Bọn họ ở Vũ Châu thành làm ra động tác lớn như vậy cũng không khiến Minh Quốc chú ý nguyên nhân cũng là bởi vì trời cao hoàng đế xa, căn bản quản không tới được.
Lăng Minh thành này cũng là như vậy, cơ bản cũng là do chủ nhân của Lăng Minh Phủ làm chủ, vừa vào thành, cảm giác đầu tiên của Hàn Phỉ chính là dân phong nơi này rất là bưu hãn.
Những người hành tẩu tới lui đều là tráng hãn rất cường tráng, từng người cũng đều có vẻ hung thần ác sát, ngay cả người phụ nữ cũng cường tráng hơn không ít so với những nơi khác, không hề thấy vẻ nhu nhược mà một cô nương nên có chút nào, ngược lại là tràn ngập vẻ dương cương.
Hàn Phỉ cảm nhận một phen, cũng thấy có chút mới lạ.
Nàng tìm một khách sạn để trọ lại, tiện thể tắm rửa một hồi, đổi bộ quần áo mới, loại bỏ dáng vẻ lôi thôi đi, chỉ là lần này, Hàn Phỉ linh cơ nhất động, bắt đầu ở trước gương bôi bôi chét chét lên mặt. Mà trang phục nữ tử trên thân cũng bị thay đổi.
Không lâu sau, Hàn Phỉ đứng lên, một côn tử tuấn lãng cứ như vậy sinh ra. Tóc cột cao, ngũ quan dùng son phấn làm cho thô cuồng một chút, còn có thêm một cái hầu kết dính trên cổ họng, nhìn qua một chút, giống như là một công tử yếu đuối mong manh.
Chỉ là vị công tử này có chút tuấn tú, vì để mình nhìn càng giống nam nhân, Hàn Phỉ còn cố ý dùng nước thuốc bổi một tầng lên da, làm cho làn da trở nên đen đi một chút, bằng không chỉ cần nhìn nàng một thân da dẻ trắng nõn mịn màng thật sự là rất giống nữ nhân.
Hàn Phỉ nhìn mình trong gương, cảm thấy hết sức hài lòng, tuy không phải là một nam nhân thô cuồng, nhưng ít ra cũng không còn đặc điểm của nữ nhân nữa.
Chuẩn bị tốt mọi thứ, Hàn Phỉ liền ra cửa, dọc theo đường đi mặc dù có không ít nam nhân quăng ánh mắt xem thường cho Hàn Phỉ, giống như vô cùng không lọt mắt vóc người gầy yếu như que củi của Hàn Phỉ vậy, quả thực, ở Lăng Minh thành, hình thể lớn nhỏ sẽ quyết định thực lực mạnh yếu.
Đơn giản mà nói, Hàn Phỉ ở nơi này chính là một con gà yếu nhớt.
Hàn Phỉ cũng không thèm để ý mình trong mắt người khác như thế nào, yếu nhớt thì yếu nhớt đi, dù sao cũng hơn một bà béo.
Hàn Phỉ tìm một chỗ ăn cơm trước, lúc đang dùng cơm còn hỏi thăm một ít tình báo.
"Ai, ngươi nghe nói chưa? Tân Phủ Chủ e là sắp không được rồi!"
"Xuỵt, nhỏ giọng một chút, ngươi lớn tiếng như vậy là không sợ chết à!"
"Ôi dào, sợ cái gì, hiện tại Lăng Minh Phủ tự lo còn không xong, làm gì còn hơi sức quản chúng ta nói cái gì?"
"Ta nói a, vị thiếu phủ chủ này, cũng quả là tàn nhẫn! Có quỷ mới tin trong chuyện này hắn không động tay động chân!"
"Ai, so với vị thiếu phủ chủ này, ta vẫn cảm thấy tân Phủ Chủ tốt hơn một chút!"
"Này, nói như ngươi đã gặp qua tân Phủ Chủ rồi ấy nhỉ, vị Phủ Chủ này từ khi tại vị liền chưa từng xuất hiện ở trước mặt người khác, cũng không biết là dáng dấp như thế nào."
"Nhưng cũng tốt hơn thiếu phủ chủ! Ngươi xem một chút, hiện tại đã xảy ra chuyện gì a, làm cho dư luận xôn xao! Nếu thật phải rời khỏi nơi này, căn bản không còn chỗ nào để chúng ta có thể phát huy!"
"Haha, ngươi thì có tài năng gì!"
Sau đó chính là đổi đề tài sang trêu chọc lẫn nhau, Hàn Phỉ không tiếp tục nghe nữa, có chút đăm chiêu, sau đó thả một ít bạc vụn xuống bàn, chuẩn bị rời đi, chỉ là lúc nàng đứng lên, một bàn chân đột nhiên vươn ra, giống như là muốn làm nàng vấp ngã.
Ánh mắt Hàn Phỉ xéo qua nhìn thấy người duỗi chân ra là một nam nhân đầu trọc, trên mặt còn mang theo nụ cười trêu tức, giống như đang chờ Hàn Phỉ bị vấp ngã là sẽ lập tức cười nhạo một phen.
Ánh mắt Hàn Phỉ lóe lên một tia Ám Quang, những người quen thuộc Hàn Phỉ mà nhìn thấy hẳn sẽ biết rõ, ánh mắt này có nghĩa là nguy hiểm.
Bước chân Hàn Phỉ nhất chuyển, cũng không né tránh, mà mạnh mẽ dùng lực giẫm xuống. Nhất thời, một tiếng kêu như heo bị chóc tiết vang lên.
Người đàn ông đầu trọc kia trực tiếp ôm chân nhảy dựng lên, khiến cho các bằng hữu của hắn cũng dồn dập đứng lên.
Hàn Phỉ còn làm bộ vô cùng khiếp sợ, dáng vẻ đầy hối lỗi: "A, thật xin lỗi, ta không nhìn thấy chân ngươi ở đây! Thật có lỗi!"
Câu nói 'thật xin lỗi'này muốn bao nhiêu giả tạo thì có bấy nhiêu giả tạo, nam nhân đầu trọc lập tức liền tức giận, nói: "Ngươi tên oắt con yếu nhớt! Lại dám giẫm ta! Ngươi là ăn gan hùm mật báo à!"
Hàn Phỉ làm bộ kinh ngạc nói: "Ai nha, là ngươi vươn chân ra, ta mới không cẩn thận đạp lên, ta không biết ngươi đi đứng bất tiện!"
Nam đầu trọc gào lên: "Ngươi mới đi đứng bất tiện!"
Hàn Phỉ mặt mày tối sầm lại, nói: "Nếu chân ngươi đã đi đứng rất khỏe mạnh, thì sao lại không thể khống chế được vậy?"
Nam nhân đầu trọc cũng không muốn phí lời với Hàn Phỉ, trực tiếp liền quơ nắm đấm đập tới, vóc người Hàn Phỉ gầy yếu vóc như vậy, nam nhân đầu trọc đúng là không để vào mắt, hắn cảm thấy hắn có thể đánh ngã nàng chỉ với một quyền!
Nhưng..
Hàn Phỉ chẳng qua là nhẹ nhàng lóe lên, liền tránh thoát.
Nam nhân đầu trọc cũng bởi vì dùng lực không đều, lảo đảo vài bước, càng thêm tức giận, liên tiếp đập tới, nhưng cũng bị Hàn Phỉ tránh thoát dễ như ăn cháo.
Động tác kia, nhẹ đến kì dị.
Nam nhân đầu trọc mấy lần đều đánh không trúng, phát mệt, trực tiếp quát: "Con gà yếu nhớt! Ngươi chỉ biết né tránh thôi sao! Không dám chính diện nghênh chiến à!"
Hàn Phỉ làm bộ kinh ngạc nói: "Ngươi có thể đánh cùng ta, đã là chính diện rồi."
Nam nhân đầu trọc rống to: "Cũng lên cho ta a!"
Nhất thời, mấy người bằng hữu của hắn cũng xông tới, có rất nhiều người xem thường bình luận, dù sao hình thể của mỗi người bọn họ đều to gấp đôi Hàn Phỉ, hiện tại còn muốn đánh quần chiến! Đây không phải rõ ràng muốn bắt nạt người khác sao!
Tiếng mắng chửi xung quanh khiến tên đầu trọc cùng bằng hữu của hắn cũng không hạ thủ được nữa, dồn dập dừng lại, ngay cả bọn họ cũng cảm thấy như vậy quá là bắt nạt người.
"Các ngươi làm cái gì thế!"
"Đều lên cho ta!"
"Lo lắng cái gì!"
Nam nhân đầu trọc vẫn còn đang la hét, nhưng ánh mắt xem thường xung quanh thật sự quá nồng nặc, những người kia không xuống tay được.
Lúc tên đầu trọc còn muốn nói điều gì đó, Hàn Phỉ đứng ở phía sau đâm đâm lưng hắn, nam nhân đầu trọc đột nhiên quay đầu lại, liền đối diện với nụ cười híp mắt của Hàn Phỉ, nói: "Chiêu số của ngươi hẳn là đã ra xong rồi đúng không?"
"Con gà yếu nhớt kia, ngươi muốn làm gì?"
Hàn Phỉ cười cười, nói: "Đương nhiên là.. đánh ngươi a!"
Dứt lời, thân ảnh Hàn Phỉ lóe lên, biến mất trước mặt nam nhân đầu trọc, xung quanh nổi lần từng tiếng kinh hô, không có ai thấy rõ động tác của Hàn Phỉ, nhưng một giây sau, lúc nàng xuất hiện đã trực tiếp vặn gãy tay tên đầu trọc. Rắc một tiếng, thanh âm gân cốt gãy vỡ vang lên.
Tên đầu trọc lại một lần nữa kêu lên thảm thiết, lăn lộn trên mặt đất.
Hàn Phỉ đứng ở nơi đó, lạnh lùng nhìn.
"Nếu như lần sau ngươi không quản lý tốt cái chân, thì ta sẽ phế luôn chân ngươi đấy!"
Chiêu này của Hàn Phỉ trực tiếp làm cho những người kia khiếp sợ, người nào cũng không nghĩ tới một nam nhân nhìn có vẻ gầy yếu như thế lại có thể hủy diệt một tên tráng hán dễ như ăn cháo, nhất là lúc thân ảnh nàng biến mất kia, quả thực chính là quỷ mị!
"Ba, ba, ba." Một trận tiếng vỗ tay vang lên.
"Được, rất tốt, ta rất thưởng thức nhân tài như tiểu huynh đệ ngươi đây."
Một người chậm rãi từ phía sau đứng lên, trên mặt còn mang theo ánh mắt như vừa phát hiện ra bảo vật, hắn mặc một bộ hắc sam, cả người cũng lộ ra một cỗ cảm giác không thoải mái.
"Là thiếu phủ chủ!"
"Trời ạ, tại sao thiếu phủ chủ lại ở chỗ này!"
"Đi mau!"
Nam nhân không quan tâm tiếng bình luận xung quanh chút nào, chỉ chăm chú nhìn Hàn Phỉ nói: "Tại hạ Linh Thiếu Thiên, xin hỏi quý danh tiểu huynh đệ?"
Hàn Phỉ phun ra một chữ: "Hàn."