thiệt thòi lớn như vậy! Làm sao có thể chịu được oan ức bực này!
Ở tái ngoại, nàng ta có tiếng là Độc Mân Côi, những người kia ái mộ nàng, kính nể nàng, dù cho ở bộ lạc, nàng ta cũng vô cùng được hoan nghênh.
Nhưng hiện tại..
Vu Âm Vũ nhìn một vòng ánh mắt cùng vẻ mặt muốn cười lại không dám cười của đám người xung quanh, lí trí trong nháy mắt đều biến mất.
"A a a a! Ta muốn giết ngươi! Ta muốn giết ngươi!"
Thời khắc này, Vu Âm Vũ cũng không thèm quản lời nói của mình nữa, hiện tại nàng ta chỉ muốn giết Hàn Phỉ, giết cái nữ nhân làm nàng mất mặt này, bằng không nộ khí trong lòng nàng căn bản không thể lắng lại!
Vu Âm Vũ một lần nữa cầm cây roi quất đến, thế như chẻ tre, cùng cỗ sát ý làm sao cũng không che giấu được.
Hàn Phỉ nhíu nhíu mày, nói: "Lùi về sau."
Người của Bàng Thiện Quân kia lập tức lùi về, trong lòng âm thầm hối hận tại sao mình lại nhất thời nhanh miệng, triệt để đắc tội ma nữ này, hiện tại liên lụy bệ hạ phải thay bọn họ chịu đựng một phần nguy hiểm này.
Ngay lúc cây roi sắp chạm đến Hàn Phỉ, Hàn Phỉ lại biến mất. Thân ảnh của nàng hoàn toàn biến mất ở trước mặt mọi người.
Vu Âm Vũ giật nảy cả mình, cả giận nói "Lại tới?"
Nếu như nói, thứ Hàn Phỉ lợi hại nhất là gì? Vậy thì nhất định là tốc độ. Tốc độ của nàng, giống như ma thuật.
Vu Âm Vũ vội vã tìm kiếm bóng dáng của Hàn Phỉ ở khắp nơi, nhưng lần này, nàng ta vẫn không thể tìm được. Hàn Phỉ giống như đã biến mất vào hư không.
Những người chung quanh cũng làm theo Vu Âm Vũ, đều đang tìm kiếm thân ảnh Hàn Phỉ.
Không biết là ai hô to một tiếng: "Ở phía trên!"
Mọi người cùng ngẩng đầu lên, nhưng lúc này, ánh mặt trời chói mắt, vừa ngẩng đầu, đã bị ánh mặt trời làm cho chói mắt, lập tức liền vô thức nhắm lại, như chỉ chờ lúc này, một đạo nhân ảnh từ trên trời giáng xuống.
Lúc cái cổ của Vu Âm Vũ bị một con dao găm sắc bén kề sát, nàng ta vẫn còn chưa lấy lại tinh thần.