Hàn Phỉ đưa tay sờ sờ bụng, không phải là ảo giác, đúng là có to lên thật. Nàng có chút kinh sợ, làm sao lại to lên nhanh như thế rồi?
Nàng vừa có chút đau đầu cũng vừa vui mừng, đôi mắt trừng lớn đến sắp rớt cả ra, hai tay nàng đặt ở trên bụng mình, sờ soạng một lúc lâu, có chút khóc không ra nước mắt, quả nhiên là căng lên rồi! Giống như một quả bóng vậy.
Hàn Phỉ tự bắt mạch cho mình, hỉ mạch luôn biến mất kia vẫn ngoan cường tồn tại, Hàn Phỉ thậm chí còn muốn trở lại tìm Đằng Mộc tiền bối để nghiên cứu một chút rốt cuộc chuyện này là sao, đứa trẻ này như thế nào mà lại bướng bỉnh đến thế?
Hàn Phỉ thở dài một hơi, nhè nhẹ vỗ về bụng mình, thì thầm: "Sao tự nhiên lại lớn lên nhiều như vậy.."
Đúng lúc này, một trận đau đớn kịch liệt từ bụng truyền tới, đến mức Hàn Phỉ suýt chút nữa liền ngất đi.
Bụng nàng căng tức, Hàn Phỉ thậm chí còn nhìn thấy dường như trong đó có thì gì đang giãy dụa vậy, hơn nữa động tác rất kịch liệt.
Hàn Phỉ đau đến không chịu nỗi, lập tức liền ngã từ trên giường xuống đất, nàng quỳ xuống, mạnh đến mức đầu gối cũng bị trầy da, nhưng cơn đau này không thấm gì so với cơn đau ở bụng.
Hàn Phỉ đau đến chảy cả nước mắt, gắt gao ôm bụng, khó nhọc nói: "Con, con làm sao.. a.."
Tiếng khóc khóc nỉ non tựa hồ như ẩn như hiện bên tai, kèm theo từng trận đau nhức, trực tiếp kích thích vào các giác quan của Hàn Phỉ, khiến đầu nàng giống như muốn nổ tung. Thần chí của Hàn Phỉ đã mơ hồ, đôi mắt khép lại, cả người ngã xuống đất, triệt để lâm vào hôn mê.
Trong phòng lặng lẽ, người bên ngoài căn bản không biết người bên trong đã hôn mê, bọn họ vẫn còn đang nghiêm ngặt thi hành mệnh lệnh trước đó của Hàn Phỉ, trước khi nàng đi ra, không cho phép bất luận người nào tiến vào.
Mà Hàn Phỉ nằm trên đất, cơn co giật ở bụng cũng không hề dừng lại, trái lại còn càng ngày càng có dấu hiệu mạnh lên.
Cũng trong lúc đó, một thân ảnh nho nhỏ đang ngủ trên đài sen lập tức bay lên, đôi mắt vẫn luôn đóng chặt rất nhiều tháng ngày cũng mở ra, giờ khắc này, trong đôi mắt to tròn, không còn toàn là màu đen nữa, mà đã là đôi mắt như người bình thường.
Tiểu quái vật hô to một tiếng: "Muội muội!"
Trong giọng nói, đều là vẻ sốt ruột.
Tiếng gọi này của nó ngay lập tức làm cho người canh chừng bị kinh động.
"Nhanh! Nhanh đi báo cho sư phụ! Nó đã tỉnh!"
"Nhanh đi a!"
Cái mũi của tiểu quái vật động động, tựa hồ đang tìm kiếm mùi vị gì đó, nhưng nó ngửi rất lâu, cũng không tìm được mùi vị mong muốn, lập tức liền gấp gáp đến bật khóc, trong miệng vẫn hô.
"Muội muội, muội muội đừng khóc, muội muội.."
"Muội muội, ô ô ô, muội muội.."
Tiểu quái vật bắt đầu khóc lên, thân thể nho nhỏ của nó tung bay trên không trung, từ trên xuống dưới, như là còn diều nhỏ vậy.
Không bao lâu sau, một loạt tiếng bước chân đi tới bên cạnh Liên Hoa Trì, đó là một lão giả mái tóc trắng xóa, lúc nhìn thấy tiểu quái vật bay lên liền giật nảy cả mình, nói: "Làm sao lại hồi tỉnh nhanh như vậy? Rõ ràng còn chưa tới thời gian thức tỉnh mới đúng chứ!"
Vẻ mặt của lão giả đầy lo lắng, tiểu quái vật tỉnh lại sớm như vậy đại biểu cho nghi thức này vẫn chưa hoàn toàn hoàn thành, quá trình thực hiện bị cắt đứt như vậy thật khó lường trước được hậu quả.
Ngược lại là tiểu quái vật sau khi nhìn thấy lão giả tóc trắng liền lập tức bay đến, duỗi ra cánh tay mập mạp bắt lấy cổ áo của ông, dọa cho những người bồi bên cạnh lão giả giật nảy cả mình, dồn dập bày ra tư thế công kích.
Tên tiểu tử này cũng không phải là hài tử bình thường, cường đại đến khó tin, không thể coi thường nó chút nào! Vạn nhất sư phụ gặp chuyện bọn họ cũng không thể làm gì được nữa.
Lão giả vung vung tay, bình tĩnh nói: "Tất cả dừng tay, ta rất khỏe, thu lại vũ khí của các ngươi đi."
"Sư phụ, không thể coi thường đứa trẻ này!"
"Đúng vậy, sư phụ, nó quá không lễ phép với người!"
"Đúng đấy, sư phụ, chúng ta có lòng tốt thu nhận giúp đỡ bọn họ, còn giúp bọn họ trị liệu, bây giờ lại dùng thái độ như vậy đối xử với chúng ta! Thật là quá phận quá đáng!"
Dáng vẻ những người này đều là căm phẫn sục sôi, nhưng không thể trách bọn họ, toàn bộ người trong cốc chính là vì tên tiểu tử này mà bận trước bận sau, hiện tại tên tiểu tử này tỉnh lại quá sớm, hủy đi tâm huyết của họ còn không nói, hiện tại lại dám đối xử với sư phụ như thế! Thật sự là quá bất kính!
Tiểu quái vật cảm giác được sự cảm thù của đám người kia đối với nó, trong lúc gấp gáp, nó không nhịn được, trực tiếp liền quay về phía những người kia nhe răng nhếch miệng, lộ ra những cái răng sắc nhọn giống như muốn cắn đứt cổ họng họ vậy.
"Gào!"
Tiểu quái vật gào lên một tiếng cảnh cáo.
Lão giả hết sức cao hứng sờ sờ đầu tiểu quái vật, nói: "Ngươi đừng lo lắng, bọn họ sẽ không làm thương tổn ngươi, yên tâm đi."
Tiểu quái vật chậm rãi thu lại đám răng nhọn, xong vẫn cứ cầm lấy cổ áo lão giả, lo lắng nói: "Đau!"
Lão giả sững sờ, nói: "Cái gì đau?"
Tiểu quái vật càng sốt ruột lại càng không thể nói cho nói rõ ràng, liền có chút mồm miệng không rõ nói: "Đau, rất đau! Nàng, nàng rất đau! Rất mệt!"
Lão giả lại càng không hiểu, cẩn thận hỏi: "Ai là nàng? Mệt cái gì?"
Tiểu quái vật gấp đến phát khóc, nhưng vẫn nỗ lực nói: "Đau! Muội muội! Muội muội nói rất đau! Muội muội!"
Trong giọng nói của tiểu quái vật, chỉ có hai chữ muội muội này là nói rõ ràng nhất.
"Muội muội, muội muội đang gọi ta, muội muội!"
"Mau cứu muội muội!"
"Muội muội, mẫu thân, muội muội.."
Tiểu quái vật bật khóc, tay nhỏ nắm chặt lấy cổ áo lão giả.
Sau khi lão giả nghe rõ ràng lời nói của tiểu quái vật, sắc mặt bỗng nhiên hoàn toàn biến đổi, lập tức liền ôm lấy tiểu quái vật, nói: "Cái gì? Ngươi nói ngươi còn có muội muội?"
Nước mắt tiểu quái vật đảo quanh trong hốc mắt, nhưng vẫn quật cường không rơi xuống, lắp ba lắp bắp nói: "Cha, phụ thân ở nơi nào? Phụ thân!"
Lão giả ôm tiểu quái vật, xoay người rời đi, vừa đi vừa nói: "Cha ngươi còn chưa tỉnh lại, ta dẫn ngươi đi tìm sư thúc!"
Lão giả đi một đoạn đường rất dài, mới đến một cái sơn động vắng vẻ, hai người tiến vào sơn động, đến trước một thạch thất đơn giản, nhưng không có ai.
"Sư thúc! Sư thúc người ở đâu?"
Lão giả gọi vài tiếng, mới có tiếng bước chân vang lên từ phía sau.
"Ngươi kêu ta làm gì?"
Sắc mặt lão giả vui vẻ, vội vàng xoay người nhìn sang, chỉ thấy có một nam nhân trẻ tuổi dánh vẻ tuấn lãng, mặc một bộ bạch bào, biểu hiện lãnh đạm đi tới.
Lão giả lập tức cung kính nói: "Sư thúc, người tới là tốt rồi! Người xem!"
Dứt lời, lão giả lập tức giơ tiểu quái vật trong lồng ngực lên.
Nam nhân trẻ tuổi thoáng kinh ngạc liếc mắt nhìn tiểu quái vật, nói: "Sao nó tỉnh lại sớm thế?"
Dựa theo thời gian tính toán, nên còn ba tháng thời gian mới tiến hóa hết chứ, sao lại tỉnh sớm như thế?
Nam nhân trẻ tuổi, cũng chính là sư thúc của lão giả, đăm chiêu nhìn về phía tiểu quái vật.