Nghiêm trưởng lão biết đại sự không ổn, lập tức hiểu rõ đạo lí kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, xoay người liền muốn đám thủ hạ bịt mặt còn lại hộ tống lão rời đi, nhưng lão mới vừa xoay người, đã nhìn thấy không biết từ lúc nào, đường tẩu thoát phía sau đã bị ngăn chặn.
Còn có rất nhiều các thôn dân đứng ở phía sau bọn họ, trên tay còn cầm xẻng sắt, liêm đao cùng các công cụ nhà nông, y phục trên người đầy mảnh vá, nhìn qua vô cùng không ăn nhập với nhau, nhưng giờ khắc này, không có ai dám xem thường những người có vẻ đặc biệt buồn cười này.
Trong lòng Nghiêm trưởng lão hồi hộp một tiếng, lão sống lâu như thế, có mưa to gió lớn nào mà chưa từng thấy, tất nhiên là vừa nhìn liền cảm nhận được vẻ khác thường trên thân những người này. Chính là một thân khí thế kia! Loại khí thế không thể chống đối, vạn người cũng không thể - khí thế khai thông!
Càng nguy hiểm hơn là, Nghiêm trưởng lão còn phát hiện, tần suất hô hấp của những người này cũng vô cùng nhất trí! Điều đó có nghĩa là gì? Có nghĩa là những người này đã từng trải qua huấn luyện a!
Nghiêm trưởng lão chỉ nhìn thấy tần suất hít thở như vậy ở số ít đội quân cao cấp mà thôi, ngay cả trong quân đội bình thường của Minh Quốc lão cũng chưa từng nhìn thấy, bây giờ lại có thể chứng kiến cảnh giới đồng bộ cao như vậy ở cái này vùng khỉ ho cò gáy này! Đây quả thực là một kỳ tích! Một kí tích khó có thể tin nổi!
Nghiêm trưởng lão sâu sắc cảm thấy, lão lựa chọn tự mình đến nơi quỷ quái này, là do bản thân lão quá xui xẻo.
Vào lúc Nghiêm trưởng lão kinh ngạc đến ngây người, đội quân xương trắng đã gần như giải quyết toàn bộ đám người bịt mặt, từ một điểm này cũng hoàn toàn chứng minh Long Y Quân xác thực đảm đương được thanh danh đệ nhất quân đội của họ, dù cho đã chết, lực chiến đấu vẫn vô cùng mãnh liệt như cũ, cơ hồ là một địch mười, nhất là bởi vì hình thái của họ bây giờ là xương trắng, căn bản không biết đau, cũng sẽ không chảy máu, sẽ không ngã xuống.
Có một màn vô cùng thú vị là, bởi vì những hài cốt của Long Y Quân vừa mới giác tỉnh, căn bản cũng không có thần chí, chỉ có thể miễn cưỡng nghe hiểu, chấp hành được một chút mệnh lệnh đơn giản mà thôi, nếu không có nhóm khô lâu Khôi Chính Quân hỗ trợ chỉ đạo, thì còn rất xa mới đạt được hiệu quả lợi hại như hiện tại.
Đại quân khô lâu, tuy nghe vô cùng khó tin, nhưng lực công kích cường đại của họ thì chỉ trong một chiêu.
Nhưng, một chiêu này, Hàn Phỉ biết rõ thời gian hiệu lực cũng gần như đã sắp hết, bên Khôi Nam e là sắp không chịu được nữa, vì thế tiếp theo, Hàn Phỉ đã không có ý định tiếp tục dùng nhóm khô lâu này để chiến đấu nữa, nhưng cũng sẽ không thu hồi, cứ dùng để hù dọa đối thủ cũng vô cùng không tệ.
Đối với sự bỉ ổi vô sỉ của mình, Hàn Phỉ cũng không có nửa điểm cảm giác áy náy.
"Nghiêm trưởng lão, ngươi bây giờ còn cơ hội hối hận đấy, ngươi có thể suy tính một chút xem có muốn quy thuận ta hay không."
Lời này của Hàn Phỉ tự nhiên là không hy vọng xa vời Nghiêm trưởng lão sẽ nghe lời quy thuận nàng, đây chẳng qua là vì kích thích lão gia hỏa luôn đặt mắt trên đỉnh đầu kia một chút mà thôi.
Quả thật đúng là không sai, Nghiêm trưởng lão lần thứ hai bị tức đến đau gan, cả giận nói: "Nữ oa tử, ngươi đừng có coi thường người khác quá đáng!"
Hàn Phỉ nhíu mày, chắp tay sau lưng, nói: "Ta cứ muốn coi thường người khác quá đáng đấy, làm sao? Ngươi có ý kiến à?"
Nghiêm trưởng lão đã bị tức giận đến mờ cả lý trí, ném đi tất cả kiêng kỵ, trực tiếp đưa tay vào trong lồng ngực, móc ra một thứ, đó là một vật giống như đạn tín hiệu.
Sắc mặt Hàn Phỉ lạnh lẽo, nói: "Thế nào, đánh không lại liền yêu cầu cứu viện sao?"
Nghiêm trưởng lão quyết định không thèm để ý tới lời nữ oa tử này nói nữa, đang muốn không quản không để ý bắn đạn tín hiệu, thì trong tay đã trống trơn. Mà Hàn Phỉ, đã biến mất tại chỗ, đợi khi một lần nữa hạ xuống đất, trong tay nàng đã có thêm một viên đạn tín hiệu.
Nghiêm trưởng lão triệt để đứng thẳng bất động tại chỗ.
Hàn Phỉ chậm rãi xoay người, ánh mắt lạnh lùng, tâng tâng đạn tín hiệu trong tay, khóe miệng câu lên, xem thường nói: "Ngươi có biết sự khác biệt lớn nhất giữa ta và ngươi là cái gì không?"
Nghiêm trưởng lão giờ khắc này không tiếp tục nói nữa, cái trán cũng bốc lên từng giọt mồ hôi to như hạt đậu, lần tiên lão cảm thấy mình quá bất cẩn, lựa chọn một mình mạo hiểm đến đây điều tra. Nhưng hiện tại, có hối hận cũng vô dụng, đã không kịp nữa rồi.
Hàn Phỉ giống như đoán được lão sẽ nói cái gì, cũng không chờ lão lên tiếng, liền cầm viên đạn tín hiệu kia, nói: "Khác biệt lớn nhất giữa ta và ngươi chính là, độc của ngươi là ngươi sở hữu, mà độc của ta, cũng không phải ta sở hữu."
Hàn Phỉ ném đạn tín hiệu xuống đất, tiện thể giẫm hai cước, tư thái như vậy thật sự là quá mức khoa trương, nhưng kiêu ngạo như vậy, mới xứng với nàng.
Lúc Nghiêm trưởng lão bị trói chặt chẽ, Lưu Tam Pháo còn cảm thấy vô cùng khó tin, hắn còn đặc biệt đi quanh Nghiêm trưởng lão vài vòng, vừa trầm trồ cảm thán, vừa liếng mắt ngó Hàn Phỉ, trong mắt toàn bộ đều là vẻ kính phục thật tình.
Mà Hàn Phỉ vẫn còn đang xử lý những chuyện phía sau, không để ý đến hình tượng của mình đã bị thần hóa trong mắt Lưu Tam Pháo, mà có biết nàng cũng không thèm để ý.
Hàn Phỉ rất bận, vội vàng xử lý mọi chuyện, vội vàng nghĩ cách xử lý nhưng bộ xương bị triệu tập giác tỉnh, vội vàng thu dọn tâm tình của nhóm Cừu Long Quân vừa mới nhận thức lại thân phận của mình, không có thời gian để mắt tới Nghiêm trưởng lão hiện đã trở thành tù binh.
Nghiêm trưởng lão cảm nhận được cảm giác bị bắt nạt trước này chưa từng có.
Ấn theo thân phận của lão, bị tóm đã là rất mất mặt rồi, thậm chí cũng hận không thể treo cổ tự sát cho xong, nếu như không phải là lão đã sống lâu như thế, da mặt cũng đã bị thôi luyện cho rất dày, thì lão tuyệt đối sẽ không chịu nổi cơn khuất nhục này! Nhưng hiện tại dù cho bị trói, người bắt trói lão lại còn đem ngó lơ không thèm quan tâm lão cơ! Còn ngó lơ triệt để nữa!
Một hơi này, Nghiêm trưởng lão không thể nuốt trôi nha!
"Này! Nữ oa tử!"
Nghiêm trưởng lão liên tiếp gọi vài tiếng, nhưng ngay cả ánh mắt Hàn Phỉ cũng không thèm nhìn sang.
Trêu đến Lưu Tam Pháo chọc ghẹo nói: "Trưởng lão, nơi này cũng không phải là Vạn Cổ Cốc của ngươi đâu, lão đại của chúng ta đang bận lắm, làm gì có thời gian để ý đến ngươi!"
Nét mặt già nua của Nghiêm trưởng lão chìm xuống, nói: "Các ngươi không sợ lão phu độc chết cả lũ các ngươi à!"
Lưu Tam Pháo vô thức run rẩy, đây thuần túy là phản ứng sinh ra do thời gian dài bị uy danh của Nghiêm trưởng lão bao phủ xuống, nói cho cùng, hắn vẫn còn có chút sợ lão, vì thế hắn lui về phía sau vài bước, ngược lại là Hàn Phỉ vốn đang bận bịu nghe thấy câu nói này liền xoay người lại, nhàn nhạt nói: "Thân là tù nhân, thì nên có dáng vẻ của tù nhân, ở đây khoe mẽ cũng vô dụng."
Nghiêm trưởng lão cắn răng nói: "Các ngươi đến cùng có biết ta là ai không hả?"
Hàn Phỉ cười một tiếng, nói: "Ngươi là ai rất trọng yếu sao? Ở đây, ngươi chỉ là tù binh của chúng ta thôi."
Nghiêm trưởng lão hé miệng, mãi mà không thốt lên được lời nào, thăm thẳm nhìn Hàn Phỉ, trong ánh mắt còn mang theo vẻ tìm tòi nghiền ngẫm.
Hàn Phỉ một chút cũng không sợ sợ ánh mắt này của lão, nói: "Nếu ngươi muốn ta thả ngươi ra, thì ltốt nhất ngươi nên lấy ra thứ có giá trị để trao đổi. Bằng không, ngươi ở nơi này, cũng chỉ là một phế phẩm thôi."
Hai chữ 'phế phẩm' kích thích mạnh mẽ đến Nghiêm trưởng lão, lão hận không thể bò lên lên, giết Hàn Phỉ mấy lần cho hả giận.