Nghe vậy, Đằng Mộc bắt đầu cười ha hả, nói: "Nữ oa tử, ngươi rất có ý tứ, không kiêu không vội, rất tốt, rất tốt a!"
Hàn Phỉ cười bồi theo.
Đằng Mộc đột nhiên chuyển chủ đề, nói: "Ngươi tham gia giải đấu y sư đứng không?"
Hàn Phỉ kinh ngạc một hồi, nhưng vẫn gật đầu nói: "Vâng, vãn bối có tham gia, còn có cả các bằng hữu của vãn bối nữa, chỉ là.." Hàn Phỉ do dự một chút, rồi nói: "Chỉ là năng lực của vãn bối cùng các bằng hữu không đủ, vì thế không thể thông qua trận đấu."
Nào biết, vừa dứt lời, thái độ của Đằng Mộc vốn luôn hiền lành hòa ái lập tức thay đổi, hắn hất đổ chèn trà xuống đất, đầy mặt phẫn nộ, nói: "Nói láo! Cái gì mà không thể thông qua trận đấu! Đây căn bản chính là bị ám hại đi!"
Hàn Phỉ giật mình, liền vội vàng đứng lên, nói: "Tiền bối ngài bình tĩnh một chút!"
Đằng Mộc che ngực, thở phì phò mấy hơi, nói: "Một đám nhãi con, coi thường ta lớn tuổi, không thể động, liền muốn làm gì thì làm! Dam làm ra nhiều chuyện nghiệp chướng như vậy, ông trời sẽ từ trừng phạt a!"
Hàn Phỉ vội vã đỡ Đằng Mộc, muốn cho người lấy hòm thuốc của mình tới, nhưng bị Đằng Mộc từ chối, nói: "Không cần, ta biết tình trạng thân thể của ta hơn ai hết, chẳng qua là lớn tuổi thôi."
Hàn Phỉ có chút bận tâm, nhưng nghĩ tới Đằng Mộc là một danh y, căn bản cũng không cần nàng múa rìu qua mắt thợ, liền đồng ý.
Sau khi Đằng Mộc hòa hoãn một lúc, nói: "Nữ oa tử, nói cho ta biết, bọn chúng đối xử với các ngươi ra sao?"
Hàn Phỉ dừng một chút, sau đó kể lại toàn bộ sự tình cho Đằng Mộc nghe, tất nhiên là có bỏ qua mấy chỗ không nên nói, tỷ như, thân phận thật sự của thôn dân thôn Hoàng Tuyền.
Chỉ là, lúc Đằng Mộc nghe thấy cái tên Nghiêm trưởng lão liền khiếp hãi một hồi, đến khi Hàn Phỉ nói xong, lại càng trực tiếp trợn mắt lên, nói: "Ngươi, ngươi nói là, ngươi còn bắt được hăn? Còn thoát y phục treo hắn lên cây?"
Hàn Phỉ gật đầu, đây đúng là việc làm cuối cùng của họ đối với Nghiêm trưởng lão, không có biện pháp, bọn họ không thể mang theo một mầm họa như Nghiêm trưởng lão ra ngoài, lại không thể cứ như vậy giết lão, bởi vì ai biết rõ lão già này còn có chiêu số liều mạng báo danh gì, cũng chỉ có thể lột sạch lão, treo lên cây.
Đáng thương Nghiêm trưởng lão uy phong một đời, cuối cùng lại phải nhận quả báo trinh tiết không còn, lần này đúng là mất hết mặt mũi!
Sau khi được Hàn Phỉ khẳng định, Đằng Mộc lại càng không chút khách khí cười rộ lên, cười đến ria mép cũng run lên một cái.
"Haha haha, Lão Nghiêm a Lão Nghiêm, ngươi cũng có ngày hôm nay a! Haha haha, vui chết ta! Ngươi đấu với ta hơn nửa đời người, không nghĩ tới cứ thế mà thua dưới tay một nữ oa tử, chỉ sợ là suốt đời này phải cõng lấy cơn khuất nhục này trên lưng a! Haha haha!"
Đằng Lão cười đến vô cùng thoải mái, hắn đã rất lâu không được cao hứng như thế, nhất là gần đây phải liên tiếp nhận nhiều tin tức thảm trọng như vậy, hiếm khi có được một vui bậc này.
Hàn Phỉ kiên trì đợi Đằng Lão cười xong, mới chậm rãi nói: "Vãn bối thật sự là không biết nên làm gì với Nghiêm trưởng lão, vì thế cách này đúng là có chút không thích hợp.."
Đằng Lão vỗ vỗ vai Hàn Phỉ, nói: "Hài tử, ngươi làm rất tốt, ngươi không giết lão gia hỏa kia chính là kết quả tốt nhất, phải biết huyết dịch của lão gia hỏa kia là độc nhất a, nếu giết hắn thì toàn bộ chu vi 10 dặm đều sé trở thành nghĩa địa, so với chết, hắn càng không thể tiếp thu khuất nhục như vậy a, vì thế lần giáo huấn này của ngươi rất tốt!"
Đằng Mộc là thật tâm tán thưởng Hàn Phỉ, ở trong mắt hắn, Hàn Phỉ quả thực chính là một thiên tài hiếm có, nếu như không phải Hàn Phỉ nói nàng đã có sư phụ, hắn đã thu Hàn Phỉ làm đồ đệ rồi! Nhân tài như thế, chỉ có thể nhìn không thể hạ thủ thật sự là ngứa tay!
Hàn Phỉ không biết mình đã khiến Đằng Mộc đại sư hận không thể ra tay thu làm đồ đệ, nàng còn cười đến đơn thuần, nói: "Tiền bối cảm thấy thích hợp là tốt rồi."
Đằng Mộc hít sâu vào một hơi, nói: "Lão gia hỏa kia cùng với toàn bộ Vạn Cổ Cốc đã phạm phải tội lớn ngập trời như thế, tội nghiệt này quá sâu a, bệnh dịch lần này đã liên lụy bao nhiêu mạng người, mưu đồ của bọn chúng cũng quá thâm hậu, căn bản không phải hình thành trong một ngày hai, ai."
Hàn Phỉ nhíu nhíu mày, nói: "Tiền bối, giải đấu y sư lần này, không phải là.."
Đằng Mộc phất tay đánh gãy lời Hàn Phỉ nói: "Ta biết ngươi muốn nói gì, nhưng giải đấu y sư lần này chính là một âm mưu, Trung Thảo Đường đã sớm bị Vạn Cổ Cốc móc rỗng! Hiện tại Trung Thảo Đường chẳng qua chính là Vạn Cổ Cốc trên danh nghĩa thôi, ngay cả ta cũng trở thành một quân cờ bị khống chế! Ta không muốn thu Nghiệt Nữ kia làm đồ đệ, liền bị nhốt lại, một lòng muốn cứu vãn thương sinh nhưng quả thực là lực bất tòng tâm!"
Hàn Phỉ kinh hãi. "Giam cầm?"
Đằng Mộc đường đường là Y Thánh a! Chính là Y Thánh duy nhất tồn tại, thế mà bị nhốt lại!
"Ta một ngày không gật đầu, thì bọn chúng liền một ngày không thả ta ra, nhưng Nghiệt Nữ này làm sao có thể trở thành đồ đệ của ta! Lão phu còn ngại mệnh dài, không sợ bị ông trời dằn vặt à!"
Nói tới chỗ này, ngữ khí của Đằng Mộc đều là phẫn nộ, giống như chuyện thu Hàn Yên làm đồ đệ chính là sỉ nhục hắn, trên thực tế, thật đúng là một loại sỉ nhục.
Đằng Mộc chỉ tiếc mài sắt không thành théo nói: "Nếu như là ngươi, ta khẳng định không nói hai lời lời liền nhận đồ đệ, nhưng Hàn Yên này, quả thực chính là Độc Nữ! Nàng ta căn bản không biết chữa bệnh dịch, phương pháp của nàng ta chẳng qua là dùng một loại kịch độc mạnh hơn để khống chế người khác! Đợi đến một ngày nào đó, những người đã từng bị nàng ta cứu chữa qua đều sẽ thật sự trở thành con rối của nàng ta!"
Lời nói của Đằng Mộc khiến Hàn Phỉ cả người cũng cứng ngắc, nàng khó có thể tin hỏi lại: "Đây, đây là sự thật ư?"
Đằng Mộc rên một tiếng, nói: "Nàng ta là do một tay Lão Nghiêm tự mình dạy dỗ, nàng ta biết y thuật cái gì chứ! Chẳng qua là một Độc Oa tử mà thôi! Quả thực chính là một loại sỉ nhục! Còn gọi cái gì mà tiên nữ tiên nữ, nàng ta không sợ ngủ gặp ác mộng à!"
Lời nói của Đằng Mộc càng ngày càng giống như một lão ngoan đồng, làm Hàn Phỉ từ trong khiếp sợ chuyển thành dở khóc dở cười, nói: "Tiền bối chớ giận."
Đằng Mộc thở hai hơi, nói: "Ta rất bình tĩnh, chỉ là có chút thấy ngứa mắt thôi, đứa trẻ tốt, ta mệt rồi, ta muốn nghỉ ngơi, chờ ta nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta lại tiếp tục thương thảo một phen."
Hàn Phỉ vội vàng nói: "Tiền bối mời đi theo ta, phòng nghỉ đã an bài xong."
Nói rồi, Hàn Phỉ liền dẫn người đi đến gian phòng đã được chuẩn bị kỹ càng, sạch sẽ, Đằng Mộc cũng hết sức hài lòng, ngược lại là không khách khí chút nào nói: "Ngươi chờ ta tỉnh lại, ta còn có rất nhiều điều muốn thảo luận với ngươi!"
Hàn Phỉ lại cười nói: "Vâng, tiền bối."
Ngay lúc Hàn Phỉ muốn xoay người rời đi, đột nhiên cảm thấy choáng váng đầu óc, cảm giác buồn nôn mãnh liệt lại một lần nữa xông tới, nàng vội vã đỡ lấy cửa gỗ, ổn định lại thân thể, nhưng giờ khắc này mặt nàng đã trắng bệch.