"Các hạ xác định không chịu nói sao?"
Rất nhanh, một thanh âm bình tĩnh truyền đến.
"Chờ một chút, y phục của ta đang bị mắc vào cành cây."
Mọi người: "..."
Đây là đang nói đùa sao!
Một nhân vật lợi hại, có thể ở dưới mí mắt họ mà trốn ở trên cây lâu như vậy, thế mà, y phục lại bị vướng vào cảnh cây à?
Hàn Phỉ cũng không muốn mất mặt như thế, nhưng mà y phục lại không nghe lời, vì thế mất một lúc lâu nàng mới vất vả kéo ra được, vốn là muốn dùng phương thức ra trận thật oanh động, hào hùng giờ coi như đi tong, nàng gãi đầu một cái, lên tiếng bắt chuyện.
"Ha, chào mọi người."
Mọi người: "..."
Hàn Phỉ nghi hoặc, chẳng lẽ cách chào hỏi của nàng có chỗ nào khong đúng sao?
Trưởng lão nhóm người kia đứng ra, hỏi lại: "Các hạ là người phương nào?"
Hàn Phỉ cười híp mắt nói: "Lúc nói chuyện với ta ngươi có thể lấy khăn che mặt xuống không?"
Câu nói này vừa ra, xoạt một tiếng, những người kia càng căng thẳng hơn.
Hàn Phỉ chậm chạp phản ứng lại, người của Bàng Thiện Quân tựa hồ từ ngàn năm trước đã thích đem ẩn giấu chính mình, tốt nhất là khiến cho không ai chú ý tới mình, nàng yêu cầu bọn họ tháo khăn che mặt xuống như thế, tựa hồ có hơi quá đáng.
"Ách, nếu các ngươi không muốn thì cũng không sao!"
"Các hạ đến cùng là ai? Vì sao lại xuất hiện ở đây?"
Hàn Phỉ lộ ra một nụ cười thật tươi, nói: "Ta chính là tới tìm các ngươi a!"
"Tìm chúng ta?"
"Tại sao lại tìm chúng ta?"
"Không đúng, sao ngươi biết thời gian cùng địa điểm mỗi tháng chúng ta tụ tập?"
"Ngươi biết chúng ta?"
Mọi người bắt đầu ngươi một lời ta một lời hỏi đến.
Hàn Phỉ chờ họ hỏi xong, mới nhẹ nhàng nói: "A, ta đúng là đã tìm các ngươi rất lâu rồi."
Mọi người đồng loạt ngẩn ra.
"Tìm các ngươi một ngàn năm."
Trưởng lão lập tức chấn động, hắn giống như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt cũng dần thay đổi, vươn ra một ngón tay, run rẩy chỉ vào Hàn Phỉ, muốn nói nhưng lại không thể thốt nên lời.
Hàn Phỉ tháo bỏ mặt nạ, dung nhan thật sự của nàng cũng triển lộ ở trước mặt mọi người.
Mà lúc này, ánh trăng sáng từ trên cao chiếu xuống, phủ lên người nàng một quầng sáng nhàn nhạt, mà gương mặt nang, giống như đang khắc trong tròng mắt của từng người ở đây.
Hàn Phỉ nhẹ nhàng nói: "Ta rốt cuộc đã tìm được các ngươi."
Bộp một tiếng, trưởng lão đã quỳ trên mặt đất, lệ nóng tung hoành, ánh mắt nhìn Hàn Phỉ đều mang theo quang mang thần thánh, khẽ thốt: "Thần, thần nữ bệ hạ.."
.
Hàn Yên ăn mặc một bộ áo trắng, trên mặt cũng đeo một khăn lụa trắng, che đi dung nhan xinh đẹp, trên môi còn mang theo ý cười khéo léo.
Mà phía dưới, là đám đông bách tính đang quỳ, bọn họ thành khẩn cung kính, hai tay đặt trên đất, đây là lễ nghi tôn kính nhất, biểu thị sự thần phục, mà bọn họ đều là thân tử của tiên nữ.
Mỗi ngày, bọn họ đều tự phát đến cung điện của tiên nữ, tiến hành quỳ bái cùng ca tụng một phen, để cảm tạ tiên nữ đại nhân đã ban cho họ sinh mệnh mới.
Đợi đến khi toàn bộ nghi thức kết thúc, tất cả mọi người thối lui, nụ cười giả tạo trên mặt Hàn Yên lập tức biến mất, trực tiếp liền lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn, đưa tay kéo khăn lụa trắng trên mặt xuống.
"Ta còn cần duy trì bộ dáng này bao lâu?" Hàn Yên mở miệng hỏi.
Mà giữa chính sảnh trống vắng đột nhiên truyền đến một âm thanh:
"Bảo ngươi làm thì cứ làm, nói nhiều như vậy làm cái gì."
Giọng nói của Đồ Mộng Hàm vang lên từ trên cao, sau đó một bóng người hạ xuống, đứng lại.
Hàn Yên nhịn xuống cảm giác phẫn nộ trong lòng, đổi một ngữ khí khác, nói: "Nhưng mà chúng ta đã đình trệ ở bước này rất lâu rồi, không tiến hành bước kế tiếp sao?"
Đồ Mộng Hàm không trả lời, trên thực tế, nàng cũng cảm thấy bước đi này đã tiến hành quá lâu, nhưng bất đắc dĩ là gần đây tổng hệ thống đại nhân đều không hề ban xuống bất kì mệnh lệnh nào, bất luận nàng liên hệ ra sao cũng không trả lời.
Vì thế Đồ Mộng Hàm không dám tự chủ trương hạ quyết định, nhưng cứ mãi không có tiến triển như thế tựa hồ cũng không ổn.
Hàn Yên nhìn Đồ Mộng Hàm tựa hồ đang do dự, lập tức nói: "Con dân tín ngưỡng chúng ta đã có đủ nhiều, đến lúc đó chỉ cần chúng ta phát động sâu độc bên trong cơ thể bọn họ, bọn họ sẽ hoàn toàn nghe theo lệnh chúng ta, đây không phải thích hợp nhất sao?"
Đồ Mộng Hàm nói: "Còn chưa đủ nhiều, kế hoạch của chúng ta chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại."
Trong lòng Hàn Yên thầm phẫn hận tức giận mắng một câu, chờ cỏ đủ nhiều thì ta liền mất đi tác dụng rồi!
Nhưng trên mặt, Hàn Yên vẫn bảo trì vẻ cung kính hoàn mỹ, nói: "Nhưng thời gian lâu dài, sâu độc trong cơ thể bọn họ sẽ không nghe lời, ta không thể khống chế nữa."
Hàn Yên nói cũng không sai, vì thế Đồ Mộng Hàm liền cảm thấy xoắn xuýt, nàng quyết định liên lạc lại với tổng hệ thống đại nhân một lần nữa.
"Ngươi tạm thời cứ tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ của ngươi đi, có mệnh lệnh gì ta sẽ trực tiếp nói cho ngươi biết."
Dứt lời, Đồ Mộng Hàm liền vội vội vàng vàng rời đi.
Đợi sau khi nàng rời đi, Hàn Yên trực tiếp đạp đổ cái ghế, trên mặt toàn bộ đều là vặn vẹo.
"Chờ đấy, chờ ta tìm được kẽ hở của các ngươi, các ngươi cũng xong đời!"
Hàn Yên hít sâu vào một hơi, xoay người rời khỏi đại sảnh, mỗi một bước đều rất dùng lực, tựa hồ đang phát tiết cái gì.
Về phòng mình, Hàn Yên đột nhiên nhận ra có người đang đứng ở trong phòng, lạnh lùng quát: "Người nào?"
Một bóng người chậm rãi từ chỗ bóng tối đi ra.
Lúc Hàn Yên nhìn rõ người này, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, thanh âm cũng thay đổi.
"Sao lại là ngươi?"
"Ừm, là ta."
Hàn Yên siết chặt tay, hỏi: "Ngươi đến đây làm gì?"
"Yên Nhi, ngươi nhất định phải dùng giọng điệu như vậy để nói với ta sao?"
Hàn Yên trào phúng nở nụ cười, nói: "Hoàng đế Hàn Linh bệ hạ, ngươi có chuyện gì thì nói thẳng đi."
Người đến, chính là Tần Mục.
Tần Mục lộ ra một nụ cười ôn nhu, nói: "Yên Nhi, đã lâu không gặp, miệng ngươi ngược lại trở nên lợi hại rồi."
Hàn Yên nhìn nam nhân mà bản thân đã từng động cũng là nam nhân làm nàng tổn thương nhất này, trong lòng chỉ còn lại trào phúng vô tận.
"Chuyện này không liên quan gì đến ngươi."
Tần Mục tiến lên một bước, Hàn Yên cũng lập tức lùi về sau một bước, Tần Mục thấy vậy, cũng không tiếp tục tiến lên nữa.
"Yên Nhi.."
"Câm miệng, đừng gọi cái tên này."
Tần Mục giống như đã sớm dự liệu được kết quả như vậy, cho nên cũn không tỏ vẻ giận dữ với việc Hàn Yên ác ngôn ác ngữ, mà tương đối kiên trì nói: "Cũng đúng, bây giờ ngươi là tiên nữ, gọi thẳng tên huý như vậy là ta không đúng."
Hàn Yên hé miệng, nói: "Ngươi đến cùng là muốn nói cái gì?"
Tần Mục sâu sắc liếc mắt nhìn Hàn Yên, nói: "Ngươi cần trợ giúp."
Hàn Yên trực tiếp cười lạnh một tiếng, nói: "Trợ giúp? Sao ta lại cần trợ giúp? Ngươi không thấy địa vị hiện tại của ta sao? Ta được vạn người ngưỡng mộ, con dân của ta trải rộng khắp đại lục, ta còn cần trợ giúp gì?"
Tần Mục không nói lời nào, chỉ sâu sắc nhìn nàng, cặp mắt kia giống như đã nhìn thấy tất cả.
Hàn Yên bị nhìn chằm chằm, có chút chật vật cùng bối rối tránh khỏi ánh mắt hắn.
Cuối cùng, Tần Mục vẫn nói: "Nếu như ngươi không muốn bị khống chế, thì ngươi cần trợ giúp."
Hàn Yên ngẩn người. Trái tim đập thùm thụp, sắc mặt không thể khắc chế mà thay đổi.