"Ồ? Hắn còn nghĩa huynh nữa à?" Hàn Phỉ ý vị sâu dài hỏi.
Hác lão bản gật đầu, nói: "Dựa theo tin tức ta thu thập được, điều này sẽ không sai, vị nghĩa huynh này của hắn mới là người chúng ta cần phòng bị, Đâm Long tướng quân cũng không yếu, binh tướng thủ hạ của hắn lại càng được tự xưng là Long Binh Long Tướng."
Hàn Phỉ không bình luận, ngược lại là nghe thấy tên mập la hét: "Còn Long Binh Long Tướng nữa, đến cùng là loại người không biết xấu hổ cỡ nào chứ hả!"
Hàn Phỉ vỗ vỗ vai tên mập, nói: "Bình tĩnh, đừng nóng, chỉ là chuyện nhỏ thôi."
Lưu Tam Pháo lập tức đổi giọng, hỏi: "Lão đại, vậy chúng ta phải làm sao? Những người kia sắp đánh tới cửa rồi đấy!"
Hàn Phỉ không trả lời thẳng vấn đề này mà chỉ nói: "Còn bao lâu nữa thì cải tạo xong tường thành?"
Đúng lúc này, Man Diệp vừa vặn bước vào gian nhà, nói: "Còn một ngày nữa là có thể hoàn công! Hiện tại đã tiến vào giai đoạn trắc thí, rất nhanh là có thể đại công cáo thành!"
Sau khi nghe xong, Hàn Phỉ không nhịn được lộ ra một nụ cười thỏa mãn, nói: "Khổ cực rồi."
Man Diệp cũng cười, vẻ mệt mỏi trên mặt đều bị đánh bay hết, mấy ngày này liên tục bận rộn đã làm hắn một lần nữa trưởng thành, việc cải tạo toàn bộ Vũ Châu thành đều giao cho hắn, trọng trách như vậy hắn chưa từng tham dự qua, trong đó gặp phải bao nhiêu khó khăn cùng ngăn trở chỉ có hắn tự mình biết.
"Không hay, không hay rồi! Việc lớn không tốt!"
Một người ồn ào từ ngoài cửa một đường chạy vào trong nhà.
Chỉ thấy Lâm Đình Tư cả mặt thất kinh chạy vào, nhìn thấy Hàn Phỉ lại càng vọt thẳng lại, cầm lấy cánh tay Hàn Phỉ liền muốn kéo nàng đi ra ngoài.
Hàn Phỉ cau mày hỏi: "Có chuyện gì không tốt?"
"Bên ngoài thành có thật nhiều binh lính a! Rất nhiều, rất nhiều!"
Sắc mặt Lâm Đình Tư tái nhợt, nói chuyện cũng có chút không rõ giống như bị dọa đến phát hoảng.
Hàn Phỉ đứng lại, Lâm Đình Tư có lôi kéo thế nào cũng bất động, còn bị Hàn Phỉ kéo một cái liền trở về, nói: "Bình tĩnh cho ta."
Lâm Đình Tư tựa hồ là không hiểu sao Hàn Phỉ còn có thể bình tĩnh như vậy, chậm chập nói: "Có, có quân địch đến a.. quân địch, rất nhiều rất nhiều quân địch!"
Lâm Đình Tư chỉ lo Hàn Phỉ nghe không hiểu, còn cường điệu nhiều lần.
Hàn Phỉ có chút dở khóc dở cười, nói: "Ta biết rồi, bọn họ sớm muộn gì cũng tới, chỉ là không ngờ là sẽ nhanh như vậy thôi, Man Diệp, công trình của ngươi không phải là còn thiếu trắc thí sao? Hiện tại có thể, trực tiếp trắc thí thực chiến đi."
Man Diệp ngẩn người, lập tức có chút nóng lòng muốn thử, vẻ mặt hắn tràn ngập tính khiêu chiến, cũng không chờ Hàn Phỉ nói cái gì, liền lập tức xoay người, nhanh chóng đi bố trí kỹ càng tất cả, chuẩn bị nghênh đón kiểm nghiệm thực chiến.
Lâm Đình Tư đã triệt để phát ngốc, hắn trợn mắt ngoác mồm nhìn Hàn Phỉ, nói: "Ngài, ngài, ngài làm sao có thể bình tĩnh như thế? Đây chính là chuyện lớn a! Ta, chúng ta sẽ nguy hiểm! Dân chúng cũng đã bắt đầu sợ hãi rồi."
Hàn Phỉ không nói gì, ngược lại là Hác lão bản tiến lên, vỗ vỗ vai Lâm Đình Tư, quay đầu nói với Hàn Phỉ nói: "Tên tiểu tử ngốc này là vừa theo chúng ta không lâu sao?"
Hàn Phỉ mỉm cười gật đầu.
Hác lão bản cười ha ha một tiếng, nói: "Không trách được còn bối rối như vậy, tiểu tử, bình tĩnh chút đi, chúng ta còn gặp qua nhiều chuyện hung hiểm cùng hoảng loạn hơn nhiều, đây chỉ là chuyện nhỏ, không sao đâu."
Cằm Lâm Đình Tư đã sắp rơi xuống đất, cái gì gọi là chuyện nhỏ? Bên ngoài là bị quân đội bao vây đấy! Là quân đội a!
Bọn họ không biết cái gì gọi là quân đội à!
Quân đội a! Đây chính là quân đội! Là thế lực bất cứ lúc nào cũng có thể công phá một tòa thành, có thể đánh trận đó!
Lâm Đình Tư cảm giác đầu mình hơi choáng váng, là bọn họ quá trấn định, hay là hắn quá hoảng loạn?
Hàn Phỉ rút tay về, trấn định nói: "Đi thôi, chúng ta đi nhìn một chút."
Lúc Hàn Phỉ bước ra, bên ngoài ánh mặt trời còn rất rực rỡ, làm nàng không thể không đưa tay che chắn một hồi, mà qua kẽ hở giữa các ngón tay nàng nhìn thấy mấy người đang đứng ở nơi đó, phong tư hiên ngang, cực giống như cảnh tượng trông quá khứ.
Ý cười trên khóe miệng của Hàn Phỉ càng thêm sâu sắc, nàng thả tay xuống, nhìn bọn họ, Khôi Nam, Cừu Thanh Thư, lão tộc trưởng, Đậu Nành, Tiểu Mễ, Hạ Hầu Quyết, Man Diệp..
Long Y, Khôi Chính, Hạ Hầu, Man Bang, Ngu Tường, Thủy Vân..
Cho dù chín quân bọn họ vẫn chưa đầy đủ, cho dù những người nàng đã từng quen biết đã chết đi, hiện tại đứng ở chỗ này đều là đời sau của họ, nhưng trên thân những người này, Hàn Phỉ vẫn nhìn thấy bóng dáng của những bằng hữu cũ, phảng phất linh hồn của họ vẫn đang nhìn chăm chú nàng.
Thời khắc này, đôi mắt Hàn Phỉ có chút ướt át.
"Các ngươi đã chuẩn bị kỹ càng chưa?"
Giọng nói của Hàn Phỉ không lớn, thậm chí có chút run rẩy, nhưng lại truyền vào tai mỗi người vô cùng rõ ràng.
Bọn họ hé miệng, mạnh mẽ trả lời: "Nguyên vì bệ hạ bất kể nhảy vào nước sôi lửa bỏng!"
Trong phút chốc, tựa hồ ngay cả gió cũng dừng thổi, một câu nói này, giống như xuyên qua ngàn năm, lại một lần nữa hiện ra ở trước mặt Hàn Phỉ, khoan khoái đến mức làm người không nhịn được mà run rẩy.
Lâm Đình Tư đứng ở phía sau suýt nữa chân mềm nhũn mà ngã chổng vó xuống, hắn bị một trận khí thế sắc bén kia làm cho khiếp sợ, mỗi một lỗ chân lông trên người đều giống như bị đánh văng ra vậy, cảm giác cộng hưởng thẳng tới trái tim kia suýt nữa làm hắn cũng không nhịn được hô lên câu nói kia.
Tình cảnh này! Chấn động biết bao!
Lâm Đình Tư rốt cục hiểu rõ, những người này há mồm ngậm miệng đều là một tiếng bệ hạ, hắn từng cho rằng đây chẳng qua chỉ là một câu nói đùa hoặc là ngoại hiệu thôi, nhưng hiện tại hắn biết mình đã sai bao nhiêu! Nếu như Vũ Châu thành là một vương quốc, vậy thì Hàn Phỉ, chính là bệ hạ của họ!
Đi vây công đám người kia! Trong ngực Lâm Đình Tư cũng thiêu đốt lên một đám lửa, lòng tin tưởng cường đại cứ thế bành trướng trong lòng, không thể giải quyết, Lâm Đình Tư cũng hận không thể trực tiếp tiến lên đánh trận!
"Vì bệ hạ mà chiến!"
Ồ, sao hắncũng không tự chủ được mà hô lên danh xưng này nhỉ?
Tất cả mọi người nhìn về phía Lâm Đình Tư, ánh mắt trêu ghẹo. Lâm Đình Tư có chút lúng túng.
Hàn Phỉ cũng cười, nàng mạnh mẽ nhắm mắt, kiềm chế nước mắt, nói: "Vậy chúng ta lên đường đi."
Phong thái chín quân, như đao xuất vỏ.
Bên ngoài thành, Hồng Cội ngồi trên lưng một thớt ngựa lớn màu đỏ lửa, nhìn những thứ xuất hiện trên tường thành, xấu xí lại quái dị, miễn cưỡng giống một cái mai rùa vậy, nhìn có vẻ ngu ngốc cực kì.
Hồng Cội cười ha hả, cực kỳ trào phúng nói: "Đây đều là thứ khỉ gió gì! Cười chết ta! Giống hệt cái mai rùa đen, chẳng lẽ trong thành đều là lũ rùa đen rút cổ?"
Lời này vừa ra, các binh sĩ đứng phía sau cũng cất tiếng cười nhạo điên cuồng, tiếng cười kia trực tiếp truyền vào trong thành.
Hồng Cội chính là cố ý, hắn căn bản nhìn không lọt mắt những người trong thành, có vấn đề gì trực tiếp mang binh san bằng là tốt rồi. Một lần không đủ, thì san bằng lần hai, kẻ nào cũng phải ngoan ngoãn!
Đám người kia, hắn căn bản không thèm đặt vào trong mắt, nhưng nghe nói trong thành này có một mỹ nhân, vừa vặn nghĩa huynh của hắn muốn đến đây, trước cướp được mỹ nhân sẽ tiến hành hiếu kính đại nhân gia!