Đường đường là nam nhi thân cao bảy thước cũng không chịu được a!
Thật là một nữ nhân ác độc!
Ngay cả Hàn Phỉ cũng không thể không cảm thán thủ đoạn độc ác của nữ nhân này, bởi vì nàng liếc mắt liền thấy thấy vết máu trên người hán tử kia kinh khủng đến mức nào, quả thực chính là bị khoét mất một khối thịt.
Ánh mắt Hàn Phỉ nhìn về phía cây roi trong tay Vu Âm Vũ, quả nhiên, đầy xước mang rô, còn tỏa ra ánh sáng màu đen.
Hàn Phỉ mở miệng nói: "Cô nương không khỏi có chút độc ác a."
Vu Âm Vũ quay đầu nhìn về phía Hàn Phỉ, nói: "Bớt lo chuyện vô bổ đi."
Hàn Phỉ vẫn chưa chịu im lặng, tiếp tục nói: "Trên cây roi của ngươi có độc, còn đầy móc câu, một roi này của ngươi đã lóc xuống một miếng thịt, khiến độc tố thẩm thấu càng nhanh hơn, hắn căn bản không sống được bao lâu nữa."
Vu Âm Vũ chỉ là cười lạnh một tiếng, nói: "Vậy thì sao, nam nhân thối này cái miệng không sạch sẽ, chung quy phải giáo huấn một hồi!"
"Một lần giáo huấn liền muốn một cái mạng?"
Vu Âm Vũ thiếu kiên nhẫn nói: "Chuyện của ta ngươi quản nhiều như vậy làm cái gì! Cẩn thận chút nữa ta sẽ quất ngươi càng ác hơn đấy! Trên cây roi Linh Lung của ta có đến mười tám loại độc, ngay cả ta cũng không đoán được đụng phải loại nào trong đó, mạng hắn không còn đầu! Hừ."
Nghe thấy lời Vu Âm Vũ nói, mọi người vây xung quanh đều cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, cảm giác hoảng sợ tự nhiên mà sinh ra, nhưng đồng thời càng thêm phẫn hận Vu Âm Vũ.
Thật là nữ nhân ác độc!
Chẳng qua chỉ là mấy câu nói, liền muốn mạng người!
Nữ nhân lòng dạ độc ác như vậy dù lớn lên có xinh đẹp, thì cũng là loại người lòng dạ rắn rết!
Hàn Phỉ đưa tay vào trong người, lấy ra một bình thuốc nhỏ, nếm về phía nam nhân kia, thừa dịp nam nhân còn có ý thức, trong mắt tràn đầy khát vọng cầu sinh.
"Uống vào, nếu không ngươi sẽ chết."
Nam nhân lập tức cuống quít cầm lấy bình thuốc của Hàn Phỉ, muốn đổ ra nhét vào trong miệng, Vu Âm Vũ nhìn thấy, vô thức muốn dùng cây roi đánh nát bình sứ Hàn Phỉ ném qua.
Nhưng một viên đá không biết từ đâu bay lại chặn đúng đầu cây roi, sau khi va chạm, viên đá liền vỡ thành bụi phấn, nhưng một roi này cũng không đánh trúng vào bình sứ kia.
Vu Âm Vũ đột nhiên nhìn về phía Hàn Phỉ, trong ánh mắt tràn đầy oán độc, hung tợn nói: "Ngươi thích quản việc không đâu như thế sao!"
Hàn Phỉ bình tĩnh nói: "Làm việc gì đều nên chừa lại một đường lui, đạo lý này ngươi cũng không hiểu sao?"
Vu Âm Vũ cả giận nói: "Câm miệng! Ta không cần ngươi giáo huấn ta! Ngươi, tên khốn kiếp này!"
Dứt lời, Vu Âm Vũ cũng không chờ mọi người phản ứng lại, trực tiếp liền vung cây roi về phía Hàn Phỉ.
Hàn Phỉ lùi về sau một bước, nhẹ tránh đòn, nhưng cây roi biến hóa thật sự quá linh hoạt, thêm nữa lại quá mức mềm mại, gần có thể thủ, xa có thể công, không thể không nói, thật là một vũ khí tốt, nhất là ở trong tay Vu Âm Vũ, nó lại càng được phát huy công hiệu gấp trăm lần.
Sắc mặt Hàn Phỉ dần trở nên nghiêm túc, nàng có chút đau đầu, trong lúc nhất thời không nghĩ ra được cách phòng bị tốt nhất cho vũ khí này.
Sau mấy lần giao thủ, Vu Âm Vũ dừng lại, cây roi rủ xuống dưới đất, nhìn chằm chằm Hàn Phỉ ánh mắt lập loè quang mang như của loài dã thú, nàng ta mở miệng nói: "Ngươi rất lợi hại."
Hàn Phỉ cũng dừng lại, nói: "Quá khen."
Ánh mắt Vu Âm Vũ thật sự có chút thay đổi, nói: "Rất ít người có thể tránh nhiều chiêu số như vậy khi ta vung roi Linh Lung. Ngươi là người thứ hai."
Hàn Phỉ trôi chảy hỏi một câu: "Vạy người thứ nhất đâu?"
Dứt lời, đã thấy tren mặt Vu Âm Vũ né qua một tia đỏ ửng, trong đầu của nàng ta thoáng hiện lên gương mặt anh tuấn, trái tim cũng nhảy nhanh thêm mấy phần, nhưng sắc mặt vãn không mấy tốt đẹp, nói: "Ai cần ngươi lo!"
Hàn Phỉ cũng không muốn biết, chẳng qua là thuận miệng hỏi một câu thôi, ngược lại là bởi vì nhìn thấy một tia ửng đỏ trên mặt Vu Âm Vũ mà sinh ra một tia hiếu kỳ.
"Đúng là không thuộc quyền quản lý của ta, nhưng ngươi hành sự tàn nhẫn như vậy, ngược lại là có chút quá đáng."
Vu Âm Vũ ghét nhất chính là có người thuyết giáo nàng ta, còn thuyết giáo đàng hoàng trịnh trọng như vậy, trước đây nếu như có người dám làm thế, nàng ta đã sớm quất cho hắn một roi!
Nhưng nam nhân gầy yếu trước mặt này có chút tài năng, không phải là một kẻ vô dụng.
Vu Âm Vũ mặc dù có chút kiêu ngạo quá mức, nhưng cũng không phải là một người ngu ngốc, sau mấy lần giao thủ, nàng ta cũng biết đây không phải là một nam nhân dễ chọc, bằng không cũng sẽ không thể chống lại công kích của nàng.
"Ngươi tên gì?" Vu Âm Vũ đột nhiên hỏi.
Hàn Phỉ không trả lời, ngược lại là Linh Thiếu Thiên đứng một bên vẫn luôn không tìm được cơ hội xem vào, liền mở miệng.
"Hắn gọi là Hàn Phi, vốn là môn khách của Lăng Minh Phủ ta, nhưng hắn đã phản bội ta! Uổng công ta đối với hắn một phen chân tình thực lòng, quả nhiên là kẻ lang tâm cẩu phế!"
Vừa có thời cơ Linh Thiếu Thiên liền đem một cái mũ thối chụp lên đầu Hàn Phỉ.
Hàn Phỉ lộ ra vẻ mặt trào phúng, nói: "Này, thiếu phủ chủ, ta đây có chỗ không hiểu, lúc trước ta đã nói rõ, ta chỉ là chưa tìm được chỗ ở, mới tạm thời ở lại Lăng Minh Phủ, ta nơi nào có lỗi với ngươi?"
Linh Thiếu Thiên chờ chính là Hàn Phỉ đáp lại! Hắn đã sớm chuẩn bị kỹ càng, lần này chết sống đều muốn danh tiếng của Hàn Phỉ trở thành bại hoại.
"Hàn huynh đệ, ta đối với ngươi thế nào trong lòng ngươi tự rõ ràng a!"
Hàn Phỉ có chút há hốc mồm, giọng điệu này làm sao giống như nàng làm ra chuyện gì tày đình với hắn thế nhỉ?
"Thiếu phủ chủ, lời ấy sai rồi, ngươi thử nói một chút, ngươi đối với ta thế nào?"
Linh Thiếu Thiên nói thẳng: "Ta ban cho ngươi tiền tài, cho ngươi chỗ ở an ổn, áo cơm không lo, ngươi trải qua cuộc sống của bao nhiêu người mơ ước, bản thân ngươi không biết sao!"
Linh Thiếu Thiên nói tới chỗ này liền khiến bao nhiêu ánh mắt ở xung quanh đặt lên người Hàn Phỉ, trong ánh mắt kia có khinh bỉ cùng xem thường, khiến hành vi cứu người vừa rồi của Hàn Phỉ lập tức chẳng còn ý nghĩa gì.
Vu Âm Vũ cũng khinh thường nói: "Thì ra là thế, ngươi cũng là kẻ cặn bã bại loại, lấy tiền còn phản bội chủ nhân, xoay trái xoay phải, trước mặt dạ vâng, sau lưng đã phủi mông một cái liền rời đi, còn lấy oán báo ân tự mình tìm tới cửa phá quán, quả nhiên là kẻ cặn bã bại loại!"
Hàn Phỉ: "..."
Kẻ cặn bã bại loại?
Đây là lần đầu tiên nàng bị người ta nói như vậy, lại có chút giận quá hóa cười.
Hàn Phỉ quả nhiên là cười ra tiếng, còn vỗ tay, nói: "Ta ngược lại là phát hiện thiếu phủ chủ còn có một chỗ lợi hại."
Linh Thiếu Thiên rên một tiếng, nói: "Ta có chỗ nào lợi hại?"
Ý cười trên mặt Hàn Phỉ càng sâu, nói: "Điên đảo thị phi, bản lĩnh chuyển trắng thành đen này quả thật là cường đại, ngược lại là ta không hiểu những lời ngươi nói, lúc trước ta đã từng nói sẽ trung thành với ngươi chưa? Có từng nói vì ngươi bán mạng chưa?"
Linh Thiếu Thiên lại càng phản bác: "Vậy vì sao ngươi lại nhận ngân tệ ta cho ngươi? Ngươi không biết cầm tiền tài của người, thì phải thay người bán mạng hay sao?"
Quả nhiên, nàng biết lúc trước Linh Thiếu Thiên kín đáo đưa ngân tệ cho nàng còn hào phóng như vậy nhất định là không có ý tốt, thì ra là vì muốn giữ lại chiêu này đây!
Hàn Phỉ cười gằn, nói: "Ta đúng thật là không biết còn có tầng ý tứ này."
Vu Âm Vũ cười trào phúng nói: "Bây giờ ngươi chính là một kẻ vô lại, không hề có một chút nhân nghĩa đạo đức nào!"