Hành động của Hàn Phỉ không hề có điềm báo trước, thậm chí là không có lý do gì, nhưng ngay từ ban đầu đi theo Hàn Phỉ mọi người đã không hề có chút dị nghị, mấy người Đậu Nành, Tiểu Mễ, Khôi Nam không bao giờ nghi ngờ bất cứ mệnh lệnh nào của Hàn Phỉ, vì thế họ không nhúc nhích, cũng không lên tiếng hỏi tại sao.
Tên mập la to, nhưng hắn có giãy dụa ra sao cũng đều bị Khôi Nam ngăn cản, không chút lưu tình mang xuống.
"Lão đại! Lão đại! Tại sao? Tại sao lại muốn ném ta ra ngoài? Ta đã làm gì sai?"
Lưu Tam Pháo căn bản không hiểu mình đến cùng là đã làm gì sai mà lại bị đối xử như thế, nỗ lực muốn một đáp án.
Rốt cục, Lâm Đình Tư vẫn đứng ở một bên không kìm nén được nữa lên tiếng nói: "Đây, tên mập là làm gì sai a? Trừng phạt bị ném ra ngoài như vậy.."
Ánh mắt Hàn Phỉ từ từ chuyển về phía Lâm Đình Tư, hắn bị nhìn như vậy, lập tức cả người sợ hãi, lưng đổ đầy mồ hôi lạnh, bất giác hối hận mình có phải là không nên ra mặt hay không?
Ngoài ý muốn, Hàn Phỉ mở miệng.
"Có phải ngươi cảm thấy ta quá tàn nhẫn không?"
Lâm Đình Tư gật đầu cũng không được, mà lắc đầu cũng không xong, cứ lúng túng đứng ở chỗ đó.
Hàn Phỉ lại hỏi: "Có phải ngươi còn không hiểu hành động vừa rồi của hắn đã mang đến hậu quả gì, đúng không?"
Lâm Đình Tư nhỏ giọng nói: "Tên mập không hề làm bị thương người khác.."
Đúng vậy, đối với Lâm Đình Tư mà nói, hành vi của tên mập có chút kích động lỗ mãng, nhưng vẫn có thể xem như nằm trong giới hạn cho phép, cũng không tính phải không có thể tha thứ.
Hàn Phỉ cười lạnh một tiếng, nói: "Khôi Nam, dừng lại."
Khôi Nam lập tức dừng chân, Lưu Tam Pháo đang bị trói lôi đi cũng có chút thở ra một hơi, nhìn về phía Hàn Phỉ, nói: "Lão đại, ngươi nói đi, ta đến cùng là sai ở chỗ nào?"
Ánh mắt Hàn Phỉ trở nên sắc bén, lúc tên mập bị ánh mắt này nhìn chằm chằm liền cảm thấy ngay cả linh hồn cũng bị nhìn cho thấu triệt.
"Ngươi nhìn không vừa mắt Đâm Long tướng quân này đúng không?"
Lưu Tam Pháo không dám nói lời nào.
Hàn Phỉ tiến lên một bước: "Ngươi nhìn không nổi hắn, cảm thấy hắn đơn thương độc mã đi tới, cảm thấy pháo máy của chúng ta rất lợi hại, cảm giác mình thần dũng cực kỳ đúng không?"
Dưới cái nhìn của Hàn Phỉ, tên mập không dám gật đầu, nhưng vẻ mặt hắn cũng đã ngầm thừa nhận lời này, dù sao kẻ gọi là Đâm Long tướng quân kia bị hắn đánh đuổi kia, cho tới bây giờ cũng không làm ra chuyện gì, bên ngoài rất yên tĩnh, hắn thật sự là không hiểu vì sao Hàn Phỉ lại phải sốt sắng như vậy.
Hàn Phỉ trào phúng cười, nói: "Lưu Tam Pháo, ngươi có biết, từ lúc Đâm Long tướng quân tiền nhiệm tới nay, trong mười hai tràng chiến dịch, chỉ có bại một lần, mà lần bại trận này là dưới tình huống nhân số đối phương nhiều hơn gấp ba lần, nhưng dù cho như vậy đại đa số thủ hạ của hắn vẫn an toàn sống sót trở về, sau đó không lâu liền xuất kỳ bất ý ám hại vậy công diệt sạch đại quân của kẻ địch, toàn quân trên dưới, một người cũng không để lại, dù cho đối phương đã đầu hàng! Ngươi biết điều này có nghĩa là gì không?"
Lưu Tam Pháo giống như dần ý thức được cái gì đó, vẻ mặt có chút dại ra.
Hàn Phỉ không chút lưu tình nói: "Chuyện này có nghĩa là ngươi đã trêu chọc phải một con rắn độc, thậm chí còn ép con rắn độc này tới tình cảnh không chết không thôi!"
Lưu Tam Pháo lập tức đổ đầy mồ hôi lạnh, muốn giải thích cái gì, nhưng lại không thể thốt nên lời, hắn đã quá bất cẩn a!
Hàn Phỉ nhắm mắt, nói: "Nếu như ta không tỉnh lại, vậy thì có phải ngươi cho là mình có thể chỉ huy mọi người tiến hành chiến đấu đúng không? Cho mình là một đại tướng quân uy phong lẫm liệt dẫn đầu vạn chúng, đúng không?"
Lưu Tam Pháo đã vô cùng hoang mang, hắn muốn tiến lên, nhưng cánh tay Khôi Nam giống như kìm sắt vậy, vữn vàng chế trụ hắn lại.
"Từ lúc phá giải được bệnh ma, cho tới bây giờ, có phải ngươi cho là mình rất lợi hại, đủ để coi rẻ người khác đúng không? Sự thận trọng cẩn thận từng li từng tí một của ngươi đâu? Bị chó ăn mất rồi à? Chẳng qua là chút thành tựu nhất thời liền khiến ngươi bị che mờ mắt rồi sao? Lưu Tam Pháo, ta cho ngươi biết, nếu không có mỗi người ở đây, thì ngươi chẳng là cái thá gì hết."
Câu nói sau cùng của Hàn Phỉ đã mạnh mẽ dẫm nát mọi kiêu ngạo cùng vinh quang của Lưu Tam Pháo dưới chân, vẻ mặt hắn giống như bị sét đánh vậy, nguội lạnh như tro tàn.
Hàn Phỉ đã không muốn nói gì với Lưu Tam Pháo nữa, nàng quay đầu trầm giọng nói: "Toàn thành lập tức tiến vào đề phòng tối cao. Truyền lệnh xuống, tất cả mọi người đều phải giữ đúng vị trí, chuyển nơi ở của bách tính vào trong thành."
Thân thể mọi người chấn động, đồng thanh nói: "Vâng!"
Mệnh lệnh của Hàn Phỉ hạ xuống, tất cả mọi người bắt đầu hành động, Vũ Châu thành vốn vắng lặng lại bắt đầu bận túi bụi, nhưng bởi vì Hàn Phỉ không hạ lệnh lần nữa, nên Khôi Nam cũng không kéo tên mập đi.
Hàn Phỉ không xoay người, nói: "Lưu Tam Pháo, nếu như không có ta, người Đô Chỉ Huy như ngươi cũng không dùng được. Những người này, không phải là thủ hạ của ngươi, bọn họ.. là đồng bọn của ta."
Dứt lời, Hàn Phỉ liền rời đi, nàng còn có chuyện cần phải đi làm.
Hác lão bản thở dài một hơi, tiến lên phía trước nói: "Ta không biết là người nào cho ngươi ảo giác như thế, nhưng tên mập, lần này ngươi thật sự sai lầm rồi, ở trong lòng chúng ta Hàn Phỉ là người không thể thay thế. Ngay cả pháo máy đều là Hàn cô nương tự tay vẽ ra đấy. Có một câu Hàn Phỉ còn chưa nói, không có ngươi chúng ta vẫn là chúng ta, nhưng không có nàng, chúng ta cũng chỉ là năm bè bảy mảng, không một ai có thể thay thế nàng, không một ai."
Lưu Tam Pháo rốt cục đã tìm lại được giọng nói của mình, hắn lắp ba lắp bắp giải thích: "Không, không, ta không hề có ý định thay thế ngài ấy, ta biết rõ lão đại là độc nhất vô nhị, ta tuyệt đối không có tâm tư này!"
Hác lão bản quái dị nói: "Vậy vì sao ngươi lại làm như thế?"
Lưu Tam Pháo cúi đầu, ngữ khí suy bại nói: "Lão đại nói đúng, đúng là ta đã quá kiêu ngạo, ta vốn tưởng rằng ta theo lão đại là ngài ấy có lời rồi, mãi đến tận khi.. ta nhìn thấy các ngươi."
Lưu Tam Pháo ngẩng đầu lên, cười khổ một tiếng, cả khuôn mặt cũng nhăn nhó, nói: "Ta không biết thân phận của lão đại là gì, nhưng các ngươi ai cũng quá lợi hại, lai lịch của mỗi người cũng bất phàm, nhiều người lợi hại như vậy, ta liền trở thành kẻ vô dụng, ta muốn làm được chuyện gì có ích, nhưng lại không nghĩ tới hậu quả, thật xin lỗi, ta thật có lỗi với mọi người, khiến mọi người rước lấy phiền phức, là ta sai!"
Nói rồi, Lưu Tam Pháo còn tự tay đánh mình một cái tát, ra tay rất nặng, khiến khuôn mặt vốn đã mập lại càng trực tiếp sưng lên, có vẻ hết sức khó coi.
Hác lão bản cau mày: "Ngươi không cần như vậy.."
Lưu Tam Pháo hít sâu vào một hơi, nói: "Một cái tát này ta nên đánh, hiện tại tâm ta bất an, có nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, lão đại nói đúng, loại con sâu làm rầu nồi canh như ta, thì nên đuổi ra khỏi thành, không nên ở lại chỗ này làm chướng mắt!"
Nói xong, Lưu Tam Pháo liền bày ra bộ mặt thấy chết không sờn.
Hác lão bản có chút dở khóc dở cười, nói: "Ngươi cũng không cần như vậy, Hàn cô nương cho ngươi một cơ hội."
Lưu Tam Pháo đột nhiên trợn mắt lên, thất thanh hỏi: "Cái gì?"
Hác lão bản cười cười, nói: "Vừa rồi nàng không hạ lệnh, liền đại biểu ngươi còn có một cơ hội nữa, bản thân ngươi nên tỉnh táo lại đi, không bao lâu nữa cái tên Đâm Long tướng quân kia sẽ mang theo người đến, đó chính là thời điểm quan trọng."
Tên mập cao hứng đến sắp bay lên rồi.