Theo tiếng trống hăm hở vang lên, tâm thần mọi người đều bị hấp dẫn, sự hấp dẫn không cách nào khống chế này hoàn toàn khác với màn múa của Hàn Yên, loại hấp dẫn này giống như linh hồn bị chấn động.
Đông -- Sông rộng núi dài, ầm ầm sóng dậy, phi điểu kêu vang, cùng nhau đuổi múa, dòng Hà Giang mênh mông cuồn cuộn không thôi, trong trời đất này, núi sông gấm vóc phô diễn.
Đông -- trăng tàn tuyết phủ, hoang vu thê lương, trên trời cao, một vòng vầng trăng cô độc từ từ hiện lên, cát vàng đầy trời, bụi đất tung bay, bạch cốt âm u chôn sâu dưới đất vàng, một trận công thành vạn xương khô.
Đông -- Chiến tranh nhiễu nhương, gào thét rung trời, máu tươi tung tóe tưới đẫm 3 tấc đất vàng, ngân quang lóe sáng, binh khí đụng nhau, quân tướng chiến tử, tráng sĩ ra đi không quay đầu, có chết cũng không từ.
Đông -- Vong hồn hấp hối, từng tiếng kêu rên, trăm ngàn năm cát vàng không phai màu, trời đất không chứa chấp, địa ngục còn trằn trọc, liệt sĩ chết đi nhưng vong linh còn mãi, thi thể trải đầy nơi bãi hoang, từng cảnh từng cảnh thảm trạng ghê người chấn nhiếp nhân tâm..
Tùng tùng tùng --
Từng tiếng, từng tiếng trống sục sôi kéo dài, mỗi người đều giống như tận mắt chứng kiến nơi hoang vu, nhìn thấy binh khí đụng vào nhau, máu tanh trải đầy đất, nghe thấy vô số tiếng hò hét như khúc hát của vong hồn.
Mồ hôi của Hàn Phỉ từ trán xuống rơi trên mặt đất, từng giọt từng giọt, tạo thành những vòng tròn ướt át, dùi trống trong tay nàng giống như lợi khí thu phục nhân tâm, từng tiếng từng tiếng câu hồn đoạt phách.
"Ầm ầm ầm!"
Trong bầu trời đêm, mây đen cuồn cuộn dâng lên, đem ánh trăng trong ngần bao phủ lại, không gian bao phủ một màu đen, một chút ánh sáng cũng bị che khuất, tiếng sấm nặng nề trong mây đen đột nhiên vang vọng. Không khí trầm thấp bao phủ trên hoàng thành, từng tia chớp màu tím hiện ra, theo đó là tiếng oanh lôi, tựa như bầu trời đang ấp ủ Cuồng Phong Bạo Vũ.
Gió càng lúc càng lớn, xuyên qua cửa lớn của hoàng cung mà vào, thổi cho những dải lụa mỏng bay tung, một bóng người màu đỏ vì thế mà như ẩn như hiện, ở trên sân khấu thấp thoáng hiện ra 18 cái trống. Giai điệu sục sôi theo tiếng gió phần phật phụ họa, càng trở nên kích động, chấn nhiếp lòng người.
Hàn Phỉ rất mệt, hai tay nàng cũng ướt đẫm mồ hôi, con mắt cũng đầy sương mù, nàng đã không nhìn rõ bốn phía, cũng không có hứng thú đi xem, thân thể nàng giống như tiến vào một cảnh giới hoàn toàn khác.
Mệt, rất mệt. Nhưng không thể dừng lại. Nàng muốn thắng, nàng muốn mang thắng lợi trở về cho hắn.
Tiếng trống của nàng giống như hướng về hắn nói.. ngài, nhìn thấy không? Nhìn thấy cảnh vật ta cho ngài xem không? Tần Triệt, bên ngoài có sông rộng núi dài, ngài trông thấy không? Nếu như còn chưa xem đủ, ta còn có thể.. ta còn có thể vì ngài làm tiếp.
Hai tay như được rót đầy khí lực, dáng người nàng cho dù mập mạp, nhưng cũng không ngốc, trước 18 cái trống mà ra sức nhảy nhót.
Đông -- đông --
Tiếng trống sục sôi từ từ trì hoãn, giai điệu chấn nhiếp linh hồn kia rốt cục cũng dần lắng lại, chỉ còn từng tiếng trống trầm thấp chậm rãi vang lên, dường như đang có vô tận bi thương không thể thốt nên lời đang từ từ lan tỏa.
Thùng thùng --bên dưới ngọn núi hoang vu, hàng dài binh sĩ, chậm rãi tiến lên, từng chiến sĩ nặng nề bước tới, họ muốn về nhà, trở lại quốc gia của mình, trong bọn họ, có vô số người, đã vĩnh viễn nằm lại nơi hoang vu lạnh lẽo kia, một nấm mồ hoang chôn trăm vạn xương trắng.
Về nhà.. Trở lại nơi bình yên sinh sống. Trở lại để thấy vợ con phụ mẫu bên người. Trở lại để trung thành với đế vương của họ.
Về nhà..
Thốt nhiên, có một tiếng khóc nghẹn ngào trong triều đình truyền đến. Những vệ binh thủ vệ đứng trấn giữ hai bên đại điện không khỏi lộ ra vẻ mặt bi thương, bọn họ đều là những người dũng sĩ từ trên chiến trường khốc liệt sống sót trở về, sau chiến thắng được điều vào hoàng cung, thủ vệ hoàng thành quốc gia. Nhóm võ tướng trên mặt đều lộ vẻ bi thương, tựa như nhớ lại năm tháng oanh liệt xưa kia, chiến trường nhiệt huyết sôi trào là nơi trải qua nửa cuộc đời của họ.
Yến hội này, những võ tướng căn bản không thèm để ý, họ tới đây cũng chỉ là do mệnh lệnh của đế vương, ở nơi này nhìn những tú nữ trang điểm lộng lẫy lên đài biểu diễn, bọn họ chỉ cảm thấy đó là thú vui của những công tử bột, chỉ cầu sự vui cười.
Nhưng, tiếng trống này, lại đem nhiệt huyết trong đáy lòng của họ đánh thức, nếu giờ khắc này, có thể xông pha chiến đấu, bọn họ nhất định toàn thắng trở về! Hàn Linh quốc vĩnh tồn, bọn họ vĩnh chiến!
Hai tay Hàn Phỉ run rẩy, gần như không nắm được dùi trống, nàng sắp không chịu được nữa. Luyện tập trong không gian ảo cùng với biểu diễn thật hoàn toàn khác nhau, mỗi một lần đánh xuống, tiếng trống đều giống như tiêu hao mất một phần tâm thần, khiến Hàn Phỉ mệt mỏi không thể tả.
Dần dần, thân thể nàng từng chút một suy yếu, ngay cả sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, cảnh vật trước mắt cũng hoàn toàn mơ hồ.
Rất mệt, dừng lại thôi..
Không, không thể dừng lại..
"Kí chủ! Kí chủ! Mau dừng lại! Chỉ số sinh mệnh của ngươi đang giảm xuống! Tiếng trống sẽ phản phệ lại ngươi!"
Âm thanh cảnh báo cấp thiết của Đào Bảo vang lên trong đầu Hàn Phỉ, nhưng, giờ phút này dường như nàng đã không còn nghe thấy.
"Kí chủ! Thân thể ngươi không thể chịu đựng được tiêu hao do tiếng trống của thần nữ phản phệ đâu! Kí chủ! Tỉnh lại đi!"
Thanh âm của Đảo Bảo cũng đã biến đổi, cho dù nó dùng tới điện giật cũng không thể làm cho Hàn Phỉ dừng lại. Hai mắt Hàn Phỉ đã không còn thần thái, nàng như chết lặng tiếp tục gõ lên trống, mồ hôi đã chảy ướt cả xiêm y, vẻ mặt đó cố chấp đến đáng sợ.
Không thể dừng lại, nàng có thể làm được, hắn còn chưa xem đủ, nàng đã nó sẽ không để cho hắn thất vọng. Nàng, còn có thể tiếp tục.
"Kí chủ! Ngươi sẽ chết đấy!"
Dưới đài, mọi người như si như say, dường như đã chìm đắm trong tiếng trống nghịch thiên kia.
Chỉ có Tần Triệt toàn thân cứng ngắc, khuôn mặt dưới tấm mặt nạ đã sớm tái nhợt, hắn ra sức muốn đứng lên, nhưng hai chân lại không thể nhúc nhích được.
Hận! Hắn chưa bao giờ hận thân thể mình tàn khuyết đến thế! Giờ khắc này, hắn thống hận bản thân không thể đứng lên, không thể ngăn cản nàng trình diễn. Tiếng trống kia, đã sớm run rẩy, hắn thậm chí còn nghe thấy tiếng nàng cầu cứu, âm thanh đau đớn kia, thâm nhập vào tận trong linh hồn hắn.
Sẽ chết! Nàng sẽ chết! Dừng lại đi! Bàn tay đặt trên đùi siết chặt đến nỗi trắng bệch, mắt đỏ bừng, hắn dùng hết khí lực lật đổ chiếc bàn, phát sinh một tiếng vang cực lớn, nhưng ở trong tiếng trống đinh tai nhức óc lại không có ý nghĩa. Hai tay Tần Triệt chống ở trên ghế, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, hắn liều mạng muốn đứng lên, không một ai chú ý tới động tác của hắn, tất cả mọi người đang vì tiếng trống càng ngày càng sục sôi mà ủng hộ.
Ầm --
Tần Triệt mạnh mẽ ngã lăn trên đất, vào lúc đột nhiên ngã xuống, cằm hắn va vào góc bàn, đau đớn kéo tới, một dòng máu tươi từ chỗ rách chảy ra, đỏ đến mức chói mắt, càng nổi bật lên cái cổ trắng nhợt bệnh trạng của hắn. Nhưng hắn dường như không hề cảm giác được đau đớn, bất lực nhìn lên sân khấu, trong tấm lụa mỏng, một bóng người màu đỏ đã sớm khắc sâu vào linh hồn hắn, tâm tình trong lòng bỗng nhiên bạo phát thành tiếng kêu từ lồng ngực hắn tung ra:
"Hàn Phỉ!"
Trong phút chốc, mưa lớn tầm tã, ầm ầm trút xuống. Tiếng gọi của hắn, xuyên thấu thế giới của nàng.