Đâm Long sâu sắc liếc nhìn bóng người kia, giống như độc xà vậy, nói: "Được, ngươi đã là người có thể nói chuyện, vậy tốt nhất là giao tên mập ngày ấy ra đây, ta còn có thể cho ngươi chút thể diện."
Tên mập đứng ở trong góc nhỏ cả người thịt mỡ cũng run rẩy một hồi, nhưng vẫn yên lặng đứng ra, thấp giọng nói: "Lão đại, ném ta ra ngoài đi thôi, là ta sai, ta nguyện ý phụ trách."
Hàn Phỉ ngay cả ánh mắt cũng không thèm bố thí cho tên mập, nói: "Cút đi cho ta."
Lưu Tam Pháo ngẩn ra, rõ ràng lời nói của Hàn Phỉ không khách khí như vậy, nhưng tên mập lại cảm động đến suýt chút nữa thì bật, cho dù là dưới tình huống như vậy, lão đại vẫn không hề vứt bỏ hắn.
Lưu Tam Pháo mạnh mẽ lau nước mắt, lui về, trong lòng luôn có một luồng khí, thôi thúc hắn phải làm gì đó để chứng minh bản thân, chứng minh hắn là hữu dụng!
Nghĩ tới đây, tên mập xoay người rời đi, hắn đã nghĩa ra mình có thể làm cái gì!
Nhìn tới bên kia không có bất kỳ phản ứng gì, Đâm Long biết yêu cầu của mình bị cự tuyệt, ánh mắt hắn tối sầm lại, rên một tiếng, nói: "Quả nhiên là loại đàn bà đái không qua ngọn cỏ! Các ngươi sẽ phải trả giá thật lớn, ta biết các ngươi có pháo máy, thành thật mà nói, điểm này đúng là khiến ta bất ngờ, nhưng các ngươi dám nã pháo không? Chỉ cần các ngươi bắn một viên pháo, thì sẽ bị người trong thiên hạ phỉ nhổ!"
Hàn Phỉ siết chặt tay, thấp giọng nói: "Cho người chuẩn bị kỹ càng."
Khôi Nam lên tiếng: "Vâng."
Phía dưới, Đâm Long cũng không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, hắn hiện tại có thể khẳng định chắc chắn, nữ nhân này chính là tâm địa mềm, căn bản sẽ không mở pháo, chỉ cần ngăn được pháo máy công kích, những thứ còn lại chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao?
Nghĩ đến lần này có thể thu được nhiều pháo máy như vậy, trong lòng Đâm Long lập tức nóng hừng hực, hắn không nghĩ tới ở một nơi hoang vu lụi bại này, lại có nhiều pháo máy như vậy, cũng không biết nhóm người này đến từ đâu, có điều hiện tại vấn đề này đã không còn quan trọng nữa, đến cuối cùng giết hết toàn bộ là được! Giết sạch sành sanh, tất cả mọi thứ đều sẽ rơi vào tay hắn.
Ngay lúc Đâm Long chuẩn bị mạnh mẽ phá tan cổng thành, thì cánh cổng vẫn luôn đóng chặt kia lại từ từ mở ra.
Tình cảnh này, khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ. Người của Vũ Châu thành đều điên rồi sao?
Lại tự mở ta bình chướng cuối cùng, chủ động mở cổng thành!
Đây là đã bỏ đi, chó cùng rứt giậu sao?
Nhưng, sau khi cổng thành mở ra, cũng không có một ai đi ra ngoài, từ cổng thành mở rộng có thể nhìn thấy, toàn bộ đường đi đều trống rỗng, nửa bóng người cũng không có.
Đâm Long mặc dù hoài nghi, nhưng trong lòng hắn, Vũ Châu thành không thể sử dụng pháo máy thì chẳng qua cũng chỉ là một con cọp giấy mà thôi, căn bản không cần sợ hãi, so với rụt rè sợ hãi bị người chế giễu, còn không bằng tốc chiến tốc thắng!
Đánh lên suy nghĩ như vậy, Đâm Long hạ lệnh toàn quân tiến lên, nhưng vẫn dùng những nạn dân nô lệ chắn trước người, vậy thì đối phương có hành động gì cũng sẽ phải xuy xét.
Không thể không nói, Đâm Long là thật quán triệt hai từ vô sỉ đến cùng!
Đoàn người Đâm Long đi vào Vũ Châu trong thành, bên trong đều là lặng lẽ, mà không biết là từ lúc nào, không thấy đám người vốn đứng ở trên tường thành đâu nữa, giống như chúng biến mất trong phút chốc vậy.
Toàn bộ Vũ Châu thành trong khoảnh khắc, trở thành một tòa thành trống không. Đâm Long cẩn thận cho người tìm tòi một lần, thực sự là một người cũng không nhìn thấy.
Phó tướng tiến lên, nói: "Tướng quân, việc này e là có trá, hay là chúng ta trước cứ lui ra đi!"
Đâm Long do dự một chút, không hạ quyết định, trực giác nhiều năm chiến đấu nói cho hắn biết sự tình không thích hợp, nhưng không thích hợp ở chỗ nào lại không tìm ra được, cứ như vậy đi vào lại lui ra, vậy thì người ngoài sẽ cho hắn là loại người gì đây!
Hắn là kẻ luôn thích sĩ diện, bằng không cũng trong trận thua lần trước, hắn cũng không xử quyết tại chỗ tất cả mọi người trở về.
Do dự một lúc, thành môn phía sau đột nhiên két một tiếng liền đóng lại.
Đâm Long chấn động trong lòng, một cảm giác nguy hiểm xông tới, giận dữ hét: "Toàn quân đề phòng! Đề phòng! Chuẩn bị chiến đấu!"
Nhưng, lúc này đã trễ.
Các thám tử ngoài cửa thành vò đầu bứt tai muốn biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, nhưng mặc cho bọn họ tìm mọi cách, cũng không thể xâm nhập vào bên trong, tường thành sau khi bị gia cố cùng cải tạo liền chẳng khác nào cái mai rùa đen, hoàn mỹ vô khuyết chặt chẽ bao vây lấy đám người bên trong.
Phía ngoài chỉ có thể nghe thấy bên trong truyền đến tiếng reo hò, tiếng binh khí giao nhau, cùng với một vài thanh âm quỷ dị, giống như tiếng đào đất vậy.
Gió lớn bắt đầu nổi lên, cuốn theo đất cát, động tĩnh trong thành vẫn chưa ngừng nghỉ, từng trận thanh âm như tiếng gào khóc thảm thiết cũng chưa từng dừng lại, rất nhanh, mọi người thấy trong thành tràn ra khói xanh, đầy mùi thuốc, còn mang theo một mùi tanh tưởi nồng đậm, những người bên ngoài hít phải cũng cảm thấy đầu váng mắt hoa, ngay cả đứng cũng không vững, lập tức hoảng hốt, vội vã lui ra ngoài.
Đến khi đám khói xanh kia tan biến, động tĩnh trong thành cũng đều biến mất, ngay cả tiếng reo hò cũng không nghe thấy nữa, giống như một tòa thành chết vậy.
Lúc Hàn Phỉ dẫn người tìm thấy tên mập, thì hắn đã ngã trên mặt đất, miệng sùi bọt mép, khuôn mặt béo vo thành một nắm, tay chân cùng thân thể cũng run rẩy mãnh liệt, nhưng cho dù là như vậy, lúc nhìn thấy Hàn Phỉ hắn vẫn gian nan nói: "Lão, lão đại, ta, ta sai rồi, ngài, ngà có thể, tha thứ cho ta không?"
Hàn Phỉ trầm mặc một hồi, cuối cùng xông tới, đè lên cổ tay cho tên mập, bắt mạch, lạnh lùng nói: "Ai bảo ngươi làm như thế?"
Trận kia khói xanh kia chính là do Lưu Tam Pháo làm ra, nói cho đúng thì đây không phải là khói xanh bình thường, mà là khói độc, dùng nhiều loại độc thảo phối thành, chỉ cần đốt lên là sẽ bay vào không trung, một khi hít vào trong phổi thì sẽ trúng độc mà ngã xuống.
Tên mập đã lựa chọn thời điểm Khôi Chính Quân ra trận mà thiêu đốt độc dược, nhưng hắn cũng vì thế mà trả giá thật lớn, hắn là người trúng độc sâu nhất, độc khói hầu như đã ăn mòn ngũ tạng lục phủ của hắn, hắn vốn có thể lập tức thiêu đốt khói bụi, nhưng bởi vì không muốn giết nhầm bất luận người nào phe mình, vì thế tên mập có gắng đợi đến thời cơ tốt nhất chỉ vì Khôi Chính Quân sẽ không trúng độc.
Nhưng, hắn hi sinh chính mình, biết rõ phải trả giá lớn, nhưng vẫn làm như thế, hắn đang dùng tính mạng của mình ra làm tiền đặt cược.
Hàn Phỉ trầm mặt xuống, nói: "Ngươi không muốn sống nữa sao?"
Lưu Tam Pháo cười khổ một tiếng, nói: "Lão, lão đại, cứu ta.. ta, ta còn muốn sống, ta biết rõ.. ngài có thể cứu ta.."
Hàn Phỉ quả thực là bị tức đến không chịu nổi, nhưng không thể không nói, bởi vì nhờ Lưu Tam Pháo, đã khiến trận chiến vốn sẽ rất gian nan bất ngờ kết thúc.
Chỉ là..
Hàn Phỉ nhìn tên mập vẫn đang liên tục co quắp trên mặt đất, thật sự là tức không nhịn nổi, trực tiếp đập một phát lên cái bụng mỡ của hắn, tức giận quát: "Ngươi còn dám xằng bậy, ta sẽ cắt một thân thịt mỡ này của ngươi!"
Nói xong, Hàn Phỉ đột nhiên đứng dậy, đang muốn giải độc cho tên mập, nhưng sau một khắc dạ dày của nàng cuộn trào, trực tiếp ọe một tiếng nôn thốc nôn tháo ra hết.
Tên mập hứng trọn bãi nôn của nàng: "..."
Lão đại, đây là cách ngài trừng phạt ta sao?
Tên mập khóc không ra nước mắt.