Nhất thời, một dòng máu chảy ra từ miệng vết thương, huyết dịch kia gần như đã không còn màu đỏ ban đầu, mà chuyển thành màu đỏ thẫm, còn tản ra một chút mùi hôi, cũng sền sệt, vô cùng buồn nôn.
Tay đứt ruột xót, ngón tay trực tiếp bị cắt ra như thế làm sao có thể không đau? Hàn Phỉ nhíu nhíu mày, nhịn xuống, còn dùng lực bóp ngón tay, nặn huyết dịch trong đó ra.
Tần Triệt đứng ở một bên sốt ruột vô cùng, nhưng cũng không giúp đỡ được gì, không thể làm gì khác hơn là xoay người bê chậu nước cùng khăn tay đến.
Sau khi nặn ra máu độc, y phục của Hàn Phỉ cũng bị dơ, vết thương rất đau, Hàn Phỉ cơ hồ là cắn răng chịu đựng, mãi đến tận khi máu chảy ra bến thành màu đỏ bình thường nàng mới buông ra, trực tiếp ngâm ngón tay vào trong chậu nước.
Tần Triệt nhìn ngón tay của Hàn Phỉ tựa hồ không còn sưng khủng bố như vừa nãy nữa, trái tim bị nhấc lên cao của hắn mới buông lỏng xuống, hắn lập tức nhìn về phía tiểu quái vật đang cuộn tròn thành một đoàn nằm úp sấp trên mặt đất.
Ánh mắt Tần Triệt hiện tại có thể nói là vô cùng nguy hiểm.
Tiểu quái vật nhạy cảm như vậy, tự nhiên là có thể nhận ra được, nó không dám động đậy, dường như là trời sinh đã vô cùng sợ hãi Tần Triệt, khuôn mặt nhỏ bé vô cùng căng thẳng, ngũ quan nhăn thành bánh bao, còn thỉnh thoảng nhe răng nhếch miệng, đe dọa Tần Triệt.
Lúc Tần Triệt đang muốn động thủ, một cánh tay đưa đến ngăn cản hắn.
Tần Triệt cúi đầu, nhìn Hàn Phỉ, tựa hồ không hiểu.
Hàn Phỉ thở hai cái, lấy tay khỏi chậu nước, nói: "Đừng động vào nó."
Tần Triệt lập tức nổi giận, nói: "Nó rất nguy hiểm! Nó đã thương tổn nàng! Đến cùng là nàng có hiểu không?"
Hàn Phỉ cắn răng, nói: "Đó là do ta, là ta không chú ý!"
Tần Triệt hít thở nặng thêm mấy phần, nhưng nhìn sắc mặt nàng có chút trắng xanh, cuối cùng đau lòng vẫn chiến thắng cơn phẫn nộ, liền từ từ khống chế lại nộ khí của mình, nói: "Hàn Phỉ, nó không thuộc về thế giới này."
Hàn Phỉ nâng cao giọng, nói: "Tần Triệt! Đủ rồi! Chàng đừng nói nữa những lời không hiểu ra sao này nữa! Cái gì là nó vốn nên chết đi, nó không thuộc về thế giới này! Chẳng lẽ sự tồn tại của nó chính là một sai lầm sao?"
Tần Triệt ngẩn ra, không trả lời.
【Đứa bé này ngày từ đầu không nên tồn tại, nó sẽ từng bước một xâm chiếm thân thể thần nữ, cướp đoạt chất dinh dưỡng của nàng, đây là đứa trẻ ma quỷ, nó không nên tồn tại trên đời này)
【 Hàn Linh, đây là hậu quả do ngươi tạo nghiệt mà ra, ngươi phải tự mình phong ấn nó)
【 Tự tay, giết chết hài tử của ngươi)
Tần Triệt nhắm mắt, che giấu sự chua xót trong đó, hắn hé miệng, thanh âm có chút run rẩy, nói: "Hàn Phỉ, ta chỉ hi vọng nàng được an toàn."
An toàn sống trên cõi đời này.
Hàn Phỉ nghe thấy giọng nói run rẩy của hắn, thời khắc này, tâm tình vốn buồn bực của nàng tựa hồ cũng bị đánh tan, nàng thấy Tần Triệt há há miệng, muốn nói điều gì, lại không biết ra sao, dáng dấp kia, đúng là vô cùng khổ sở.
Hàn Phỉ cũng choáng váng, nàng có chút không hiểu, nàng và Tần Triệt đến lúc nào lại biến thành như vậy, thậm chí là bắt đầu từ khi nào, ánh mắt của hắn, không còn đơn thuần như vậy, nơi đó còn che giấu những thứ nàng nhìn không hiểu.
Trong lòng, tựa hồ đột nhiên khó chịu.
Hàn Phỉ mũi có chút chua xót, nàng đột nhiên hiểu ra gì đó, thanh âm rầu rĩ nói: "Tần Triệt, ta không ép buộc chàng."
Tần Triệt nghe thấy câu nói này, ngẩng đầu lên, chỉ thấy ánh mắt Hàn Phỉ ánh đầy nước, giống như đang phải chịu oan ức.
Tần Triệt thở dài một hơi, đưa tay ôm lấy Hàn Phỉ vào trong lồng ngực của mình, nói: "Hàn Phỉ, thật xin lỗi."
Hắn, đang nói xin lỗi. Đang nói xin lỗi với nàng.
Hàn Phỉ không biết đây là làm sao. Người đàn ông này rất ít khi nói xin lỗi với nàng, ngàn năm trước như vậy, hiện tại càng là như vậy. Nhưng lại vì là chuyện này, hắn đang nói lời xin lỗi nàng.
Hàn Phỉ vùi mặt vào bả vai hắn, tựa hồ muốn giấu đi tất cả khổ sở của bản thân.
Trên đỉnh đầu, thanh âm của Tần Triệt vẫn còn vang lên.
"Hàn Phỉ, hiện tại ta vẫn chưa thể nói cho nàng biết, thật xin lỗi."
Thật xin lỗi..
Thật xin lỗi.
Hắn một mực lặp lại ba chữ này, ngữ khí nhẹ nhàng, còn mang theo áy náy.
Rốt cục, Hàn Phỉ từ bỏ, nói: "Đủ rồi, ta sẽ không truy hỏi chàng nữa."
Hàn Phỉ giống như nhận mệnh, lộ ra ánh mắt mỏi mệt.
Nàng trầm thấp nói: "Ta sẽ không ép chàng, chàng nói đúng, mỗi người đều có bí mật của mình, ta sẽ chờ một ngày nào đó chàng tự mình nói cho ta biết."
Hàn Phỉ thật sự không muốn tiếp tục bộ dáng này nữa, không muốn tức giận, không muốn dây dưa mãi một chỗ, cũng không muốn mãi buồn bực, như vậy bản thân nàng cũng mất đi sự bình tĩnh, nàng chung quy cũng phải chờ đợi, chờ đợi người đàn ông này thẳng thắn nói với nàng tất cả.
Đúng thế, chính là như vậy, Hàn Phỉ chỉ có thể tự ám chỉ mình.
Tần Triệt buông Hàn Phỉ ra, đổi thành đè lại bả vai nàng, để nàng nhìn mình, lúc bốn mắt nhìn nhau, Hàn Phỉ rõ ràng nhìn thấy thân ảnh của mình ở trong mắt hắn, giống như trong đó chỉ có một mình nàng.
Tựa hồ, Tần Triệt như thế, không có một chút biến hóa nào.
Hàn Phỉ đột nhiên cảm thấy mình đang cố tình gây sự, tựa hồ chuyện này cũng không phức tạp như nàng nghĩ.
Một khi đã nghĩ thông suốt, tâm tình của Hàn Phỉ cũng buông lỏng một chút, nói: "Tần Triệt, ta đáp ứng chàng, lần này bị tên nhóc kia cắn chỉ là do nhất thời bất thận mà thôi, lần sau ta sẽ chú ý, chuyện liên quan với tiểu quái vật, lúc nào chàng đồng ý, thì hãy nói với ta, ta sẽ chờ chàng tự nguyện nói cho ta biết."
Tần Triệt không đáp.
Hàn Phỉ lại nói: "Còn nữa, liên quan với tiểu quái vật, ta tạm thời không thể nhốt nó vào lại trong quan tài, ta biết nó rất nguy hiểm, nhưng lần này, ta không hề tùy hứng, bởi vì.."
Hàn Phỉ ngập ngừng, sau đó giống như vô cùng chắc chắn, nói: "Nó có thể cứu toàn bộ thôn làng."
Lần này, là Tần Triệt không nhịn được hỏi: "Cái gì?"
Hàn Phỉ lộ ra một nụ cười, lắc lắc vết thương trên tay, tuy đã cầm máu, nhưng vết cắt kia vừa nhìn cũng cảm thấy giật mình, Tần Triệt cũng vì thế mà đau lòng không ngớt.
Hàn Phỉ tất nhiên là nhìn thấy vẻ đau lòng của Tần Triệt, trong lòng ngọt ngào như được rót mật, nàng nỗ lực khống chế bản thân không cười lên vì sung sướng, ho khan hai tiếng, nói: "Trước đây, ta vẫn không biết làm sao để giải chất độc này, lấy cái gì làm giải dược, nhưng ta đã quên rất mất một điểm rất trọng yếu."
Ở chỗ quan trọng, Hàn Phỉ ngừng lại không nói, khiến Tần Triệt không thể không truy hỏi.
"Quên cái gì?"
Hàn Phỉ thích nhất Tần Triệt lúc này, vì thế vô cùng đắc ý nói: "Cách giải độc không phải chỉ dựa vào giải dược, còn có một cách khác, đó là lấy độc trị độc."
Tần Triệt sững sờ.
Hàn Phỉ giống như mở ra cái máy hát vậy, chậm rãi nói.
"Trên thân tiểu quái vật này mỗi một chỗ đều là kịch độc, hắn hoàn toàn sinh sống trong không gian toàn là độc vật, đã sớm miễn dịch với các loại kịch độc, bởi vì bản thân chính là một thứ độc vật di chuyển rồi, cũng có thể lý giải rằng hắn còn độc hơn so với những độc vật kia, cho nên mới không bị trúng độc.