Hàn Phỉ lại tìm đến khu nhà nhỏ kia lần nữa, dùng cách cũ lách mình đi vào trong phòng, nhìn thấy thiếu niên kia, ờm, không, hiện tại phải gọi là Bàng Ngụy Tân.
Bàng Ngụy Tân giống như đã dự liệu trước Hàn Phỉ sẽ tới, bình tĩnh nói: "Ngươi rốt cục tới rồi."
Hàn Phỉ nhíu mày, chậm rãi tới gần, hỏi: "Sao thế? Ngươi đang chờ ta à?"
Bàng Ngụy Tân hé miệng, nói: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Hàn Phỉ tùy ý ngồi xuống, nói: "Ta là ai? Ta chính là Hàn Phi a, còn có thể là ai chứ?"
Bàng Ngụy Tân không muốn tiếp tục nói với Hàn Phỉ mấy lời thừa thãi, nhân tiện nói: "Không hề có bất kỳ tư liệu gì về ngươi, cái tên Hàn Phi này là giả."
Hàn Phỉ cười cười, nói: "Ngươi tra ta? Quang minh chính đại như thế sao."
Bàng Ngụy Tân đứng lên, lần này, thân thể hắn mạnh mẽ hơn rất nhiều, nói: "Ngươi muốn thế nào mới có thể giúp ta?"
Sắc mặt Hàn Phỉ cũng trở nên nghiêm túc, nói: "Tại sao ta phải giúp ngươi?"
Bàng Ngụy Tân phản bác: "Nếu ngươi không muốn giúp ta thì đã không xuất hiện ở đây, còn cho ta thuốc!"
"Ồ. Ta cho ngươi thuốc thì chính là giúp ngươi? Điều này cũng là ngươi tự suy nghĩ đấy chứ, ta chẳng qua là thấy ngươi đáng thương thôi, vẫn chưa từng nói muốn giúp ngươi a."
Ngữ khí của Hàn Phỉ có vẻ đây chỉ là thuận tay mà làm, dửng dưng như không có cảm giác, điều này khiến Bàng Ngụy Tân suýt nữa là tức điên, rốt cuộc hắn vẫn là thiếu niên, còn chưa thể giữa được bình tĩnh.
"Vậy rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới có thể giúp ta? Ta không tin ngươi đột nhiên xuất hiện như vậy, lại không hề hành động, cũng chẳng cần gì, ngươi nói đi, chỉ cần ta có thể, nhất định sẽ cho ngươi!"
Bất đắc dĩ, Bàng Ngụy Tân chỉ có thể mở miệng hứa hẹn như vậy.
Hàn Phỉ cười nhạo một tiếng, nói: "Thứ ta muốn ngươi đều có thể cho sao?"
Bàng Ngụy Tân hé miệng, nhưng gương mặt lại mang theo một tia kiêu căng, nói: "Ta có thể cho được."
"Thì ra cũng bởi vì như vậy phải không?"
Hàn Phỉ đột nhiên hỏi một câu khiến Bàng Ngụy Tân sững sờ, bật thốt lên: "Cái gì?"
Hàn Phỉ đứng dậy, nói: "Cũng là bởi vì ngươi tự cao tự đại như vậy, mới bị trúng kế đi."
Đây là câu khẳng định, không phải là nghi vấn.
Bàng Ngụy Tân tức giận, cũng đứng dậy, nói: "Ngươi đừng có được voi đòi tiên!"
"Cũng đúng, ngươi còn nhỏ tuổi như vậy, tất nhiên là có rất nhiều thứ không hiểu."
"Hàn Phi! Đừng có nói đến tuổi của ta! Ngươi căn bản cái gì cũng không hiểu! Được thôi, ta không cần ngươi đầu nhập vào phe ta, tự ta cũng có thể!"
Hàn Phỉ không chút khách khí trào phúng nói: "Dựa vào ngươi sao? Suốt ngày bị nhốt ở trong căn phòng này, chờ người khác tới cứu viện à? Đem hành động nhu nhược, yếu hèn là chờ đợi người khác tới cứu, mà nói thành chí cao vô thương bậc ấy, chậc chậc, đúng là khiến ta mở mang tầm mắt."
Bàng Ngụy Tân bị Hàn Phỉ nói tới á khẩu không trả lời được, bởi vì hắn phát hiện mình căn bản không thể lên tiếng phản bác.
Hàn Phỉ tiến lên một bước, nói: "Ngươi đặt bản thân ở địa vị quá cao, dù cho lão Phủ Chủ thưởng thức ngươi, ngươi cũng không thể trở thành người tự ngạo tư bản, ngươi quá mức khinh địch, ngươi cho rằng Linh Thiếu Thiên đã bị ngươi đuổi ra ngoài, vì thế không hề để hắn vào trong mắt, đường ngươi đi trước giờ cũng quá thuận buồm xuôi gió, vì thế căn bản không hiểu câu nói cố tìm đường sống trong chỗ chết là như thế nào, ngươi quá dễ dàng thảo mãn."
Giọng nói của Hàn Phỉ mang theo vẻ răn dạy, từ lúc Bàng Lan Trúc nói cho nàng biết mọi chuyện, Hàn Phỉ mới phát hiện, tên Bàng Ngụy Tân này có một khuyết điểm trí mạng, nếu như không chịu thay đổi, thì thiếu niên này vĩnh viễn không bao giò có thể thực sự trở thành thủ lĩnh Bàng Thiện quân. Thiên tài trưởng thành quá mức thuận lợi, luôn có nhiều thiếu hụt, mà nhược điểm trọng yếu nhất, chính là tự đại.
Làm môn khách của Linh Thiếu Thiên một quãng thời gian, Hàn Phỉ phát hiện người này bụng dạ cực sâu, không phải là một kẻ dễ đối phó, mà Bàng Ngụy Tân còn trẻ tuổi lại bởi vì khinh địch mới xuất hiện kẽ hở, bị Linh Thiếu Thiên lật đổ, giam giữ trong căn phòng này, thậm chí còn dùng bệnh dịch giả tượng, khiến Bàng Ngụy Tân rơi vào khốn cảnh tuyệt vọng.
Rõ ràng là âm mưu rất vụng về, nhưng đối với thiếu niên mà nói, lại rất vừa vặn.
Mà Hàn Phỉ, chính là muốn Bàng Ngụy Tân hiểu rõ điểm này, cho nên lời nói của nàng mới sắc bén cùng quyết tuyệt như thế.
"Ngươi, ngươi nói vớ nói vẩn!"
"Thế nào, lúc trước tưởng bản thân mình rất lợi hại đúng không? Không thèm để tất cả mọi người vào mắt? Là ai ở trong căn phòng này chờ chết? Là ai bị Linh Thiếu Thiên dùng chút mưu kế liền tin tưởng mình mắc bệnh nan y, thậm chí không thèm chứng thực, mặc cho thân thể suy bại?"
"Câm miệng, câm miệng a!"
"Bàng Lan Trúc là thúc của ngươi thật sao? Ngươi cho rằng phái hắn đi, liền có thể điều tra ra thân phận của ta sao? Liền có thể đủ khiến ta hàng phục ư? Phục tùng ngươi sao? Bàng Ngụy Tân, ngươi nói xem, ngươi có tư cách gì, có tư cách gì mà cảm thấy ta sẽ nghe lời ngươi?"
Sắc mặt Bàng Ngụy Tân tái nhợt, ngay cả hô hấp cũng thêm nặng, rõ ràng rất muốn phản bác, nhưng hắn lại chẳng thể tìm được lời nào phản bác, chỉ vì, mỗi một câu nói của Hàn Phỉ đều là thật.
Thậm chí ngay cả Bàng Ngụy Tân, cũng bắt đầu hoài nghi, có phải tất cả đều là do mình quá mức tự đại hay không?
"Thiếu niên lang, ngươi nghe đây."
Bàng Ngụy Tân chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy dưới ánh trăng, nam nhân kia rõ ràng vô cùng gầy yếu trắng nõn, như một tiểu cô nương nhưng quanh thân hắn lại tỏa ra một vệt thần thái, loại thần thái này vượt qua hạn định về thân phận, vượt qua thực lực mạnh yếu, là một loại khí thế làm cho người khác không tự chủ được mà thần phục.
"Hiện tại, là ngươi cầu xin ta, ngươi, cầu, xin, ta, nghe rõ chưa? Ngươi phải biết rõ thân phận ngươi, mà ngươi, không có tư cách bàn điều kiện với ta, nếu ta muốn ngươi chết, tin ta đi, sẽ chẳng tốn bao nhiêu thời gian đâu."
"Ngươi.."
"Hiện tại, là ngươi thần phục ta, nghe lệnh của ta, hiểu chưa? Tiểu tử."
Hàn Phỉ khinh bỉ nở nụ cười, hai mắt như hai vì sao lấp lánh.
Bàng Ngụy Tân mạnh mẽ cắn môi, bằng không vừa rồi hắn suýt nữa liền đáp ứng, cảm giác kích động muốn thần phục kia, ập tới với khí thế vô cùng hung hăng.
"Ta là hậu nhân cảu Bàng Thiện quân! Ta là Bàng Ngụy Tân, ta họ Bàng! Ta là hậu nhân của chín quân! Dòng họ của ta tràn ngập vinh dự, ta sẽ không thần phục ngươi!"
Sau khi thiếu niên hô lên câu nói này, vẻ mặt ửng hồng, giống như hắn vừa mới nhắc đến một chuyện cực kỳ vĩ đại, hắn thở hổn hển, quật cường nhìn Hàn Phỉ, ngầm cự tuyệt đề nghị nàng mới đưa ra.
Đúng thế, hắn là hậu nhân chín quân, làm sao có thể thần phục trước một nam nhân yếu nhớt như thế!
Vốn dĩ, Bàng Ngụy Tân cho rằng sau khi Hàn Phỉ nghe thấy câu nói này sẽ lộ ra vẻ lo sợ tát mét mặt mày, thậm chí còn không biết làm sao mà quỳ xuống biểu thị kính ý, nhưng, không có!
Hàn Phỉ chẳng làm gì cả!
Nàng chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, trấn định tự nhiên, khóe miệng dâng lên nụ cười nhạt.
Hàn Phỉ nhẹ nhàng nói: "Ngươi nói xong chưa?"
Bàng Ngụy Tân có chút lắp ba lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi có biết cái gì là chín quân, cái gì là Bàng Thiện quân không hả? Ngươi chẳng biết gì hết!"
"Ồ? Biết cái gì?"
"Người đứng ở trước mặt ngươi chính là người đã từng có được quang vinh! Là hậu nhân của chín quân đã từng quát tháo thiên hạ! Ngươi thần phục ta không được sao!"
Câu nói cuối cùng kia, trong giọng nói của Bàng Ngụy Tân còn mang theo chút tính khí trẻ con.