Sau khi chấm dứt lời cầu chúc, mỗi quần thần cùng các Sứ giả dâng lên lễ vật cống phẩm, các kì trân dị bảo hoa cả mắt đưa tới không ít tiếng kinh hô, cũng làm cho mọi người được mở mang tầm mắt.
Nếu là bình thường, Hàn Phỉ đã sớm không thể chờ đợi được mà đi thưởng thức, nàng luôn luôn đối với những thứ mới lạ đặc biệt cảm thấy hứng thú, nhưng hiện tại, trong lòng nàng đều tràn ngập hình ảnh của nam thần, nhất là lúc nàng nhìn thấy cổ nam thần giống như bị thương, còn chảy máu, nơi đó là vị trí then chốt a! Nếu sơ ý một chút sẽ xuất huyết ồ ạt! Hàn Phỉ không tin tưởng y thuật của đại phu nơi này chút nào, nói đúng hơn là nàng không thể tin tưởng người khác, nàng hận không thể lập tức bay qua xem nam thần một chút. Càng muốn đi, lại càng gấp.
Lúc này, Cô Ma Ma từ phía trên lui xuống, đi tới sau tấm bình phong, chúng tú nữ liền vội vàng đứng lên, hành lễ, Hàn Phỉ cũng vội vàng đứng lên, cung cung kính kính hạ thấp người, gọi một câu: "Cô Ma Ma mạnh khỏe."
Cô Ma Ma quét ánh mắt quét sắc bén về phía mọi người, trầm giọng nói:
"Các ngươi khổ cực rồi."
Không ít tú nữ đều sợ hãi cúi đầu, đối diện với ánh mắt săc lạnh của Cô Ma Ma liền vô cùng chột dạ, nhất là những tú nữ biểu diễn sau Hàn Yên, các nàng cũng tự biết tiết mục mình biểu diễn trên đài quả thực chính là rác rưởi, làm sao gánh nổi hai chữ 'khổ cực'.
Ánh mắt Cô Ma Ma càng thêm âm trầm, nói: "Đối với mỗi phần biểu diễn của các người, trong lòng ta đều biết rõ, đôi mắt này của ta tuy già những cũng nhìn thấy vô cùng rõ ràng các ngươi đã làm được cái gì, không làm được cái gì, nhưng ta hi vọng các ngươi đây là một bài học, dùng để nhắc nhở chính mình, hiểu chưa?"
"Hiểu rõ."
Ánh mắt Cô Ma Ma rơi vào những tú nữ sai lầm nhất, nói:
"Không cần ta gọi tên, với những người biểu diễn sai sót, đêm nay, một mình đến gặp ta. Hiểu chưa?"
Mấy tú nữ run giọng nói: "Hiểu rõ ạ."
Đối với trừng phạt của Cô Ma Ma các nàng cũng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, ở trong yến hội quan trọng này để xảy ra sai lầm, sao lại không có trừng phạt được. Muốn trách, chỉ có thể trách Hàn Yên dành cho các nàng áp lực quá lớn, một vài tú nữ có sức chịu đựng kém đã không nhịn được mà đỏ mắt.
Cuối cùng, tầm mắt Cô Ma Ma rơi vào trên người Hàn Yên, ngữ khí ngay lập tức hòa hoãn lại, trong ánh mắt cũng tràn đầy tán thưởng, nói:
"Hàn Yên, ngươi làm rất tốt, vượt quá dự liệu của ta."
Hàn Yên yểu điệu hạ thấp người, nói: "Tạ ơn Cô Ma Ma tán thưởng, Hàn Yên còn chưa làm tốt, không đáng nhận được sự khen ngợi của Cô Ma Ma."
Cô Ma Ma cười, nói: "Không kiêu không vội, rất tốt rất tốt."
Hàn Yên lộ ra nụ cười ngượng ngùng, đem tư thái của một tiểu thư khuê các biểu hiện vô cùng hoàn mỹ.
Đúng lúc này, Hàn Phỉ đột nhiên 'ôi' một tiếng, hấp dẫn chú ý của tất cả mọi người, Cô Ma Ma cau mày, có chút sốt sắng hỏi:
"Làm sao vậy?"
Chỉ thấy Hàn Phỉ lúc này đang ôm bụng, biểu hiện vô cùng khó chịu. Cô Ma Ma bước nhanh tới bên cạnh Hàn Phỉ, đưa tay vỗ bả vai nàng, nói:
"Bị đau chỗ nào?"
Hàn Phỉ lại 'ôi' một tiếng, nói: "Đau bụng, đau chết mất.."
Cô Ma Ma càng căng thẳng hơn, nói:
"Phải gọi đại phu tới xem một chút."
Vừa nói xong Cô Ma Ma liền nhớ ra Hàn Phỉ chính là một đại phu, sao có thể cần tìm đại phu chứ.
Hàn Phỉ cầm lấy cánh tay Cô Ma Ma, nói:
"Ta, ta muốn đi nhà xí một lúc, ta đau bụng.."
Cô Ma Ma có chút dở khóc dở cười, vốn định giáo huấn Hàn Phỉ không nên dùng từ ngữ thẳng thừng như thế, nhưng nghĩ tới đứa nhỏ này vừa hoàn thành một phần trình diễn chấn nhiếp lòng người, lập tức liền thoải mái, nói:
"Ngươi từ bên cạnh mà đi, đừng để bị nhìn thấy."
Hàn Phỉ liền vội vàng gật đầu, một bên ôm bụng, một bên bước nhanh rời đi.
Chúng tú nữ còn lại nhìn thấy Hàn Phỉ mang vẻ khốn quẫn như vậy đều lộ ra vẻ cười nhạo, tâm tình chấn động vì Hàn Phỉ biểu diễn cũng vì thế mà biến mất không dấu vết. Nhìn đi, người mập mạp như thế, dù biểu diễn có xuất sắc đi nữa thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Vẫn không thể thay đổi được bản chất dung tục a! Hẳn là nàng ta lại gặp may mà thôi, dùng một chút tài đánh trống, thêm vào thanh âm lớn, mới tạo thành tràng cảnh xuất kì bất ý như thế.
Hầu như tất cả tú nữ cũng đều tự an ủi chính mình như vậy, nỗ lực làm cho ảnh hưởng mà Hàn Phỉ mang đến rơi xuống thấp nhất. Nhưng chỉ có Hàn Yên không nghĩ như thế, tầm mắt của nàng một đường theo Hàn Phỉ, cho đến khi không còn nhìn thấy thân hình mập mạp kia mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, bàn tay đang rũ xuống chợt nắm thật chặt.
Thật vất vả mới rời khỏi được đại điện, Hàn Phỉ thở ra một hơi, vẻ thống khổ nhanh chóng biến mất, cũng không còn ôm bụng. Đúng vậy, vừa rồi nàng đúng là giả bộ bệnh, nàng thật sự không chờ được, trong lòng quá mức lo lắng cho tình trạng của nam thần, nên mới nghĩ ra chủ ý như thế, cũng may mà Cô Ma Ma tin tưởng.
Thế nhưng đi ra khỏi chính điện, Hàn Phỉ đau khổ phát hiện, nàng bị lạc đường, nàng đi vòng quanh mấy nơi, cuối cùng đã triệt để không nhận ra là nơi nào, đi lâu còn có chút nóng, nàng không nhịn được đem áo choàng xốc lên một chút để hóng mát. Nhìn cảnh sắc bốn phía, bất đắc dĩ, Hàn Phỉ lần thứ hai đâm đâm hệ thống.
"Đào Bảo! Nam thần ở chỗ nào a!"
"Cần cầu viện à?"
"Nhanh nhanh nhanh!"
"Dùng vệ tinh định vị của hệ thống cần 50 tinh tệ một lần nha!"
Gian thương! Hàn Phỉ tức giận mắng! Nhưng, nàng chờ không nổi, đang chuẩn bị chấp nhận trao đổi, phía sau truyền tới tiếng người nghi hoặc:
"Ngươi là.. Tú nữ?"
Đó là một đạo thanh âm ôn hòa. Hàn Phỉ sững sờ, xoay người, đã nhìn thấy một nam tử mặc áo trắng đứng phía sau lưng mình, dưới ánh trăng, khuôn mặt trơn bóng như ngọc nhiễm lên một tầng ánh sáng dìu dịu, dáng người anh tuấn kiên cường lại càng tràn đầy khí lực cường đại, khóe miệng nơt một nụ cười lại càng có thể hòa tan nhân tâm.
Hàn Phỉ không nhịn được nhìn nhiều một chút, người này, giống như là công tử từ trong tranh mà ra.
Bách Lý Mân Tu không nghĩ tới sẽ có người dùng ánh mắt thẳng thắn như vậy nhìn hắn, trong lúc nhất thời lại cảm thấy rất thú vị, nói:
"Cô nương?"
Hàn Phỉ phục hồi tinh thần lại, có chút lúng túng, vội vã lui về phía sau vài bước, nói:
"A, ngươi là ai?"
Bách Lý Mân Tu thấy buồn cười, nói:
"Tại hạ là Bách Lý Mân Tu, cô nương ở đây làm gì?"
Hàn Phỉ nghèo từ, cứng rắn biện ra một cái lý do: "Ờ! Ta ở đây ngắm trăng!"
Bách Lý Mân Tu cũng không chọc thủng lời nói dối trăm ngàn lỗ thủng của nàng, mà nói thẳng: "Cô nương là tú nữ của là A Mã Cung?"
Hàn Phỉ bĩu môi, nói:
"Ta mặc trên người áo choàng trong cung, ngươi không biết sao?"
Nếu không phải vì không muốn người khác chú ý, Hàn Phỉ cũng hận không thể lập tức xoay người rời đi, đặt ở tình huống bình thường, mỹ nam như vậy nàng là đồng ý thưởng thức một chút, nhưng hiện tại, tình huống nam thần còn không rõ, nàng không có kiên trì như vậy!
Bách Lý Mân Tu lần đầu tiên thấy có người lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn với hắn như thế, không khỏi bắt đầu suy nghĩ xem ngôn hành cử chỉ của mình nơi nào đắc tội vị cô nương này.
"Cô nương, ngươi có biết vị tú nữ trên đài vừa rồi là ai không? Tại hạ muốn đến gặp nàng một phen."
"Ồ. Điện hạ thật là có nhã hứng."
Một thanh âm không đúng lúc vang lên. Hàn Phỉ nghiêng đầu nhìn qua, một nam nhân thân mặc áo bào tím, bá khí uy vũ đứng ở nơi đó, mặt mày còn mang theo dáng vẻ của người bề trên nhìn xuống. Hàn Phỉ lập tức cảm thấy đau đầu.